Tác giả cũng đến cướp nữ chủ

Chương 28 : dám động lương lương ta làm chết ngươi

"An soái sẽ không phản bội quốc gia, chúng ta cũng sẽ không phản bội nàng, những người các ngươi có dụng tâm khác, không cần uổng phí tâm tư nữa." "Ơ ha! Lại là một tên cứng đầu?" Thanh âm của quản ngục tựa hồ còn thật vui vẻ? "Trói lên." Lại là một trận tiếng xích sắt leng keng leng keng. Xong rồi, quá nửa là kết quã phải giống như An Mãnh. Quay đầu nhìn An Mãnh nhe răng trợn mắt như nhảy vào trong chảo dầu, lòng ta đều xách tới cuống họng. "Vút bốp.." Đến rồi.. "Vút bốp!" Không có tiếng? Nàng nhất định đang cắn răng gắng gượng chống đỡ.. Nàng nhịn giỏi nhất rồi.. Bên tai tràn đầy tiếng roi, Lương Lương cũng không có động tĩnh chút nào, ta siết chặt nắm đấm, yên lặng đếm. "Vút bốp.." Mười bảy.. "Hừ.." Lương Lương một tiếng rên! "Yo ha, ngươi còn biết đau đó, cuối cùng mở miệng rồi, huh?" Lại không có tiếng rồi. "Bịch.. bịch.." Hai tiếng, hình như là thanh âm nắm đấm đánh vào người. "Ân.. Khụ.. khụ.." Tiếng ho khan của Lương Lương, đi kèm thở dốc thô bạo. "Được, ngươi cứng miệng, ta cũng không tin, miệng này của ngươi, còn có thể cứng hơn kẹp! Người đâu!" Cái kẹp? Vừa nghe đến cái từ này, ta con m*ẹ nó đều nổi khùng rồi! "Tiểu nha đầu, ngươi có biết cái gì gọi là thập chỉ liên tâm không? Cái kẹp này vừa lên, ha ha, đảm bảo ngươi sống không bằng chết!" "Này, ngươi nói một chút, cần gì phải gây khó dễ với chính mình chứ? Ngươi chỉ cần nói một câu An Lạc Thành thật sự có dã tâm, liền không cần chịu khổ sở không cần thiết này." "Đạo lý đơn giản như vậy, không hiểu sao?" "Nếu không như vậy, ngươi chỉ nói câu này, không chỉ là ngươi, ta ngay cả đám tỷ muội kia của ngươi, cùng nhau thả, thế nào?" "An.. An Soái.." "Đúng, nói đi, lớn tiếng chút, nói ra.." "An soái.. Cũng không dã tâm, ngươi cũng không cần.. Phí nhiều lời nữa.." "Ha, được!" Thanh âm tức giận của quản ngục, "Người đâu, dụng hình, ta ngược lại muốn xem thử, miệng của nàng đến cùng cứng bao nhiêu!" "Lương Lương - Lương Lương!" Ta cào hàng rào gọi ra bên ngoài. "Gọi cái gì gọi!" Trên đỉnh đầu một đạo roi đánh ở trên lan can, dọa ta giật mình. "Ngươi.." "Ạch - a - a!" Đây là.. Tiếng kêu thảm thiết của Lương Lương! "Thủ lĩnh, ngất rồi." "Giội tỉnh." "Con m*ẹ nó ngươi không phải người! Ngươi có dũng khí nhắm vào ta a, bắt nạt một tiểu cô nương có tài ba gì!" Nhưng mà cũng không có người để ý đến ta. Ào một tiếng, hẳn là có người giội nước tới người Lương Lương. "Ạch a.. ân hừ.." "Sững sờ làm gì, tiếp tục đi." "Ngươi dừng tay ngươi dừng tay! Ngươi muốn nghe cái gì ta nói cho ngươi nghe, ngươi đừng dằn vặt nàng nữa!" "..." Lương Lương thét khàn cả giọng, nhưng ta, lại vô năng.. "Thủ lĩnh, lại hôn mê rồi." "Đi đem đứa kêu to kia xách ra cho ta." Hai tên thủ vệ mở ra hàng rào xách ta ra ngoài, ta một cái tránh thoát khỏi, chạy về phía Lương Lương. "Lương Lương! Lương Lương!" Chỉ thấy trên người Lương Lương từng đạo từng đạo vết máu, hai cái tay.. Ngón tay bị cái kẹp kẹp đến đều thay đổi hình dáng, mỗi cái ngón tay, hồng tím bầm, tụ máu, có địa phương rách da rồi, còn đang nhỏ máu xuống. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cắn nát hết mẫy chỗ! M*óa nó, lòng cũng phải nát rồi! "Ngươi tên kh*ốn kiếp này!" Quay người về phía quản ngục kia, vừa muốn chạy tới, bị người từ phía sau bắt được. "Lá gan còn không nhỏ!" Cũng không biết là một câu ai nói, ngay sau đó trên bụng ta liền bị người ầm ầm đục hai quyền. "Ạch a.." Ta co rúc ở trên đất, một tay che chở đầu, một tay ôm bụng, nhẫn nhịn hai cái ngục tốt quyền đấm cước đá đối với ta. Đại thể nhìn lướt qua, trong phòng này tổng cộng mười một người, trước cửa đứng bốn thủ vệ, phía trên thủy lao còn có bốn người bảo vệ, phía sau ta hai người, còn có quản ngục tìm cái chết kia. "Được rồi." Quản ngục để cho bọn họ ngừng tay, chính mình thì là ở trước chậu than, cầm một khối bàn ủi đốt đỏ bừng đánh giá. "Ngươi mới vừa nói, ta muốn nghe cái gì ngươi đều nói cho ta nghe?" Quản ngục đi tới trước mặt Lương Lương, thổi thổi bàn ủi. Ta ôm bụng đứng lên, nuốt một ngụm nước bọt, trơ mắt nhìn bàn ủi kia cách gò má của Lương Lương một quyền. "Đúng, ngươi muốn nghe nghe cái gì, ta đều nói." Cường ổn tinh thần, vào lúc này, tuyệt đối đừng hoảng. "Được! Vậy ta muốn ngươi lớn tiếng nói cho ta biết, An Lạc Thành theo giặc phản quốc, ý đồ mưu phản!" "Được.. An.. An Lạc Thành.." "Lớn tiếng chút!" "An Lạc Thành.." "Đừng.. Không thể.." Lương Lương chẳng biết lúc nào tỉnh lại, lắc đầu. "Có chuyện gì của ngươi!" Quản ngục xoay người lại chính là một cước, bàn ủi trong tay làm dáng liền hướng trên mặt Lương Lương ủi đi. "Dừng tay! Ta nói ta nói!" "Ngươi.. Lại đây chút.. Ta.. Ta.. Gọi không nổi rồi.." Ta đặt mông ngồi dưới đất, ôm bụng, một mặt thống khổ, vừa rồi hai cái ngục tốt kia cũng không biết đánh tới nơi nào, cái bụng từng trận co quắp mà đau. Quản ngục cười cười, trực tiếp đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh ta, giơ giơ bàn ủi làm ta sợ. "Nói đi." Ta nhìn bàn ủi cách ta nhưng mà xa một thước, nuốt một ngụm nước bọt. "An.. An Lạc Thành.. An Lạc Thành.. Xác thực.." "Nói a!" "Xác thực.. Xác thực.. Là tổ tông của ngươi!" Ta quát to một tiếng, bắt lấy tay cầm bàn ủi của hắn, thì ấn ở trên mặt của hắn! "Xéo xèo" một tiếng, ta thậm chí đều ngửi thấy được mùi vị của một luồng da thịt đốt cháy khét, trơ mắt nhìn mặt hắn bốc lên từng sợi từng sợi khói trắng. "..." Quản ngục một tiếng kêu gào, đột nhiên lùi về sau, trốn ra bàn ủi. Một đám ngục tốt lập tức thì rối loạn, phần phật một hồi xông qua, ta nhân cơ hội đứng dậy nắm lên roi dài treo trên giá hình. "An Đạc!" Một tiếng rống to. Hàng rào thủy lao theo tiếng xốc lên, bên cạnh đã không có thủ vệ trông coi, An Đạc tung người một cái thì nhảy ra ngoài, ta vội đem roi ném tới. "Nhanh đem các nàng bắt lại!" Quản ngục một tiếng thét ra lệnh. Một tên ngục tốt chạy tới phía ta, nhưng mà còn không có chạy đến gần, đùng một tiếng, ta thì nhìn thấy trên mặt hắn có thêm một đạo vết roi máu đầm đìa, đồ vô dụng này nằm trên mặt đất, ta theo sau đầu hắn một cái trọng quyền, hắn thì hết động rồi. An Đạc một cái roi dài vũ vù vù xé gió, một đám ngục tốt căn bản không có cách nào tới gần ta, ta vội đem Lương Lương tháo xuống, cõng ở phía sau. "Nhanh đi dẫn viện binh!" Một tên ngục tốt quay đầu bỏ chạy, nhưng mà An Uy chẳng biết lúc nào từ trong thủy lao nhảy ra ngoài, đang chặn ở cửa ngục tốt kia mới vừa chạy tới, đã bị nàng một quyền đánh ngất xỉu, cái tên này, phỏng chừng cũng là nhịn một bụng lửa giận rồi, có thể tính là phát tiết ra. "Ha! Giết chết bọn họ!" Câu này là ta gọi, bọn họ dám đụng đến Lương Lương của ta, ta thì tuyệt không thể để họ sống tốt! Ta cõng lấy Lương Lương, An Nhiên đỡ An Mãnh An Uy bịt lấy cửa, An Diệc và An Đạc dây dưa với bọn hắn. Đánh nửa ngày, chúng ta vốn là ít người, An Đạc bọn họ lại không xuống tử thủ, những ngục tốt kia tuy là không gần được chúng ta, nhưng như vậy dây dưa tiếp, chúng ta vẫn phải bị trấn áp. "Đem bọn họ ném tới trong thủy lao!" Ta con m*ẹ nó cúi đầu xuống thấy được thủy lao, một cơn lửa giận thì xông lên. "Ý kiến hay!" An Mãnh vỗ đùi, đau đến nhe răng trợn mắt. An Đạc nghe vậy, một roi vung qua, quấn lấy cái cổ của một ngục tốt, đột nhiên lôi kéo, kéo đến trước mắt, An Diệc vội đạp thêm một cước, rơi vào trong thủy lao. "Ai yo, a ya.." Ngục tốt ở trong nước bay nhảy, ta đi tới nhìn hắn, "Đau không?" Thấy hắn lộ cái đầu, theo cái đầu hắn chính là một cước "Làm rất khá, cứ như vậy." Hướng về phía An Đạc kêu một câu. An Đạc vừa nhìn, gật gật đầu, một roi kéo đến, trong nháy mắt trong thủy lao nhét vào sáu người! Sức chiến đấu thiếu mất một nửa, chúng ta lập tức dễ dàng không ít. Những ngục tốt vội tứ tán tránh ra, đề phòng roi của An Đạc. Nhưng mà, An Uy cũng không phải kẻ tầm thường, thấy có một ngục tốt chạy tới phía nàng, đồ vật kia bay lên một cước, lỗ mãng đem người trưởng thành, rơi vào trong thủy lao! Chuẩn không cần chỉnh! Fu*ck, ta đây liền muốn dựng thẳng ngón tay cái, tuyển thủ quốc gia a! Không lâu lắm, cuối cùng hai cái ngục tốt cũng bị nhét vào thủy lao "Hừ, các ngươi không phải rất có bản lĩnh sao!" Ta đoạt lấy roi của An Đạc, quay về bọn họ đổ ập xuống chính là một trận đánh, m*ẹ mày, tức chết ta! "Đánh người của ta? M*ẹ kiếp! Cho ngươi đánh người của ta! Đánh người của ta! Ngươi ăn gan hùm mật báo! Làm ra vẻ đến trên đầu ta rồi!" "Ai ya ai ya.. Chúng ta cũng là.. Phụng mệnh làm việc" Nghe bọn họ kêu thảm thiết, trong lòng ta đây lén lút thoải mái! Ta thoải mái lại quất thêm mấy roi! Sảng khoái! Còn về quản ngục kia, thì là bị An Uy quấn vào trên kệ hình, em gái nàng bị quản ngục này dằn vặt thảm như vậy, nàng làm sao cũng phải trút giận. "An Uy, nhớ tới đem phần của Lương Lương cũng tính lên" An Uy làm sao dằn vặt quản ngục kia, ta là không thèm để ý, dù sao như giết lợn là được rồi. Ta ngồi xổm người xuống đem Lương Lương thả xuống nằm ở trên mặt đất, tìm chút nước sạch cho nàng uống. "Lương Lương, Lương Lương? Lương Lương ngươi tỉnh lại đi." Kêu Lương Lương nửa ngày, hình như có chút phản ứng. "Lương Lương, tỉnh lại đi, không sao rồi!"Đem Lương Lương nâng dậy, để nàng dựa vào trong lồng ngực ta. " Làm sao.. " " Sao vậy.. " " Ngươi xem, chúng ta đem bọn họ đánh ngã rồi. "Ta vừa chỉ thủy lao kia, Lương Lương quay đầu liếc mắt nhìn, nhếch miệng cười cười. " Tiểu Khê, chúng ta bây giờ nên làm gì? "An Đạc chạy tới nhìn tình huống của Lương Lương một chút, ngẩng đầu hỏi về phía ta. Ta sững sờ, nàng hỏi ta làm gì.. Ta nhìn Lương Lương," Cũng làm đến bước này rồi, khẳng định không thể ngồi mà đợi giết, chúng ta.. Đi ra ngoài trước, tìm chỗ an toàn tránh một chút đi. " " Vậy mẫu thân nàng.. " " Quản không được nhiều như vậy rồi, chúng ta phải bảo toàn chính mình trước, mới có thể có cơ hội điều tra rõ chân tướng. "Ta quay đầu nhìn An Mãnh một chút," An Diệc An Nhiên, hai người các ngươi đỡ An Mãnh, An Uy An Đạc, các ngươi ở phía trước mở đường, chuyện động trời, cũng chờ chúng ta ra ngoài rồi nói. " Mấy người liếc mắt nhìn nhau," Cứ làm như thế đi. "An Đạc gật gật đầu. " Lương Lương, ngươi kiên trì một chút nữa. "Cẩn thận từng li từng tí một vác Lương Lương lên" Đi. " An Đạc và An Uy phía trước mở đường, dọc theo con đường này cũng không thấy thủ vệ khác, kỳ quái, dầu gì cũng là thiên lao a, thủ vệ phân tán như thế sao? Không lâu lắm, chúng ta thì thấy được cửa lớn. " Đi!"An Đạc cẩn thận từng li từng tí một đẩy ra nửa cánh cửa, thời khắc một cước bước ra tới, đột nhiên có một loại cảm giác chạy thoát! Trời con chưa sáng, ngẩng đầu nhìn chân trời chiếu ra màu hồng, chưa từng cảm thấy bầu trời này, từng đẹp như thế.