Việc đời khó tránh khỏi vô ý. Bạch Nhược Trần nhìn Đế Thiên Tà, trên mặt không có ý hận, chỉ lạnh nhạt nói: “Có ba nguyên nhân khiến ta trở thành kẻ địch với ngươi. Thứ nhất, xung đột lợi ích, thứ hai, nhìn ngươi ngứa mắt, thứ ba, có thù với ngươi.” Nói xong, hắn dừng một chút, hỏi Đế Thiên Tà: “Ngươi cảm thấy là cái nào?” Đế Thiên Tà không cần nghĩ, cũng biết được. Bạch Nhược Trần nhất định là có thù với hắn! Giữa bọn họ hoàn toàn không hề có chuyện xung đột lợi ích. Nếu như là nhìn hắn ngứa mắt thì tại sao nhiều năm trước, lại hao tâm tổn sức giúp hắn đoạt được ngôi vị giáo chủ? Chỉ có thể là “có thù với hắn”! Nét mặt Đế Thiên Tà như được bao phủ bởi một lớp băng sương, lạnh lùng mà sắc bén: “Bạch Nhược Trần, rốt cuộc ta và ngươi có thù oán gì?” Trên khuôn mặt vốn không một gợn sóng của Bạch Nhược Trần, lúc này mới biểu hiện ra nét mặt của người bình thường, đó là một loại cảm xúc gần như tuyệt vọng: “Mối thù diệt tộc, huyết hải thâm cừu.” Đế Thiên Tà không tin, nhìn chằm chằm hắn: “Bịa đặt! Ta biết ngươi từ lúc bảy tuổi, lúc đó ngươi đã…” …tan cửa nát nhà, một thân một mình rồi. Đế Thiên Tà không nói tiếp. Bởi vì hắn nghĩ đến một khả năng… Bọn hắn là gia tộc Đế thị, đời đời kiếp kiếp đều thuộc Đế Linh giáo. Trước kia, chức trách của gia tộc bọn hắn chính là phụ trách thanh lý những kẻ đối đầu giáo phái. Mỗi một gia tộc hay giáo phái nào uy hiếp đến Đế Linh giáo đều sẽ không tha thứ, toàn bộ giết sạch, nhổ cỏ tận gốc. Đây chính là phong cách hành sự của Đế Linh giáo. Chính vì nguyên nhân như vậy mà gia tộc Đế thị vẫn luôn có rất nhiều cừu địch… Nhưng mà, đó chỉ là cái nợ từ đời cha chú của hắn. Đến khi hắn trở thành giáo chủ thì đã chỉnh đốn lại giáo quy, không còn luật lệ giết người này nữa. Gia tộc Bạch Nhược Trần có bị tiêu diệt thì hẳn là cũng bị diệt dưới tay cha hắn, còn hắn thì lại may mắn đào thoát được. Đế Thiên Tà chợt thấy căng thẳng. Nếu thật sự như vậy, hắn cũng không biết phải đối mặt với người bạn tốt này như thế nào. Bạch Nhược Trần nhìn thấu suy nghĩ của Đế Thiên Tà, cũng không giải thích dài dòng, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi cũng nghĩ đến rồi chứ. Từ sau khi ngươi đăng cơ thành giáo chủ, ta mới điều tra ra chân tướng về sự diệt vong của gia tộc ta. Thật là buồn cười, cả đời ta tự nhân là huynh đệ chí cốt với ngươi, kết bạn suốt mười mấy năm. Ta dốc hết công sức, vì ngươi tiêu diệt hết vây cánh của đám cựu trưởng lão phe giáo chủ Đế Linh, giết chết hết vạn người. Kết quả lại phát hiện được, ngươi chính là con của kẻ địch.” Lúc hắn nói ra câu này, Đế Thiên Tà cũng cảm nhận được sự tự giễu được ẩn giấu trong hận ý của hắn. “Bạch Nhược Trần.” Đế Thiên Tà cảnh cáo: “Nếu ngươi muốn báo thù, muốn quyết đầu hay muốn tính kế Đế Linh giáo ta, ta đều sẵn sàng nhận lấy. Nhưng ngươi không được động vào nữ nhân Phượng Vô Tà kia.” “Nếu nàng ta chết, ngươi cũng không sống được lâu. Tại sao ta lại không được động vào nàng ta?” Bạch Nhược Trần lạnh giọng hỏi lại: “Hiện tại, những gì ngươi muốn biết, ngươi đều được biết rồi đấy, còn không chịu đi sao?” Đế Thiên Tà đương nhiên muốn đi. Hắn hiểu rõ năng lực của Bạch Nhược Trần, việc nữ nhân kia có thể bình yên thoát được, chỉ đơn thuần là may mắn. Cho nên, Đế Thiên Tà nhất định phải nhanh trở về bên cạnh Phượng Vô Tà. Sau khi Đế Thiên Tà đi, Bạch Nhược Trần nhắm mắt lại, thử dùng ý thức câu thông với Bích Nhãn Huyết Sư. Bích Nhãn Huyết Sư ủ rũ nói: “Chủ nhân.” Bạch Nhược Trần chỉ hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?” “Ta gặp một con Tuyết Long lân, dường như nó muốn nhận Phượng Vô Tà làm chủ, cho nên giúp Phượng Vô Tà hút hồn lực của ta. Xin lỗi, chủ nhân, ta…” Bạch Nhược Trần an ủi nó: “Được rồi, Tuyết Long lân là thú vương tộc Hồn thú các ngươi, ngươi có thể giữ được mạng là may lắm rồi, không nên tự trách. Vị trí hiện tại của Phượng Vô Tà là ở đâu?” Bích Nhãn Huyết Sư: “Dường như là đang đến gần quốc đô nước Ma La. Cần ta đuổi theo diệt trừ không?” Bạch Nhược Trần ra lệnh: “Không cần. Ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi dưỡng hồn lực đi, ta sẽ đích thân đi gặp Phượng Vô Tà. Nữ nhân này có chút thú vị.” “Chủ nhân, kẻ ngu xuẩn Phượng Vô Hà kia có bị tổn thương một chút, nên sắp xếp thế nào…” Bạch Nhược Trần hơi nhíu mày, nét mặt hiện ra vẻ chán ghét, giọng nói cũng lạnh nhạt: “Nàng ta đã vô dụng, không cần quan tâm nữa, để nàng ta tự sinh tự diệt đi.” Lúc trước, hắn cứu Phượng Vô Hà, thậm chí là cho nàng ta đan dược cấp cao, để giúp nàng ta gia tăng hồn lực cũng chỉ vì ván cờ ngày hôm nay. Kết cục đã bại, nàng ta không còn tác dụng gì nữa thì còn cần nàng ta làm gì? Hắn thích sự yên tĩnh, xưa nay không chứa chấp những kẻ rảnh rỗi. ------------------------- Quốc đô nước Ma La, thành Ma La. Phượng Vô Tà trằn trọc gần một tháng, đi qua biết bao con đường tắt, thành trấn to nhỏ, cuối cùng cũng đến được đây. Thành Ma La chiếm diện tích vô cùng lớn. Cửa hàng trong thành có rất nhiều người lui đến. So với thành Thanh An thì nơi này phồn hoa hơn gấp mười lần. Cô đứng trong dòng người, phát hiện người đi lại trong thành Ma La hầu như đều là các Hồn Thuật sư hồn lực cao cường. Những Hồn Thuật sư này, nam thì cao lớn anh tuấn, nữ thì da trắng mỹ mạo. Bên cạnh bọn họ thường có một tiểu yêu thú kì dị đi theo, giống như là sủng vật, trông vô cùng đáng yêu. Phượng Vô Tà cảm thấy hơi ghen tị, không khỏi thở dài. Đến bao giờ cô mới có thể có một tiểu yêu thú làm sủng vật đây. Tuyết Long lân ăn uống no nê trong không gian xong, chợt nhận ra tâm tư của Phượng Vô Tà, buồn bã, ghé vào vỏ trứng. bĩu môi lẩm bẩm: “Chủ nhân, ngươi hâm mộ những người kia làm gì? Ngươi còn có điểu nhân ca ca và ta mà! Ta còn là Hồn thú, còn bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là mấy con tiểu yêu dựa vào linh khí thiên địa tiến hóa mà thôi, chẳng lợi hại chút nào! Ta và điểu nhân ca ca mới là lợi hại! Ngươi thấy có đúng không, điểu nhân ca ca?” Nha Sát: “Ngậm miệng.” Phượng Vô Tà im lặng. Bọn chúng thì lợi hại cái gì. Một kẻ thì bị vây trong không gian, ngay cả nguyên thần cũng chưa khôi phục được. Một kẻ thì chỉ có thể ở trong cái vỏ trứng nhỏ bé, cả ngày chỉ biết ăn, ăn và ăn! Tuyết Long lân: “Điểu nhân ca ca, ta khen ngươi, ngươi lại bảo ta ngậm miệng? Chẳng lẽ ngươi không thích được người khác khen? Hay là ta mỉa mai ngươi nhé!” Nha Sát: “…” Tuyết Long lân: “Điểu nhân ca ca, ngươi đã ở trong không gian này cả vạn năm rồi, có thể nói về hành trình tinh thần của mình được không? Có phải ngày càng cảm thấy mình yếu không?” Nha Sát: “…” Tuyết Long lân: “Ngươi có muốn đi ra bên ngoài không? Tìm kiếm các tỷ tỷ quạ đen khác?” Nha Sát: “…” Phượng Vô Tà không thèm để ý hai kẻ kia nữa, tiếp tục quan sát chung quanh thành Ma La. Cửa hàng trong thành Ma La được phân bố dày đặc, Phượng Vô Tà cứ đi mấy bước là có thể thấy những nhà trọ khác nhau, cửa hàng may, cửa hàng vũ khí, tiệm thuốc, thậm chí là có rất nhiều cửa hàng cất giữ võ kỹ, điển tích, kinh doanh dược đỉnh, bảo khí, các loại hiệu buôn. Phượng Vô Tà hơi hiếu kì: “Nha Sát, bên trong các hiệu buôn có thể giao dịch được thứ gì?” Nha Sát nói: “Lúc trước trong hiệu buôn phần lớn là giao dịch Hồn khí và bí tịch, hiện tại ta cũng không rõ. Dù sao ta cũng ở trong không gian lâu như vậy, chưa từng nhìn ra thế giới.” Nha Sát không rõ, Tuyết Long lân càng mơ hồ. Bởi vì Tuyết Long lân vẫn luôn ở trong Linh vụ Sâm Lâm chờ đợi, còn ở trong cái vỏ trứng kia nữa. Phượng Vô Tà nhìn hơn nửa ngày, có vẻ như ở quanh đây, cửa hàng “Dịch Bảo Trai” kia là hiệu buôn lớn nhất. Phượng Vô Tà muốn vào xem, nhưng nàng vừa đi đến cửa, lại bị hai nữ tử mặc váy xanh cản lại. Hai vị nữ tử từ tốn lễ độ, nở nụ cười thân thiện: “Chào cô nương, xin cô lấy ra hàm khách quý của Dịch Bảo Trai, sau đó mới có thể đi vào.” Hàm khách quý? “Ta không có cái đó, có thể làm một cái không?” Phượng Vô Tà hỏi. “Đương nhiên là được.” Nói xong, một vị nữ tử dẫn Phượng Vô Tà đi lên tầng trên của Dịch Bảo Trai, đến một căn phòng gần nhất. Nữ tử hỏi: “Cô nương, mỗi một quốc đô ở đại lục Thiên Kỳ đều xây dựng một cửa hàng Dịch Bảo Trai, cho nên vô cùng thuận tiện cho các Hồn thuật sư tu luyện. Xin hỏi cô muốn làm loại hàm khách quý cấp bậc nào?” “Có mấy loại vậy?” “Nơi này, chúng ta phân theo trình độ tôn quý, chia làm sơ hàm, ngân hàm, kim hàm. Sơ hàm có thể giao dịch bảo vật phàm phẩm, ngân hàm có thể giao dịch bảo vật trung đẳng, kim hàm có thể giao dịch bảo vật hạng nhất!” Phượng Vô Tà nghe xong liền cảm thấy đại lục thật là, khắp nơi đều phân chia giai cấp. Ngay cả mua một món đồ cũng phải đi vào những cánh cửa khác nhau. Nàng cũng không ngờ ông chủ của Dịch Bảo Trai lại lợi hại như vậy. Ở đại lục Thiên Kỳ này có rất nhiều quốc gia, vậy mà mỗi một quốc đô đều xây dựng một cửa hàng. Thế lực đứng sau nhất định có rất nhiều tiền. Phượng Vô Tà nghĩ đến đây, lại hỏi tiếp: “Làm sao làm được kim hàm?” Người kia mỉm cười giới thiệu: “Hàm khách quý có giá tiền mở đầu là một vạn kim tệ, về sau mỗi lần thăng cấp thì cần tăng thêm năm vạn kim tệ. Nếu như người muốn làm luôn kim hàm thì cần hết mười một vạn kim tệ. Sau khi làm xong, hàng năm cần trả một lần phí tổn. Cô nương, cô muốn làm kim hàm sao?” Phượng Vô Tà vừa định trả lời. Thì đúng lúc này, một nử tử y phục tiên diễm, mắt như đan phượng, mày như lá liễu đi đến, lườm Phượng Vô Tà, hừ nhẹ một cái, ánh mắt miệt thị: “Bây giờ loại chó mèo nào cũng có thể vào Dịch Bảo Trai sao?” Phượng Vô Tà nhíu mày. Chó mèo? Nữ tử này đang mắng nàng sao? Phượng Vô Tà lạnh lùng nhìn về phía nàng ta.