Tác giả bắt ta đến tu tiên
Chương 2
Trong thư phòng dưới ánh đèn mờ, bầu không khí âm trầm vô cùng, Triệu lão gia vừa nghe nhi tử cần nói chuyện với hắn. Hắn liền biết đã có việc quan trọng xảy ra.
Triệu Huân đầy nghiêm túc và lo lắng nói:
- Hoàng thượng nói 5 năm trước, Thông Linh đại sư đã xem tinh tượng và đoán ra được sẽ có một vị thần tiên đến cứu đất nước của chúng ta. Vị thần tiên đó như thế nào thì đại sư vẫn luôn bảo thời cơ đến tự khắc sẽ biết, mộc đao là tín vật nhận biết vị thần tiên kia, chỉ cần mộc đao đến gần vị thần tiên kia tự động sẽ xuất hiện dị động. Hôm nay vào lúc nhi tử của ta chạm vào mộc đao, thì ở chuôi của thanh mộc đao bỗng xuất hiện chữ ‘Hồ Toya’. Cho nên…
- Ta liền biết tôn tử của ta không phải người tầm thường không ngờ lại gánh trọng trách to lớn như vậy, đừng ủ rũ như vậy. Gia đình chúng ta từ xưa đến nay đều vì tổ quốc mà xông pha trên chiến trường, tôn tử của ta cũng sẽ kế thừa chúng ta vì quốc gia mà cống hiến hết mình.
- Ta cũng biết, hoàng thượng vẫn là thương sót cho gia đình chúng ta, cho phép chúng ta được ở cạnh đứa bé đến năm sáu tuổi. Sau đó hài tử của ta, hắn sẽ bắt đầu đi tu luyện.
- Sáu năm này hãy để hắn được sống thật vui vẻ, dù biết không công bằng khi trọng trách một đất nước lại giao trên vai một hài tử. Nhưng đó là chúng ta cũng không có cách nào. Quốc gia của chúng ta bây giờ chỉ là chống cự trên bờ vực thẳm thôi. Cần có người tu tiên cường đại chống đỡ đất nước này mới có thể sống sót, bá tánh mới có thể an tâm.
- Ta hiểu phụ thân.
Đúng vậy đây là thế giới tu chân.…..
Công tử nhà Trấn Quốc tướng quân chỉ một tháng đã biết lật, sáu tháng đã biết đi. Một tuổi đã biết nói.
Cả kinh thành đều nói công tử là một thần đồng.
Khoảng thời gian đó, Gintoki ngày ngày đắc ý vênh váo. Gin-san thế nhưng cũng có lúc được hưởng thụ cảm giác của học bá, dù cách làm hơi thẹn.
Triệu Huân lúc ấy cũng vui mừng ra mặt nhưng ông trời lại rất nhanh liền dội nước lạnh cho hắn tỉnh.
Ba năm sau.
Đứa con trai này của hắn, lười biếng ham ăn lại hay trốn học.
Vốn ban đầu như dự tính của phụ thân hắn là không cần ép buộc hài tử để hắn vui vẻ sáu năm này, nhưng cứ nhìn thấy đứa trẻ ba tuổi kia nằm bắt chéo chân, tay ngoáy mũi tay cầm cuốn thoại bản, miệng cũng không được nghỉ mà ngậm hồ lô đường.
Thấy nhi tử của mình chẳng khác gì mấy ăn chơi tác táng say xỉn ở tửu lầu. Hắn liền bạo gân xanh, bước đến lấy đi cuốn thoại bản.
Nhi tử hắn hai tuổi biết chữ, lúc ấy hắn còn cảm thấy tự hào vô cùng cho đến khi thấy việc đầu tiên nhi tử hắn làm khi biết chữ là mua thoại bản, khiến hắn tức hộc máu mà.
- A, chào lão cha. Mới sáng sớm làm gì tức giận vậy. Hay là lớn tuổi mặc bệnh người già không khống chế được tiểu tiện. Đừng lo ai già cũng vậy mà.
- Tiểu tử chết tiệt, ăn nói bậy bạ gì đó muốn ta đánh chết ngươi sao?
Hắn còn nhớ mãi câu đầu tiên, nhi tử của hắn khi mở miệng nói chính là:‘Lão cha đừng có nhìn chằm chằm Gin-san nữa, bị một nam nhân nhìn như vậy biến thái lắm.’Phải mất gần một tháng hắn mới khôi phục tinh thần.
- Triệu Ngân, ngươi ăn nói với phụ thân mình như vậy sao?
- Gin-san chỉ lo lắng cho sức khỏe của lão cha thôi mà, sao lại tức giận với Gin-san. Lão cha tiện nghi tới thời kỳ mãn kinh rồi sao, nếu vậy thì về phòng nấu nước ấm đắp chăn ngủ đi.
- Tiểu tử chết tiệt, ‘lão cha’ ‘lão cha’ ta có già đến như vậy sao?
- Đừng phủ nhận, lão cha mép tóc đã cao ngất rồi. Rồi sẽ có ngày vị thần tóc sẽ bỏ rơi ngài thôi.
- Ta không có hói!!!
Nói rồi, Triệu Huân đấm một phát vào đầu Gintoki. Trên sàn xuất hiện một lỗ thủng, nhưng người ở đây không chút kinh ngạc. Phải nói là họ quen rồi, ban đầu Triệu Huân vô tình không khống chế được mà đánh Gintoki mọi người kể cả Triệu Huân cũng hoảng sợ. Nhưng sao đó, lại giống như bây giờ.
Gintoki cố gắng lấy đầu ra khỏi hố, mũi chảy máu. Sau đó gào lên:
- Lão cha chết tiệt tính mưu sát nhi tử sao? Đợi đó ta sẽ nói với lão mẹ, bảo nàng hưu lão cha hói đầu đi tìm mùa xuân thứ hai đi, tìm một lão cha chủ tiệm thoại bản cho ta.
- Ngươi vì mấy cuốn thoại bản mà muốn mẫu thân ngươi bỏ ta sao? Tiểu tử chết tiệt!
Đúng vậy công tử sẽ lại anh dũng đứng lên và tiếp tục tranh cãi với tướng quân, sau đó lại bị tướng quân đánh. Triệu Huân phát hiện nhi tử của hắn thật kháng đánh, có đánh cũng chẳng sao không chết là được nên từ ban đầu ôn nhu nhẹ nhàng, thì từ khi Gintoki biết nói chuyện hắn đã trở thành lão cha bạo lực.
Cuối cùng trận chiến giữa hai cha con kết thúc bởi mẫu thân của Gintoki ra gọi họ đến ăn cơm trưa.
- Lão mẹ à, lão cha lại đánh ta. Ngươi mau bỏ hắn đi, tìm lão cha mới cho ta đi.
- Hỗn trướng ngươi ăn nói với mẹ ngươi như vậy sao!!!
Nhưng trước khi Triệu Huân kịp đánh Gintoki thì một đôi đũa khác đã đâm vào mũi Gintoki, hắn ngay lập tức ngã xuống đất ôm mũi lăn lộn.
Lý Tuệ ôn nhu cầm chiếc đũa còn lại nhìn Gintoki nói:
- Nhi tử ngươi vừa gọi ta là gì?
Thê tử ôn nhu của hắn, thê tử nhu nhược của hắn. Từ khi tên nhãi ranh kia mở miệng không chỉ có hắn thay đổi mà thê tử của hắn cũng vậy.
- Đại tỷ tỷ, mẫu thân tiên nữ, mẫu thân đại nhân. Đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân.
Gintoki ngay ngắn quỳ dập đầu dưới đất tạ tội. Lão mẹ không còn ôn nhu nữa mà trở thành bạo lực nữ vương rồi.
Sau bữa cơm, Triệu Huân liền kéo cổ áo Gintoki đến sân luyện võ. Đứa nhỏ này rất có thiên phú võ thuật, nhưng lại quá lười và quan trọng là luôn chọc giận hắn, cho nên hắn lấy việc học làm hình phạt cho Gintoki.
- Hai ngàn lần huy đao, chạy hai mươi vòng sân, cùng đứng tấn một canh giờ. Không làm xong, tối nay không có đồ ngọt.
- Lão cha, ta không phải nhi tử của ngươi đúng không? Ngươi đây là lấy ta ra để báo thù tên tình địch kia đúng…..
A a a a.
Trên đầu Gintoki lại nổi lên một cục sưng to, thấy hắn nằm dưới đất lăn lộn ôm đầu. Triệu Huân lại thấy tâm tình thoải mái hơn một chút, sau đó hắn ôn nhu nói:
- Lại còn ý kiến gì sao?
- Không có phụ thân đại nhân, chỉ là việc học cỏn con thôi mà. Nếu phụ thân đã an bài nhi tử sao có thể chối từ.
Mỗi lần thấy tư thái ngoan ngoãn này của nhi tử, hắn liền cảm thán nhi tử hắn học ai không biết, mà có thể vô sỉ như vậy, chỉ vì chút uy hiếp mà đã quỳ gối chịu thua. Hắn xoa xoa trán, thở dài giao phó cho các cận vệ đứng đó canh chừng Gintoki hoàn thành tập luyện còn hắn thì đi sang thư phòng của Triệu lão gia tử.….
Triệu lão gia tử bình tĩnh ngồi uống trà. Nhìn nhi tử luôn nghiêm túc mặt lạnh của mình, giờ đây sắc mặt hầm hầm vừa vào cửa đã mồm to rót nước uống. Ngày nào vào giờ này, Triệu Huân cũng đến đây than vãn, mắng chửi Gintoki với Triệu lão gia tử.
- Tôn tử của ta, tên nhóc đó lại gây chuyện gì sao?
- Còn có thể là gì chứ, hắn quá lười biếng, ăn nói lại không lễ phép. Ta đã mời đến tiên sinh dạy lễ nghi cho hắn cũng đều bị hắn miệng tiện nói cho tức giận hộc máu. Trong triều các quan văn đều né tránh ta, nói là ai dạy nhi tử của ta cuối cùng đều hộc máu ngất đi, nếu không thì cũng bị áp lực đến bệnh nặng.
- Ngươi cũng biết hài tử đó không chịu quản thúc mà. Mà cũng không biết hắn giống ai lại tính cách như vậy.
- Tên hỗn trướng đó còn dám nghi ngờ hắn không phải hài tử của ta nữa chứ. Lẽ ra lúc ấy ta nên…..
- Nên bắn vô tường mới đúng.
Một giọng nói lười biếng vang lên, Gintoki lúc nào đã lẻn vào phòng ôm dĩa điểm tâm trên bàn của Triệu Huân, tay cầm từng khối điểm tâm nhét vào miệng.
- Ngươi, sao lại ở đây. Trốn tập luyện sao? A, mà ngươi nói cái gì bắn vô tường ngươi mới bao nhiêu tuổi, từ nay đừng hòng xem thoại bản nữa.
Lần nào cũng vậy, dù bao nhiêu người canh chừng thì cuối cùng Gintoki cũng chạy trốn đi được, hết mười lần học thì mười một lần trộm lười.
- Thôi đi lão cha, thoại bản là nơi dạy tri thức cho con người. Làm một hài tử đang tuổi học hỏi ta nên đọc thoại bản để tăng thêm kinh nghiệm chuẩn bị cho tương lai chứ.
- Ngươi mới ba tuổi.
- Đừng phân biệt tuổi tác như vậy, chỉ vì ghen ghét Gin-san tuổi trẻ còn mình thì già đến sắp hói đầu mà ngăn cấm Gin-san như vậy.
Vừa nói, Gintoki vừa ngoáy mũi, còn nhếch miệng cười vô cùng đáng khinh.
- Dừng ngay hành động đó lại, ngươi là người hoàng thất đừng làm mất mặt chúng ta.
- Gin-san là người hoàng thất ai dám khinh thường ta a, nếu có thì lão ra ngươi ra đánh bạo trứng tên đó đi.
- Ta mới không làm chuyện dơ bẩn như vậy. Ngươi chỉ mới là hài tử đừng mở miệng là trứng với trứng được không?
- A, lão cha ngươi cũng nói trứng kìa, sao lại không cho ta nói trứng. Quan phủ được chiên trứng không cho dân chúng đẻ trứng sao?
- Ngươi không biết thì đừng nói. ‘Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn’. Còn có đẻ trứng người nào đẻ trứng được!?
- Cũng như vậy thôi mà, chỉ là có hơi khác biệt xíu thôi mà. Đều là trứng cả, quan châu là đốt lửa chiên trứng còn dân chúng là thắp đèn đẻ trứng. Không phải đều như nhau sao?
- Im miệng, quan phủ mới không làm mấy cái chuyện vớ vẩn đó đâu. Mà ngươi có thôi đi không, trứng này trứng nọ cuối cùng ngươi vẫn luôn mồm trứng.
- Lão cha thiệt là….
- Được rồi hai phụ tử các ngươi, cứ đến thư phòng lão phu để cãi vả là như thế nào.
- Đúng vậy, đúng là bất hiếu tử. Lão cha đã một chân bước vào quan tài rồi mà còn chỉ biết đến cãi nhau trước mặt lão cha. Cho nên gia gia à, hòm giấy tờ nhà cùng giấy tờ đất đâu mau đưa đây tôn tử giữ giúp ngài cho. Nếu không nhi tử của ngài nhất định trộm mất đó.
- Ngươi nói gì đó hỗn trướng.
Binh!
Gintoki nằm ngất dưới sàn nhà. Bên cạnh là một cây gậy còn nằm trên đầu hắn.
- Tiểu tử thúi dám nói ta là chân bước vào quan tài, ta còn trai tráng trẻ tuổi lắm. Để gia gia ta đây tiễn tôn tử ngươi vào quan tài trước.
- Phụ thân, phụ thân bình tĩnh. Tên nhãi ranh đó chỉ là lúc nhất thời ăn nói hàm hồ thôi. Đừng đánh chết nó.
- Ta chỉ đánh nó gần chết thôi, không chết được đâu mà lo. Thoi thóp vẫn còn sống là được.
Cả đời ổn trọng Triệu lão gia tử cũng bại dưới cái miệng của Gintoki.
Lý Tuệ đứng ngoài cửa nhìn Gintoki đã tỉnh nhưng vẫn giả vờ nằm ngất đó, tay còn lén lấy điểm tâm trên bàn nhét vào miệng. Còn phu quân thì đang ngăn cản cha chồng định đánh chết Triệu Ngân. Nàng mỉm cười, từ khi đứa nhỏ này ra đời không khí trong nhà lại càng sinh động hơn. Giống một gia đình bình thường hơn.
Là phủ tướng quân, nơi đây hưởng vinh hoa cùng với đó là sự hi sinh đau thương, lão gia tử có ba người con, hai người kia là đệ đệ của Triệu Huân. Hai người kia vừa hai mươi đã chết trận sa trường. Gia đình này chịu quá nhiều đau thương khi phải ly biệt người thân trên sa trường cho nên không khí luôn trầm thấp nghiêm trang.
Chỉ là từ khi Gintoki sinh ra, hài tử kia luôn độc miệng, lại lười biếng khiến người khác luôn đau đầu tức giận nhưng có hắn nơi đây cái nhà này mới giống gia đình.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
17 chương
42 chương
11 chương
58 chương
65 chương