Phượng Vô Tà tự mình chữa thương, khoanh chân ngồi ở trên giường, cởi bộ quần áo cũ nát lộ ra toàn bộ vết thương chồng chất trên da thịt, dùng ngân châm đem thân thể của mình cơ hồ đâm thành con nhím. Nội tạng của nàng bị sét đánh thương nặng, ngực cháy đen một tảng lớn còn không ngừng chảy ra máu đen, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Ăn xong đan dược mà Phượng Tử Nghĩa đưa cũng chỉ nhất thời có thể giữ được tính mạng. Phượng Vô Tà biết, nếu không kịp trị liệu thì tim cùng phổi của nàng đều sẽ suy nhược. Nghiêm trọng hơn thì sẽ bị chứng viêm liên tục không giảm, lại lần nữa gây nguy hiểm tới mạng sống. Đau đớn vẫn như cũ không giảm, Phượng Vô Tà lại rút ra mấy cái ngân châm, nhắm mắt lại đâm mấy cái từ trên ngực xuống. Thủ pháp thành thạo nhanh nhẹn. Đơn giản băng bó,Phượng Vô Tà tạm thời nhẹ nhàng thở ra. Cả ngày lăn lộn, rốt cuộc nàng đã không còn sức lực. Huyết mạch dần dần khai thông, nàng lần lượt nhổ ngân châm trên người. Xong việc liền chìm vào giấc ngủ. Nàng mệt mỏi nghỉ ngơi mà quên mất bản thân đã trút đi gần hết quần áo trên người. Đế Thiên Tà lặng yên không một tiếng động mà vào phòng Phượng Vô Tà. Nhìn cơ thể suy yếu do trọng thương nằm cuộn mình ngủ say trên giường. Khó có thể tưởng tượng, thân thể nho nhỏ gầy yếu không có lấy một tia hồn lực này không lâu trước đó lại cường ngạnh mà ngăn cản lôi đình của Hồn Thuật Sư bậc cao. Kinh mạch cơ hồ bị xé rách, nội tạng bị lôi hỏa làm cháy. Thống khổ như vậy, thế nhưng nàng vẫn cắn răng thừa nhận. Đế Thiên Tà nhìn người trước mặt, nghiền ngẫm cười: Tiểu nha đầu này thật có nhiều điểm thú vị. Thật ra như vậy lại khiến hắn có vài phần mong chờ. Người này cùng hắn giống nhau, tính tình đủ tà, đủ kiêu ngạo. Thế nhân chỉ biết hắn là thiên tài, nhưng lại không biết hắn - tuy rằng thời niên thiếu nhẹ nhàng ngồi lên ghê giáo chủ, tu vi đột phá tới cảnh giới mà thế nhân theo không kịp - cũng có quá khứ khó khăn. Kỳ thật, hắn là một người có mệnh cách thiếu hụt. Từ khi hắn được sinh ra đã bị người khác âm thầm bóp méo mệnh cách. Vì tu luyện, hắn mạnh mẽ đột phá, nghịch thiên mà đi, cuối cùng vẫn là dẫm lên vô số thi thể, ngồi lên cái ghế giáo chủ . Nhưng mà, mệnh số của hắn cũng gặp phải kiếp nạn rất lớn, cần có một nữ tử không thuộc về thế giới này, mang phượng mệnh cường đại, hai người kết hợp mới có thể bảo toàn mệnh cách cho hắn. Nếu hắn không cưới người này làm phu nhân, như vậy đồng nghĩa với việc hắn nghịch thiên đại giới, thì sau năm hai mươi tuổi, hắn sẽ gặp tai hoạ không ngừng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Hắn tin lời tiên đoán của đại trưởng lão nên luôn đi tìm nữ nhân mang phượng mệnh trong truyền thuyết để bổ sung vào mệnh cách của mình. Trước đó hắn đã nghĩ kĩ rồi: vô luận nữ nhân này là ai, nếu đại trưởng lão trước khi lâm chung muốn hắn cưới nàng thì hắn nhất định sẽ cưới. Nữ nhân này không xấu, hắn chỉ thương mà không yêu cũng không sao cả. Nhưng hiện tại chân chính nhìn đến nàng, người luôn luôn tà tứ phóng túng, tự xưng là thông minh như Đế Thiên Tà, trong lúc nhất thời cũng mê mang. Nữ nhân kiêu ngạo như vậy? Nàng sẽ ngoan ngoãn chịu trói sao? “Nương tử, ta rốt cuộc đã tìm được ngươi……” Đế Thiên Tà chậm rãi mà đưa ngón tay ra, không tự giác mà tới gần nàng. Hắn muốn nhân lúc nàng ngủ say, xem xét một chút thương thế thương thế trên người nàng. Ngón tay dần dần tới gần…… Liền chạm phải vết thương của nàng…… “Tay mà tiến thêm một tấc, tin hay không ta đánh vỡ đầu ngươi? Một cây ngân châm để ở huyệt Thái Dương của Đế Thiên Tà. Phượng Vô Tà thanh âm thanh thanh lãnh lãnh, nàng gặp biến mà không kinh sợ ,vẫn nằm ở trên giường, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao trừng Đế Thiên Tà. Nàng ngủ mơ mơ màng màng, theo bản năng cảm thấy không đúng, vừa mở mắt liền nhìn thấy có một nam nhân đang đưa tay lại gần, làm thế nào có thể khiến cho nàng không tức giận? Nên hình dung thế nào về ấn tượng đầu tiên khi gặp hắn đây? Soái bạo? Yêu nghiệt? Cấm dục? Không kềm chế được? Tuấn mỹ? Khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ? Phượng Vô Tà trong lúc nhất thời thế nhưng trong đầu lại không biết dùng từ nào cho thích hợp. Như thế nào lại thấy quen mắt như vậy đây?Giống như đã gặp qua ở đâu đó. Đúng rồi, đêm đầu tiên đi vào dị thế, nàng đã thấy một người nam nhân trong ảo giác Là hắn! Người giúp nàng giữ lại tính mạng, kêu nàng ngoan ngoãn chờ hắn…… Tu La mỹ nam…… Hình ảnh trong trí nhớ cùng khuôn mặt trước mắt dần hoà làm một. Thật đúng là hắn! Diện mạo của người nam nhân trước mắt đã soái đến mức khiến nàng thay đổi cảm nhận chung về sinh vật giống đực. Các mỹ nam từ xưa tới minh tinh hiện đại chỉ sợ đều không bằng một ánh mắt của hắn. Nhưng nàng vẫn vô cùng tức giận. Nam nhân này lớn lên cũng coi như đẹp nhưng vẫn không thay đổi được việc hắn vừa mới tơ tưởng sờ trộm nàng. Đúng là bản chất lưu manh, thật phí phạm gương mặt đẹp trai này. Đế Thiên Tà thấy nàng khí thế bức người liền vô cùng hứng thú, khóe miệng hơi nhếch lộ nụ cười tà mị, ánh mắt lưu chuyển toả ra sự yêu dị,nhưng thanh âm lại lạnh nhạt “Nương tử, ngươi là người lưu trữ mệnh của ta, giờ ta tìm được ngươi, ngươi còn so đo.” Dừng một chút, Đế Thiên Tà liếc mắt nhìn ngân châm trong tay Phượng Vô Tà, hừ nhẹ “Châm không tồi, bất quá, nó không làm ta bị thương được đâu.” Phượng Vô Tà vừa nghe lời này, liền hơi nhếch khoé môi cười như không cười “Không tin? Ngươi có thể thử xem.” Đế Thiên Tà không chút nào để ý mà tiếp tục duỗi tay về phía trước chạm vào nàng mà nhẹ nhàng vuốt ve. Phượng Vô Tà cũng không khách khí, nhắm ngay huyệt vị, trực tiếp liền đem châm đâm tới. Nhưng ngân châm vừa mới rời tay liền trực tiếp hóa thành bụi bạc, phiêu tán ở trong không khí. Phượng Vô Tà sững sờ …… nam nhân này đến tột cùng là ai? Hồn lực lại đáng sợ như vậy? Hắn chưa động nhưng ngân châm đã hóa thành bụi. Đế Thiên Tà vẫn như cũ vuốt ve miệng vết thương trên người Phượng Vô Tà, phảng phất như việc hoá cái ngân châm kia thành bụi với hắn mà nói còn không bằng nghiền chết một con kiến. Hắn còn lười nhìn xem một cái mà lực chú ý đều tập trung ở miệng vết thương của nữ nhân trước mắt. “Tuy rằng miệng vết thương đều đã khép lại, nhưng vẫn nên chú ý, vì đây là vết thương có trình độ hoả tiên, dựa theo thể chất của ngươi sợ là sớm đã chết” Đế Thiên Tà bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn chằm chằm Phượng Vô Tà, như thể muốn đem nàng nhìn thấu. “Ngươi làm sao có thể sống sót? Hoặc là nói vì sao ngươi lại có thể sống lại? Phượng Vô Tà đương nhiên còn đang khiếp sợ hồn lực đáng sợ của Đế Thiên Tà,bản thân vẫn chưa định thần lại mà hắn lại hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy.