Tác dụng của yêu là sống lâu

Chương 20 : ♦ Chương 20

Khó khăn lắm mới trấn an được Nguyên Bạch, ba người bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu bản đồ.   Làng Quỷ thực sự rất thú vị. Người chơi không thể biết mình sẽ có hay mất bao nhiêu điểm trong mỗi phó bản, thế nhưng cấp độ của phó bản lại không thay đổi. Mỗi lần phó bản được mở ra, độ khó của nó được xác định dựa vào người có level cao nhất, nói cách khác, hiện tại Thẩm Dịch Châu là người có level cao nhất, vì thế độ khó của phó bản ngày mai bọn họ tiến vào sẽ được xác định theo level của hắn.   Nguyên Bạch dựa vào độ khó của những phó bản tương đương với level của Thẩm Dịch Châu, chọn ra mười mấy cái.   Trên bản đồ điện tử chỉ có thể nhìn thấy các từ ngữ mấu chốt, không thấy có manh mối gì đột phá, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có gì.   Ba người nghiêm túc nghiên cứu rồi phân tích một lát, cuối cùng chuẩn bị với tất cả các bản đồ, lúc làm xong mọi việc cũng đã là một giờ sáng.   Sau đó mọi người bèn đi ngủ.   ***   Sáng sớm hôm sau, bốn người tập trung ở phòng họp. Thẩm Dịch Châu đứng cạnh Đường Du, nhỏ giọng nói với cậu phương hướng chiến lược đã vạch ra hôm qua. Đường Du lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.   Bốn người mở vòng tay ra, mặt đối mặt đi vào phó bản.   Đường Du thấy trước mắt mình có một luồng ánh sáng trắng, cảm giác hôn mê quen thuộc lại ập tới. Âm thanh cứng ngắc của hệ thống vang lên: "Phó bản đang được tải xuống, nhân vật đang được xây dựng, tải xuống hoàn tất! Khai thác cốt truyện đến chín mươi lăm phần trăm là có thể đăng xuất, chúc ngài chơi vui vẻ!"   Trước mắt cậu lại có một đợt sáng nữa. Đường Du nhắm chặt hai mắt, đột nhiên lại cảm giác được có ánh sáng đang chọc lên mi mắt mình, xung quanh cũng có rất nhiều người đang nói, còn có cả mấy âm thanh ồn ào linh tinh.   Mọi thứ như thể cách cậu một vực nước sâu, có vẻ xa xôi không chân thực.   Đường Du mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt cũng dần trở nên tỉnh táo.   Cậu phát hiện ra mình đang nằm trên một tảng đá màu xanh, cả người ướt đẫm. Có vài người mặc đồ thời xưa, váy áo thêu hoa đang lo lắng vây quanh cậu. Tóc họ được bện thành hình bánh quai chèo, có người còn cài trang sức lấp lánh, gương mặt đỏ bừng, mũi rất cao.   Nhìn qua không giống người Hán.   Thấy cậu tỉnh, một người phụ nữ mừng rỡ kêu lên: "A Ngọc, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!"   Đường Du từ từ cử động thân thể, cảnh vật trước mắt cậu vẫn hơi chao đảo. Cậu muốn đưa tay ấn mi tâm một cái, thế nhưng vừa giơ tay lên cậu liền ngây ngẩn cả người.   Sau đó cậu không thể tin nổi mà nhìn y phục trên người mình, sau khi nhìn xong thì vẻ không thể tin nổi lập tức biến thành sợ hãi.   Sao cậu lại mặc váy xanh xanh hồng hồng có bươm bướm vây quanh thế này!!   Đệt!? Sao cậu lại mặc đồ của con gái?!   "A Ngọc, ngươi ổn không?" Một người phụ nữ khác sướt mướt nói: "Thật không ngờ chuyện như vậy sẽ xảy ra, sao ngươi lại nghĩ quẩn vậy chứ..."   Đường Du cảm thấy đầu óc mình rất hỗn loạn: "Ta... có chuyện gì xảy ra vậy?"   Cậu phát hiện ra cả người mình đều ướt, vì thế quay người nhìn xung quanh. Ở đây có núi, có nước, non xanh nước biếc, cây xanh bao quanh, đúng là một nơi tràn ngập sức sống.   Tảng đá cậu nằm ở bên cạnh dòng sông.   "Chúng ta biết chuyện như vậy xảy ra ngươi cũng không dễ chịu, nhưng cũng không thể cứ nói nhảy là nhảy... Nữ nhân chúng ta gặp phải loại chuyện như vậy, đâu còn cách nào khác đâu? Ngươi cũng biết rồi, trong tộc căn bản không có chỗ cho chúng ta lên tiếng." Người phụ nữ vẫn khóc không ngừng, trên mặt toàn là nước mắt. Nàng lấy tay lau đi, nhưng càng lau càng nhiều, hai người phụ nữ khác đi theo cũng khóc.   Đường Du trầm mặc một lúc, đột nhiên có một loại dự cảm vô cùng xấu.   Mấy lời vừa nãy hơi nhiều thông tin quá...   Đường Du cúi đầu nhìn váy của mình: "Vậy giờ ta nên làm gì?"   Người phụ nữ lau mắt, nghẹn ngào nói: "A Ngọc, ta đã nói với ngươi rồi, khi người trong lòng của ngươi trở về, ngươi tuyệt đối không được hé răng nửa lời chuyện này với hắn. Nam nhân của ngươi tính cách quá mạnh mẽ, nếu mang đao đi tìm Đại Tế Ti thì phiền toái rồi, hắn ta là nhân vật như thế nào, chúng ta là người như thế nào chứ? Hơn nữa hắn ta cũng không làm tới cùng với ngươi, ngươi vẫn chưa tổn thất gì, chuyện này nhịn một chút, bỏ qua đi."   Đường Du bất đắc dĩ nhíu mi: "... Được rồi."   Cậu thật muốn quỳ lạy cái cốt truyện này.   Không nói đến việc mặc đồ của con gái, thậm chí cậu còn có cả một người đàn ông?   Thấy cậu sảng khoái đồng ý như vậy, người phụ nữ kia lại hơi chần chờ: "A Ngọc, sao ngươi bình tĩnh thế? Không khóc không quậy, không phải muốn lát nữa nhảy sông thêm lần nữa đấy chứ?"   Nghe xong lời này, Đường Du phát hiện đúng là biểu hiện của mình bình tĩnh quá, vì thế cậu cố gắng biến mình thành một cô gái bị thất thân, hơn nữa còn có một người yêu đang ở xa chưa về, suýt chút nữa không kìm được bi thương mà nức nở.   Phản ứng này của cậu rất hợp tình hợp lí, ba người phụ nữ vừa khóc nghẹn vừa an ủi cậu một lúc lâu, nói rằng phụ nữ chúng ta số khổ như vậy đấy, trừ nhẫn nhịn ra thì cũng còn có cách nào khác nữa đâu. Cứ nói qua nói lại như vậy, mãi đến khi tẩy sạch cái ý nghĩ muốn chết của Đường Du xong họ mới đỡ cậu lên, sau đó ôm quần áo giặt bên bờ sông mang về.   Đường Du mơ mơ màng màng bị họ vây ở giữa, cảm giác như linh hồn mình đã đi đâu mất.   Ác mộng, đơn giản là ác mộng thôi. Ác mộng này còn đáng sợ hơn cả lúc cậu chải tóc cho búp bê của cô bé kia nữa.   Sắc trời chậm rãi tối dần, không ít đàn ông trẻ mặc áo kiểu cũ trở về. Khi thấy mấy người bọn họ còn nhiệt tình dừng lại chào hỏi, thậm chí còn nói chuyện đôi ba câu, nhưng đại để đều là khuyên bảo Đường Du.   Vẻ mặt Đường Du đờ đẫn. Bỗng nhiên qua khoé mắt, cậu thấy hai thân ảnh cực kì quen thuộc - là Trần Giải và Nguyên Bạch!   Bọn họ vác cái sọt trên lưng, vừa lúc ngang qua thấy Đường Du cũng dừng lại. Hai người hơi kinh ngạc nhìn cậu, cuối cùng vẫn là Trần Giải mở miệng trước: "... Tiểu Đường Đường?"   Rốt cuộc Đường Du cũng có cảm giác thấy được người nhà, không nhịn được mà cảm thấy bi thương, chỉ hận không thể trực tiếp kéo tay áo, đưa theo chân với bọn họ: "Tôi đây!"   Nguyên Bạch quan sát cậu: "À... cái váy này đẹp đấy."   Đường Du hơi kích động: "Nguyên Bạch, tôi..."   Y còn chưa nói hết, người phụ nữ đang tán gẫu với người khác cuối cùng cũng phục hồi tinh thần mà nhớ đến A Ngọc đã bị mình ném qua một bên, lập tức nắm lấy bả vai Đường Du như gà mẹ bắt gà con, bảo vệ cậu phía sau mình rồi cười nói với Trần Giải và Nguyên Bạch: "Xong việc đồng áng rồi à? Ai, hôm nay A Ngọc không thoải mái lắm, ta đưa A Ngọc về trước, mai chúng ta gặp ha."   Đường Du vẫn muốn đấu tranh thêm chút: "Đại tỷ, ta có việc muốn nói với họ, có thể để ta nói xong rồi chúng ta mới đi không?"   "Đứa trẻ này!" Người phụ nữ nóng nảy vỗ lên vai cậu, sức rất lớn, suýt nữa vỗ đến mức Đường Du phải ho khan: "Ban nãy nói gì ngươi quên rồi sao? Việc này không thể nói! Ngươi nghe a tỷ đi, a tỷ còn có thể hại ngươi sao? Bây giờ chúng ta về nhà đi, nhanh một chút!"