Tặc Đảm
Chương 377
Kết thúc thi đấu, Tiêu Ngự trái lại kiếm được không ít hoa hồng, số tiền này Phong Dã đều trực tiếp gửi vào tài khoản. Trong khoảng thời gian này Tiêu Ngự đánh Đấu Trường Hắc Ám đã thu được không ít, nếu như dùng tiết kiệm một chút, tiêu cả đời cũng không có vấn đề gì, kinh tế dư dả, tâm tình cũng đi theo thoải mái hơn không ít.
Sau khi vội vàng kết thúc những chuyện này, Tiêu Ngự logout, bây giờ đã là hơn 3 giờ chiều, Triệu Lam Hinh và Tiểu Vũ đều còn chưa có trở lại.
Tiêu Ngự từ trên thang lầu đi xuống, mới đi tới 1 nửa, bước chân dừng một chút, đúng cạnh cửa sổ phòng khách có 1 ông già, thân hình cao lớn, mặc toàn thân trang phục bình thường, eo lưng thẳng tắp, chỉ riêng nhìn từ bóng lưng, tự nhiên đã có thể cảm nhận được 1 cỗ khí thế uy nghiêm.
Hắn là ai? Làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Tiêu Ngự trong lòng không tránh được có chút nghi vấn.
Chần chờ một chút, Tiêu Ngự từ trên thang lầu đi xuống, ông già kia sau khi nghe được mặt tiếng bước chân, quay đầu lại, cùng Tiêu Ngự hai mắt đối diện, dò xét Tiêu Ngự một chút."Chào ngài." Tiêu Ngự muốn hỏi hắn là ai, nhưng mà nghĩ lại, Triệu Lam Hinh không có ở nhà, lão già có thể đi vào đến nơi đây, lại không có mục đích "đặc biệt" nào khác, tự nhiên là người tương đối thân thiết với Triệu Lam Hinh rồi. Phụ thân của Triệu Lam Hinh là cao cấp quân đội, lại liên tưởng đến trên người lão già này trong vô ý để lộ ra khí chất quân nhân, như vậy đã miêu tả sinh động thân phận của lão rồi, hắn rất có thể là phụ thân Triệu Lam Hinh.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Ngự cũng không biết nên nói cái gì, không tránh được có chút xấu hổ, quan hệ của hắn và Triệu Lam Hinh còn chưa có rõ ràng, mà đã ở lại trong nhà của Triệu Lam Hinh, loại chuyện này căn bản giải thích không nổi."Tiểu Lam đâu rồi?" Lão già hỏi, đối với sự xuất hiện của Tiêu Ngự, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tiêu Ngự nghiền ngẫm một chút, cũng bình thường trở lại, lão già cho dù không có cùng Triệu Lam Hinh sinh hoạt chung một chỗ, nhưng không có khả năng đối với cuộc sống của Triệu Lam Hinh một chút cũng không quan tâm, Tiêu Ngự và Tiểu Vũ tiến vào trong nhà này, hắn chắc chắn cũng đã biết, thậm chí ngầm đồng ý, nghĩ tới đây, Tiêu Ngự trong lòng có phần căng thẳng đã hơi hơi buông lỏng hơn một ít."Nàng ra ngoài đi dạo phố. Để Ta gọi điện thoại cho nàng về." Tiêu Ngự nói. Không kiềm chế được đứng thẳng lưng lên một ít. Cùng lão già như nhau. Rất có tiêu chuẩn quân nhân. Trên người lão già để lộ ra khí thế vô hình. Làm cho Tiêu Ngự cảm thấy áp lực bức nhân."Cứ thong thả. Lần này ta là tới tìm ngươi." Lão già lắc đầu nói."Tìm ta?" Tiêu Ngự hơi sững sờ. Hắn mơ hồ cảm thấy lão già muốn đối với bản thân nói cái gì đó. Chỉ có thể cung kính nghe."Đúng vậy. Cùng ngươi nói một chút về chuyện tiểu Lam." Lão già gật đầu. Quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trong vườn hoa bên ngoài có nhiều loại hoa tựa như cẩm thạch. Lão già giống như ở nhớ lại cái gì. Thì thào nói."Lúc trước, sau khi ta và mẫu thân của tiểu Lam kết hôn. Ta phải đi bộ đội tham gia quân ngũ. Luôn luôn không có cơ hội chăm sóc các nàng. Tiểu Lam sau này trưởng thành. Khó tránh khỏi cùng ta có một chút cảm giác xa lạ. Giữ cha và con chúng ta căn bản không có kỷ niệm gì nhiều. Thời gian ở chung với nhau cũng rất ngắn. Rất là thiếu hụt cho nó."Nghe được lão già nói tới Triệu Lam Hinh. Tiêu Ngự im lặng nghe."Về sau mẫu thân của nó qua đời. Ta cũng không có thời gian trở về. Về sau nàng tiến vào quân đội làm quân y. Vượt ra ngoài dự đoán của ta. Nó không có thù hận ta. Ta đã rất thỏa mãn rồi. Ta ban đầu vốn có thể dùng quan hệ. Để cho nó ở trong quân đội dễ dàng hơn một ít. Nhưng mà xuất phát từ một số nguyên nhân. Ta không thể công bố nó là con gái ta ra ngoài. Kết quả là mấy tên ăn chơi trác táng bám theo nó. Theo đuổi không được lại động thủ muốn dùng sức mạnh. Bị tiểu Lam ra tay đánh thành tàn phế." Lão già than thở nói." Mấy cái thằng nhãi con kia ỷ vào trong nhà có chút thế lực. Nhân cơ hội trả thù. Đem nó khai trừ ra khỏi quân đội. Nó bởi vậy mà nản chí ngã lòng. Ta là về sau mới biết được tin tức này. Mấy cái thằng nhãi con kia còn muốn ra tay đối phó tiểu Lam. Ta dưới cơn nóng giận phế đi mấy thằng nhãi con kia. Nhưng mà tiểu Lam rốt cuộc cũng không muốn trở về quân đội nữa. Ở lại bệnh viện từ thiện này làm một ngườicái thầy thuốc."Tiêu Ngự không nghĩ tới Triệu Lam Hinh còn có đoạn quá khứ như vậy, thân thủ của Triệu Lam Hinh tốt như vậy, gặp ai cũng không bị thiệt thòi, chỉ hận mấy thằng kia không có mắt, không ngờ lại có thể muốn động thủ với Triệu Lam Hinh, đánh không lại không nói, phụ thân Triệu Lam Hinh vẫn còn trong quân đội cao cấp, với lại lão già cực kỳ bảo hộ nàng, đối với nữ nhi duy nhất này càng là cầu được ước thấy, Tiêu Ngự thậm chí có thể tưởng tượng, lão già nổi cơn thịnh nộ, và kết cục của mấy thằng ăn chơi trác táng kia.
Tiêu Ngự nghĩ tới mấy tên tiểu lưu manh kia tìm Triệu Lam Hinh gây phiền toái, về sau Tiêu Ngự còn cố ý lưu ý qua, lại phát hiện mấy người kia sớm đã thành không biết tung tích, chuyện này rất dễ dàng làm cho người ta nảy sinh liên tưởng, mấy cái tên tiểu lưu manh kia chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều. Đối với quyền thế của lão, Tiêu Ngự trong lòng khá thất kinh."Người già, nói đã hơi nhiều. Lần này đến, ta là chuẩn bị mang tiểu Lam đi tân tinh, nàng đã xin nghỉ công tác, vừa vặn đi qua." Lão già nói, giọng nói của hắn có một loại hương vị không để cho phản đối, có lẽ đây là khí thế của người đứng trên cao đi.
Nghe xong lão già nói, tâm Tiêu Ngự đột nhiên rối loạn, Triệu Lam Hinh phải đi? Chẳng lẽ nàng từ bỏ công tác chính là vì nguyên nhân này? Vì sao nàng không nói? Có lẽ, nàng là chuẩn bị chờ lúc khác rồi nói sau.
Tiêu Ngự im lặng, những hình ảnh trước kia, từng cái hiện lên ở trong đầu, tim không kiềm chế được cảm thấy nhói đau, giữa hắn và Triệu Lam Hinh, luôn luôn có một cái ngăn cách như vậy, lại nói tiếp, Tiêu Ngự chỉ là từ trong lớn xóm nghèo lên, một tiểu tử hoang dã mà thôi.
Bộ dáng Lão già và Tiêu Ngự khá giống nhau, nhưng mà, không biết vì sao, Tiêu Ngự lại muốn ngưỡng mộ nhìn vào hắn. Có thể là lão già tạo thành loại cảm giác áp bách từ trên cao nhìn xuống a.
Lão già nhìn vào Tiêu Ngự, lạnh nhạt nói: "Ta biết ngươi và tiểu Lam ở chung với nhau không tệ, nhưng cần phải hiểu chênh lệch giữa 2 người các ngươi. Có chuyện cũng không cần phải nói rõ ra nữa."Lão già giọng nói rất bình thường, những lời này ở lúc Tiêu Ngự nghe tới, lại là vô cùng chói tai. Nhưng mà, lấy quyền thế của lão, hơi động một chút tay chân, Tiêu Ngự liền là trọn đời không thể trở mình, lần đầu tiên cảm thấy được cảm giác vô lực.
Tiêu Ngự trong lòng nổi sóng, kết quả như thế là Tiêu Ngự không thể tiếp nhận."Ngươi nghĩ lại cho tốt đi. Tiểu Lam cần phải cùng một người có địa vị ngang hàng kết hôn, như vậy mới có thể đạt được hạnh phúc." Lão già dùng lạnh nhạt giọng nói.
Hạnh phúc? Chẳng lẽ như vậy Lam Hinh là có thể hạnh phúc sao? Tiêu Ngự bỗng nhiên bừng tỉnh, đầu vốn rủ xuống lại là ngẩng lên, nhìn lão già, hỏi: "Xin hỏi đây là tiểu Lam ý nguyện sao?""Ta quyết định, thế này còn chưa đủ sao?" Lão già trầm giọng nói.
Tiêu Ngự lắc lắc đầu, nói: "Ngài là phụ thân của tiểu Lam, cho nên ta tôn kính ngài, nhưng mà, nếu như ngài thực sự cố chấp cho rằng như vậy, ngài làm thế là không công bằng đối với nàng, ta không có cách nào chấp nhận. Ta nghĩ tiểu Lam cũng sẽ không đồng ý. Nếu như tiểu Lam muốn rời khỏi, ta sẽ đồng ý. Nhưng nếu như nàng không bằng lòng rời đi, xin thứ cho ta không thể để cho ngươi đem nàng mang đi." Khi Tiêu Ngự nói lời này, cũng là toàn thân mồ hôi lạnh, 1 câu của lão rất có khả năng sẽ làm Tiêu Ngự vạn kiếp bất phục, nếu như Tiêu Ngự là một thân một mình, trái lại không có gì có thể sợ hãi, nhưng mà hắn còn có một người em gái."Nàng là con gái của ta, tự nhiên phải nghe theo sắp xếp của ta." Lão già giận dữ nói, thân hắn ở địa vị cao, khi tức giận đều có thể toát ra 1 loại khí thế uy nghiêm.
Tiêu Ngự lại không một chút sợ hãi nhìn vào lão."Nàng là nữ nhân của ta." Tiêu Ngự yên lặng nói, tay phải nắm thành nắm tay, nếu như không là bởi vì người trước mắt này là phụ thân Triệu Lam Hinh, hắn chắc chắn có thể xông lên ra sức đánh hắn."Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi." Lão già làm như chịu thua nói."Xin lỗi, ta không cần. Ngài nói như vậy là ở làm nhục tiểu Lam, nếu như ngài không phải phụ thân của tiểu Lam, ta nghĩ ta sẽ "mời" ngài rời đi rồi." Tiêu Ngự nhìn chăm chăm vào lão già nói, Tiêu Ngự lúc này, đã bất kể có thất lễ hay không. Phụ thân Triệu Lam Hinh không ngờ lại có thể là cái dạng này, làm cho Tiêu Ngự vô cùng thất vọng, đồng thời Tiêu Ngự trong lòng có chút lo được lo mất, nếu như thật sự khiến cho Triệu Lam Hinh làm ra lựa chọn, Triệu Lam Hinh sẽ chọn ai?
Lão già nhìn chăm chú ánh mắt của Tiêu Ngự, hồi lâu, bỗng nhiên cười to một tiếng: "Ngươi trái lại có phần giống với tính tình của ta, ta phát hiện được ta có phần thích ngươi nha."Tiêu Ngự ngây người một chút, bỗng chốc thay đổi nhanh thế."Người trẻ tuổi, có khí thế a." Lão già vỗ vỗ bả vai Tiêu Ngự, như là một người trưởng giả hiền lành, cười nói, "Ta cũng quản không được tiểu Lam, nha đầu kia từ nhỏ đã thế. Nếu như ta muốn mang nàng đi, nàng không đem xương cốt ta đây đi hủy đã là tạ thiên tạ địa rồi." Tiêu Ngự cuối cùng cũng có phản ứng, vừa rồi chỉ là lão già đang thăm dò hắn thôi, là một người phụ thân, tóm lại sẽ không có khả năng đem con gái dễ dàng giao cho một người xa lạ.
Tiêu Ngự thẳng eo, trên mặt nhiều một chút cung kính."Tiểu Lam quả là có một người cha tốt." Tiêu Ngự trịnh trọng nói.
Lão già ha ha cười, nói: "Ngươi bây giờ còn vỗ mông ngựa ta à."Tiêu Ngự không xem trọng cười cười, cảm tưởng đối với lão đã thay đổi rất khác, hắn là 1 vị phụ thân hiền lành."Cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên đi rồi." Lão già nhìn thời gian một chút, nói."Ngài không đợi tiểu Lam trở về sao?" Tiêu Ngự hỏi."Không đợi." Lão già lắc lắc đầu, nói."Ta đưa tiễn ngài." Tiêu Ngự nói.2 người đi tới cửa, cửa biệt thự ngừng vài chiếc xe có rèm che màu đen.
Lão già đối với Tiêu Ngự nói: "Chăm sóc tiểu Lam cho tốt nhé."Tiêu Ngự gật đầu, nói: "Ta sẽ." ( tính tự thay vài ngôi đối thoại Ta -> Cháu -> Anh -> Em ->…. mà thôi để nguyên theo bản conver cho nó lành = = thay nhiều càng loạn, như truyện khác ngôi rất chuẩn mà truyện này conver chán ghê.)Lão già đi về phía trước 1 bước, đã muộn một chút, mở miệng nói: " Việc ta nói trước kia ngươi cứ suy nghĩ một chút, hoàn cảnh tân tinh so với mẫu tinh có lẽ tốt hơn rất nhiều, nếu như các ngươi bằng lòng mà nói, có thể cùng đi qua."Lão già nói xong, dường như không muốn nói thêm cái gì nữa, ngồi vào trong xe có rèm che.
Nhìn vào vẻ mặt của lão, Tiêu Ngự dường như đã hiểu ra cái gì, giữa lão già và tiểu Lam, chắc chắn có một ít không được tự nhiên, lão rất muốn đem Triệu Lam Hinh đến tân tinh, lại không thể bỏ mặt mũi cùng Triệu Lam Hinh nói chuyện, thế là đã đẩy sang cho Tiêu Ngự, nếu như Tiêu Ngự đi nói, xác xuất thành công có thể tương đối cao một chút."Tiểu Lam trở về ta sẽ cùng nàng thương lượng." Tiêu Ngự nói.
Lão già thân hình hơi sững lại một chút, nhìn vào bóng lưng lão, Tiêu Ngự càng thêm xác nhận phán đoán vừa rồi.
Cửa xe đóng lại, mấy chiếc màu đen xe thành một cái hàng thẳng tắp chạy như bay mà đi.
Nghĩ lại sự tình hôm nay, Tiêu Ngự cũng không nén nổi cảm thấy may mắn, phụ thân của Triệu Lam Hinh cũng không phải khó mà giao tiếp, nếu như thực sự đụng với một người không chịu nói đạo lý, Triệu Lam Hinh có phụ thân quyền thế như vậy, chỉ cần hơi chút chèn ép Tiêu Ngự, Tiêu Ngự cả đời này cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên được.
Thứ Tiêu Ngự theo đuổi, chỉ là một cuộc sống an bình, còn quyền thế, hắn cũng không hy vọng xa vời đạt được, cũng không muốn bị quyền thế trói buộc.
Tiêu Ngự thở ra một hơi, hoàn hảo kết quả cũng không phải quá xấu."Tiêu đại ca."Tiêu Ngự đang chuẩn bị quay đầu đi vào, một tiếng gọi quen thuộc khiến hắn dừng bước.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
86 chương
24 chương
67 chương
501 chương