Kim Ngọc Ngân tức sôi ruột. Mặc kệ trong lòng hay ngoài miệng, nàng vẫn liên tục lẩm bẩm ba chữ “tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân”’. Sau khi trở lại Kim gia, nàng giẫm bồm bộp lên con đường lát gạch vàng trong phủ. Trên đường hễ thấy cái gì có thể ngã liền ngã, có thể đạp liền đạp… Một câu để hình dung, chính là tức phát khóc! Trong thư phòng Kim gia. Kim lão gia đang miệt mài đọc sách. Tính cách của Kim Ngọc Ngân sở dĩ ngang ngược, dung tục như vậy, thật ra cũng là vì hồi bé đi theo Kim lão gia, chẳng mấy khi đọc sách. Kim lão gia tên là Kim Xương Long. Do hồi bé không chịu đọc sách nên lúc làm ăn, không ít lần đã trở thành trò cười cho người khác. Mãi đến khi qua trung niên, kiếm được nhiều tiền rồi mới hiểu được lợi ích của việc đọc sách. Mua sách về, cố gắng học tập, lôi kéo thêm khuê nữ nhà mình học tập, muốn chạy theo chân của các đại thế gia. Vì vậy, ông ta vừa thô tục, mà vừa vô lại, tính tình cũng nóng nảy. Trước khi nói sẽ không để ý từ ngữ, nhưng lại rất thực tế. Người hầu thiếp thân đến bên cạnh Kim lão gia, thở dài, bĩu môi. Kim Xương Long nhướn mày, trừng mắt, suýt chút nữa rựng cả râu: “Ngươi bĩu môi cái gì? Có lời thì nói ta nghe xem. Chỉ biết bĩu môi, bĩu môi cái đầu nhà ngươi. Kìm nén mấy từ ngữ thối trong bụng, không sợ nát ruột hả?” Người hầu kia nghe vậy, miệng không còn cong lên nữa. Mà giống như bị chuột rút. Kim Xương Long nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong lòng càng sốt ruột: “Ngươi nhìn ngươi xem, làm cái gì vậy hả? Ngươi mau nói đi, lão tổ tông của ta!” Người hầu vội xua tay: “Lão gia, đừng, đừng, tiểu nhân không dám!” Kim Xương Long vỗ bàn: “Nói mau!”’ “Vâng vâng vâng.” Người hầu kia liền vội gật đầu như giã tỏi: “Là đại tiểu thư trở về!” Kim Xương Long xua tay chặn lại: “Đi! Có chuyện gì đây? Về thì về thôi, ngươi căng thẳng cái gì? Nha đầu điên đó có hôm nào mà không coi nhà mình như cái cửa thành. Còn cái tên mà, nâng đỡ dòng người qua lại…Trong cuốn sách ấy gọi là gì nhỉ? Xuyên lưu bế tức?” Người hầu khom người: “Là “Xuyên lưu bất tức”, thưa lão gia.” Kim Xương Long hừ một tiếng, hoàn toàn không biết mình nói sau ở đâu. “À, cái âm đó ta nhớ sai, nhưng mà cái từ “bế” với “bất” chẳng phải cũng có ý giống nhau sao? Đọc ra cũng không khác mấy.” Người hầu cúi đầu: “Lão gia, thật sự không giống, không giống.” Kim Xương Long hiếu kỳ: “Không giống chỗ nào, ngươi nói cho bản lão gia nghe xem. Ngươi nói đi, hai câu “ta không nói” với “ta ngậm miệng”, không phải cũng cùng một ý sao?” Người hầu cúi đầu ba cái: “Ôi, lão gia của ta, cái câu “xuyên lưu bất tức” ý là nói quá khứ của con người giống như nước sông, không ngừng di chuyển, nhưng nếu ngài đổi thành “xuyên lưu bế tức” thì không phải là nói, nước sông không chảy nữa sao? Ngài nhìn xem, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau!” Kim Xương Long hiếu học, không ngại học hỏi kẻ dưới, cảm thấy rất có lý, thế là gật đầu: “A, hóa ra là có chuyên như vậy. Được, ta hiểu rõ rồi. Hèn gì trước kia cái người tên là Khổng Tử có nói, tám cá xú bì tượng, đỉnh cá đại trí nang. Ta đã biết rồi, ngươi chính là trí nang của ta!” Văn học ở đại lục dị thế này có chỗ tương đồng với văn học Trung Quốc cổ đại, nhưng lại là hai thế giới song song. Cho nên, ngươi ở đây có hiểu chút về văn hóa Trung Hoa, nhưng dù gì cũng là hai thế giới, vẫn có sự khác biệt. Giống như hồn thuật, luyện đan thuật cũng là đặc trưng của thế giới này. Còn thuật châm cứu, lại là loại hình kỹ thuật khoa học hiện tại, là sản vật văn minh ở thế giới trước kia của Phượng Vô Tà. Người hầu cúi đầu, không còn gì để nói: “…” Kim Xương Long nhìn bộ dáng của hắn, hơi chột dạ: “…Sao thế, ta nói sai ở đâu à?” Người hầu cúi đầu lần thứ năm: “Lão gia, tiểu nhân cam đoan, câu nói này tuyệt không phải là câu nói của nhà nho học Khổng Tử nói. Câu mà người ta nói là ‘Tam nhân hành, tất hữu ngã sư…” Kim Xương Long: “…” Người hầu lần thứ sáu…không cúi đầu, mà trực tiếp ngậm miệng. “Ai ya, nhìn cái miệng này của ta xem, chỉ toàn nói với ngài những lời vô dụng. Ta định nói với ngài là đại tiểu thư đã trở về, nàng…” “Ngươi nói đi, vừa rồi chẳng phải ngươi đã nói rồi sao, ngươi quên rồi à? Lát nữa ban cho ngươi thuốc bổ não, nhớ uống đấy.” “…Đại tiểu thư vừa về đã phát bực, không biết là ai chọc phải nàng. Lát nữa ngài kiên nhẫn một chút!” Kim Xương Long lo lắng. Khuê nữ của hắn một khí nóng nảy, thực sự không dễ chọc vào. Nhỏ thì làm vỡ bình hoa, đồ sứ, lớn thì còn muốn đốt luôn phòng mình. Hắn có nên đi trốn không đây? Kim Xương Long nghĩ vậy, liền đứng dậy: “Tiểu Thối Tử, ngươi ứng phó trước đi, phái người quan sát nó, không được để cho nó phóng hỏa, biết chưa? Phủ này của ta bỏ ra rất nhiều vàng để xây, một viên gạch, một ngọn cây cọng cỏ đều rất quý giá, ngươi phải giúp ta phòng tránh!” Không sai, Tiểu Thối Tử chính là tên của người hầu kia. Đó là cái tên mà Kim lão gia thưởng, vì thấy dáng người hắn thấp, chân ngắn nên mới gọi hắn là Tiểu Thối Tử. …Nghe mà lòng chua xót. Đúng lúc Kim Xương Long muốn đi trốn thì nghe thấy tiếng “bang” vang lên. Kim Ngọc Ngân đạp mạnh vào cửa, cửa thư phòng bật ra! Đại tiểu thư Kim Ngọc Ngân lúc này chỉ bị tức phát khóc, bây giờ nhìn thấy cha ruột, lập tức gào lên khóc lớn! Kim Xương Long không tránh được, chỉ có thể cười khổ: “Ôi, bảo bối, khuê nữ của ta, con sao thế? Ai chọc giận con à? Không phải còn đi đến hội giao dịch để tìm bảo bối sao? Sao vậy? Không đoạt được của người ta à?” Son phấn trên mặt Kim Ngọc Ngân bị nước mắt làm cho nhem nhuốc, tức giận dẫm chân, vênh mặt lên, trâm gài tóc trên đầu lấp lóe, kim quang ngân quang giao thoa, sáng chói mắt Kim lão gia: “Ai bảo là con không đoạt được của người ta? Con thiếu tiền sao? Là có người cố tình ức hiếp con!” Kim Xương Long biết rõ nhất định không có kẻ nào cố ý ức hiếp khuê nữ ngang ngược cuẩ hắn, mà chính là nó không hiểu chuyện, trêu chọc người ta trước, nhưng Kim lão gia vẫn chỉ đành an ủi: “Được rồi, được rồi, con đừng tức giận. Con nhìn khắp thành Ma La này, có người nào là không biết nhà họ Kim chúng ta giàu có. Bọn họ lấy lòng chúng ta còn chưa kịp, làm sao dám ức hiếp con. Con bớt giận đi, chăm chỉ đọc sách, tiếp thu kiến thức, như vậy sẽ không bị người khác chê cười nữa!” Kim Ngọc Ngân tức đến mức cầm một quyển sách lên, ra sức giằng xe, giống như muốn xé nát từng trang sách ra. Xé xong thì quăng đi chỗ khác. Nhanh như chớp, cả căn phòng toàn là mảnh giấy bay tán loạn. Kim Xương Long nhìn những mảnh giấy rơi đầy xuống đất, tâm can như ứa ram máu. Đó chính là bản duy nhất của cuốn “Hồn thuật yếu ký” mà hắn bỏ biết bao nhiêu tiền mới mua được! Bản duy nhất đó! Khắp thiên hạ chỉ có một bản! Hắn còn chưa được nhìn! Liền bị đứa con gái độc ác của mình xé nát! Nhưng Kim Xương Long chỉ có thể lắc đầu thở dài. Nhìn con gái, nghĩ đến lúc mình còn nhỏ, chỉ là một thương nhân nghèo túng. Không có thủ đoạn, quan trọng là cũng không có tiền. Vất vả lắm mới tích lũy được ít tiền cưới vợ, sinh một đứa con gái. Vì buôn bán bôn ba, ở bên ngoài nhiều nên không có thời gian dạy dỗ khuê nữ, chỉ dựa vào mẫu thân cũng là một người phụ nữ thô kệch. Do quá yêu chiều Kim Ngọc Ngân nên bây giờ lại biến nó thành bộ dạng hư đốn như vậy! Bây giờ hắn đã có tiền, nhưng tuổi tác cũng lớn. Tuy cưới thêm được hai tiểu thiếp nhưng thân thể cũng không còn dùng được nữa, không sinh thêm được hài tử nào. Cho nên chỉ có thể nâng niu, cưng chiều bảo bối khuê nữ này, cả ngày khuyên nàng đọc sách, tu luyện. Dù sao bây giờ bản thân hắn cũng có sự nghiệp đồ sộ, phải có người thừa kế gia tài mới được. Ai mà ngờ, khuê nữ không những không tiến bộ, mà cứ đọc một vài quyển sách là bắt đầu nổi điên, làm loạn! Nàng thích vung tiền như mưa, xa hoa quá độ, đeo vàng đeo bạc đi ra ngoài, làm việc gì cũng phải khoe khoang… Là ngươi, ngươi có khoe khoang không? Nhưng ngươi cũng phải có bản lĩnh thật sự, như vậy thì dù khoe khoang cũng có thể khiến người ta nể. Kim Xương Long hắn buôn bán bên ngoài, xông xáo thiên nam địa bắc, đã từng gặp rất nhiều người nhiều tiền hơn mình. Bây giờ trơ mắt nhìn nữ nhi của mình trở nên như vậy, có một tính cách ương bướng, trong lòng vô cùng hối hận, còn vô cùng băn khoăn. “Phụ thân, lần này có người ức hiếp nữ nhi, phụ thân phải báo thù cho nữu nhi. Nữ nhi muốn đâm chết tiểu tiện nhân kia!” Kim Ngọc Ngân lấy ra một con dao từ trong túi càn khôn. Kim Xương Long bị ánh đao chói vào mắt lùi về sau hai bước, ngoẹo đầu hỏi: “Được được được, vậy con nói xem, ai bắt nạt con?” Kim Ngọc Ngân cắn răng nói ra một cái tên: “Đường! Tiểu! Tra!” Kim Xương Long giật mình, vội vàng xua tay: “Ông trời của ta ơi, Ngân tử, người này không đâm được đâu, không đâm được đâu! Đường Tiểu Tra là ai chứ? Chính là biểu muội của con! Quan hệ của phụ thân và phụ thân nó thế nào? Là huynh đệ bôn ba bên ngoài, xông xáo thiên nam địa bắc, cùng sinh ra tử, cùng hưởng họa phúc! Con không thể đâm nó được!” Kim Xương Long vội vàng ngăn cản Kim Ngọc Ngân. Vừa nói, vẻ mặt lại hồi tưởng quá khứ. Ánh mắt, lời nói đều trôi chảy, không sai chút nào. Kim Ngọc Ngân giơ tay lên chặn: “Chậc, ai muốn đâm Đường Tiểu Tra chứ? Nó là biểu muội của con, hai con cãi nhau nhiều lần như vậy, chẳng phải con vẫn nhường nhịn nó sao? Con nói, hôm nay đúng là nó có ức hiếp con nhưng nó chỉ là đồng phạm! Kẻ tội ác tày trời là một kẻ khác!” Lúc này, Kim Xương Long mới yên tâm, vội hỏi: “Một người khác? Là ai?” Nói thật, ngoại trừ tiểu quỷ tinh ranh Đường Tiểu Tra kia thì Kim Xương Long thực sự không đoán ra người nào có thể chế trụ khuê nữ của hắn! Kim gia dù gì cũng là một thương hộ có tiếng tăm ở thành Ma La, lại còn có quan hệ thân thiết với Đường gia, một thế gia vọng tộc. Bình thường, dù có người không thích khuê nữ của hắn, cũng sẽ tha thứ, nể mặt. Kim Ngọc Ngân hừ lạnh: “Hình như tên là cái gì Phượng Tà, là một tiểu nha đầu. Đường Kỳ ca ca còn xin cho ả ta ở lại Đường gia làm khách! Nói chung là phụ thân cứ tìm người giết ả ta là được!” “Ừ…” Kim Xương Long gật đầu. Hóa ra khuê nữ chọc phải người như vậy. Có thể được Đường gia coi là khách quý, mới vào nhà ở, nhất định là người có bản lĩnh lớn. Nữ tử dám đối nghịch với khuê nữ nhà mình cũng có khí phách! Ngẫm lại thì hắn cảm thấy khả năng là khuê nữ nhà hắn chọc giận người ta nhiều hơn! Xuất thân là buôn bán, có một thứ phải hiểu, đó là kết giao thêm nhiều bạn tốt hơn hẳn so với có thêm nhiều địch. Lợi ích cũng sẽ lớn hơn nhiều! Hắn quay đầu, sai người điều tra nha đầu tên là Phượng cái gì Tà kia. Cho người ta ít tiền, coi như bồi tội. Nhưng không biết người ta có chịu nhận hay không… Kim Xương Long cảm thấy hơi rầu rĩ…