Tà Y Cuồng Thê FULL
Chương 10
Gương mặt của Phượng Tử nhân giống như Đại Diêm Vương, âm âm u u.
Hắn hỏi Phượng Vô Tà:
“Vô Tà, người từ nhỏ đầu óc đã không được minh mẫn, phụ mẫu cũng không còn, ta là Đại bá ngươi, coi ngươi như con gái ta.
Tỷ tỷ ngươi cũng luôn thương yêu ngươi như vậy, tại sao nay ngươi lại hại nàng bị thương? Phượng gia gia quy điều thứ nhất là gì? Ngươi vẫn không nhớ rõ sao?”
Hắn vốn muốn trực tiếp xử đứa ngốc này, lại ngại đang có nhiều người trong gia tộc đang ở trong tàng thư các, nhất định phải ra mặt như thế này—
Nàng nghe xong thiếu chút nưa là phá lên cười!
Con gái ruột?
Yêu thương nàng?
Phượng Vô Tà tìm kiếm rách luôn cách trí nhớ của nguyên chủ cũng không đào đâu ra được cái yêu thương rách nát của Phượng Vô Tâm.
Thương nàng: chính là trong mười mấy năm, nhàn rỗi không có việc gì liền chạy tới quất mấy roi vào người nàng, máu thịt lẫn lộn, thương tích đầy mình! Cái này gọi là thương?
Yêu nàng: chính là thưởng cho nàng một dĩa điểm tâm có pha thêm thuốc, châm biếm mà nhìn nàng, túm lấy nàng bắt nàng ăn, để mặc nàng phát bệnh đau đớn khổ sở! Cái này gọi là yêu?
Coi nàng như một con chó, buộc nàng ở địa môn! Coi nàng như một con heo, nhốt ở chuồng heo hôi hám!
Qủa nhiên “thương” nàng đến tận xương tủy, “yêu” nàng xuống địa ngục!
Phượng Vô Tà lạnh lùng nâng cằm, cười nhạo một tiếng
“Đại thúc, người vừa mới nói, ta từ nhỏ đầu óc không minh mẫn, là đứa ngốc! Thân là một đứa ngốc, ngay cả kẻ thù là ai cũng không phân biệt được, sao lại nhớ được gia quy chứ?”
Lời kia vừa thốt ra, không chỉ là Phượng Tử Nhân, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!
Phượng Vô Tà này sống mười mấy năm nay, cho đến bây giờ cũng chưa ra được một câu hoàn chỉnh lưu loát như vậy!
Lúc này mọi người mới cẩn thận đánh giá Phượng Vô Tà.
Mà Phượng Vô Tà thì đang ngạo nghễ đứng lại chỗ, hếch cằm, ánh mắt trong suốt, không có một chút sợ hãi.
Từ đầu tới giờ, nàng ăn mặc sạch sẽ, không phải là cái tiểu thư ngu ngốc bẩn thỉu kia nữa?
Từ đầu tới giờ, nàng thế nhưng lại tạo ra được khí chất tao nhã, cho dù vẫn còn vết roi xấu xí trên mặt, nhưng cũng không thể làm khí chất cao cao tại thượng của nàng biến mất, lại làm cho kẻ khác say mê?
Từ đầu tới giờ, nàng cũng không hề sợ hãi run rẩy, nở nụ cười ngốc nghếch nữa?
Mà giờ khóe miệng lại nhếch lên nụ cười trào phúng như có như không, khiến cho người khác lạnh cả sống lưng.
Phượng Tử Nhân cũng nhận ra được sự thay đổi của Phượng Vô Tà, điều này làm trong lòng hắn hốt hoảng!
Phượng gia rất coi trọng con dòng chính, lúc đầu trong khi lựa chọn người thừa kế, Phượng Vô Tà chính là một sự uy hiếp lớn.
Nhưng vì nàng là đứa ngốc, không có tài năng, nên vẫn không thể cử hành nghi thức người thừa kế.
Cho nên con gái bảo bối của hắn Phượng Vô Tâm, mới có một chút cơ hội tham gia hội tuyển người thừa kế!
Thế nhưng bây giờ Phượng Vô Tà lại khôi phục thần trí.
Như vậy vị trí người thừa kế thì sao?
Chẳng phải liền rơi vào tay vị đích tiểu thư này sao!
Con gái của hắn Phượng Vô Tâm vất vả tu luyện mười lăm năm, thật vất vả mới trở thành đệ tử thiên tài của Phượng gia… Chẳng nhẽ phải quỳ xuống chân cái đứa phế vật này sao?
Trước mặt, phế vật này đã đánh tỷ muội đồng môn trước mọi người, phạm vào gia pháp! Đây đúng là thời cơ tốt để diệt trừ nàng ta!
“Vô Tà, ngươi đây là ngang nhiên chống đối Đại thúc sao?”
Phượng Tử Nhân rất nhanh nắm bàn tay, âm thầm dồn hồn lực vào lòng bàn tay, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay.
Phượng Vô Tà mắt thoáng nhìn thấy, liền phát hiện việc làm mờ ám của Phượng Tử Nhân.
Nàng không vạch trần, chỉ là khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt khinh miệt:
“Cái này tính là chống đối! Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi! Đại thúc, đừng chụp lên đầu ta cái mũ này, trăm phương nghìn kế tìm cách hãm hại ta!”
“Vô Tà! Ngươi nói vớ vẩn!”
Phượng Tử Nhân tức giận kêu tên của nàng, lòng bàn tay gia tăng lên lực:
“Ta vừa mới hỏi ngươi, gia pháp điều thứ nhất là gì ngươi không trả lời đúng không? Được! Vậy ta thay ngươi trả lời! Phượng gia gia quy điều thứ nhất—phàm là nữ nhân Phượng gia, đều không thể động tay động chân với nhau! Không tuân theo sẽ chết! Đây là gia quy điều thứ nhất, cũng là một trong những hình phạt cao nhất! Ngươi vô duyên vô cớ đánh tỷ tỷ ngươi bị trọng thương, phạm phải gia pháp, hôm nay ta sẽ thay gia chủ phạt ngươi!”
“Thay gia chủ?”
Phượng Vô Tà bắt được từ này, nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Nhân, ánh mắt lạnh như băng:
“ Đại thúc có tư cách gì để thay gia chủ? Có thể thay thế quyền lực thưởng phạt của gia chủ chỉ có thể là người thừa kế! Ha ha, không biết là các trưởng bối, tỷ muội khác trong gia tộc có thể đối với từ “thay gia chủ” này của người có thể phục được hay không?”
Nói xong, ngừng một chút, ý vị thâm trường mà nhìn về phía Phượng Vô Hà đang đứng một bên đang thầm cười trộm.
“Nhị tỷ, ngươi phục không?”
Phượng Vô Hà thoáng sửng sốt, không nghĩ tới muội muội ngốc nghếch này lại đổ thế khó xử này lên đầu nàng.
Nhưng mà nàng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh, giấu đi khuôn mặt đang toan tính.
Thần sắc của nàng tỏ ra không chút sợ hãi nào, rất bình tĩnh, lời nói nói ra cũng kiên định:
“Gia chủ chỉ có một, ai có thể thừa kế vị trí gia chủ, Vô Hà tự nhiên sẽ phục.
Qủa thật vừa nãy Tam muội ra tay đả thương Đại tỷ tỷ, phạm phải gia quy, cũng là sự thật.
Gia quy ở đây, Đại bá làm trưởng bối, lẽ ra nên xử lý, nhưng cũng không được nói ra mấy từ như “thay gia chủ” trong lời nói.”
Toàn diễn kịch! Phượng Vô Tà cười nhạt!
Từ khi Phượng Vô Tà biết chuyện tới giờ, để bại lộ việc nàng không còn bị ngốc, đối với những người coi vị trí người thừa kế như hổ rình mồi này – hẳn họ lập tức phải nghĩ cách tiêu diệt nàng! Nàng thấy không quen cái bộ dáng giả bộ trưởng bối của vị Đại thúc kia, cũng không quen nhìn bộ dạng giả thánh mẫu kia của Phượng Vô Hà, đơn giản nói:
“Đại thúc nói ta phạm phải gia quy, động tay động chân với tỷ tỷ phải không? Được, hôm nay ta đã được tận mắt chứng kiến thế nào là trợn mắt nói dối, cái gì gọi là không hỏi rõ ngọn ngành! Nói phạt liền phạt, nói giết liền giết! Chỉ là nếu hôm nay ngươi không giết chết được ta, hôm khác, ta sẽ cho tất cả các ngươi không kịp hối hận!”
“Còn dám kiêu ngạo! Nghiệt súc! Lĩnh phạt đi!”
Phượng Tử Nhân trong nháy mắt tay hội tụ một lực sấm sét!
Lực sét này phát ra còn mạnh hơn cả chiêu hỏa phượng của Phượng Vô Tâm! Phượng Tử Nhân dù sao cũng là trưởng bối, tu luyện mấy chục năm, hồn lực dường như đã đạt tới bậc cao!
Phượng Vô Tà trong lòng biết có nguy hiểm, lại bắn ra ngân châm, muốn chống đỡ!
Nhưng Phượng Tử Nhân vừa thấy qua một trận chiến kia, đã sớm phòng bị chiêu này của Phượng Vô Tà.
Khi ngân châm đến gần người, đều bị hắn đánh trở về…
Ngân châm bắn hụt!
Nguy rồi!
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
124 chương
29 chương
10 chương
217 chương
7 chương
162 chương