Kiều Hoa tìm tư thế thoải mái nhất ngồi xuống, tay đặt lên dây đàn, cảm thụ âm thanh của nó sau đó bắt đầu đàn.những nốt nhạc đầu tiên nhẹ nhàng, chậm rãi, sau đó tiếc tấu nhanh dần lên, đôi tay như lướt trên dây đàn, khi âm thanh lên đến Cao trào nhất, một tiếng " tưng " như phá hủy đoạn cao trào, giai điệu chậm lại, nhẹ nhàng mà chậm rãi như nhuốm đẫm bi thương, tiếng đàn nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi kết thúc. Lúc này, cả Nhai Thiên lâu đều chìm vào im lặng, ngay cả vũ cơ, nhạc công ở các sân khấu còn lại lẫn khách quan cả lâu đều chìm vào tiếng đàn ấy chưa kịp hồi thần. Mọi người vẫn đang chìm vào câu chuyện trong tiếng đàn, câu chuyện nói về một cô bé, sự trưởng thành của cô bé đó từng ngày từng giờ như lướt qua trước mắt họ, đến khi cô bé đó thành công nhất, thứ quan trọng của cô ấy cũng mất đi, cô rời xa chốn danh vọng, tìm về nơi cũ, làm một nấm mộ nhỏ cho chú chim đã gắn bó với cô hơn 20 năm, cô ngày qua ngày bầu bạn cùng nó sau đó ra đi. Kịp thời nhìn ra mọi người chưa hồi thần, Kiều Hoa lên tiếng: " Xin hỏi các vị ở đây có hài lòng với khúc đàn vừa rồi hay không ạ, mong các vị cơ thể ra nhận xét cho khúc đàn này". Giọng nói du dương vang lên, mọi người từ trong khúc nhạc hồi thần lại, không ít các nữ nhân đã khóc, họ khóc cho một cuộc đời của người kia. Mọi người không ai nhận xét, chỉ cơ những tiếng vỗ tay không ngừng vang lên từ mọi phía kháng đài. Các thanh niên thiên tài từ nhiều nơi tụ về đây như mê luyến lấy cô, họ càng lúc càng muốn lấy cô làm của riêng, họ nghĩ cô được họ chọn là may mắn của cô nhưng khi ba bóng người xuất hiện, dục vọng chiếm hữu của họ cũng vừa tắt. " tiểu muội muội đúng là ngày càng tài năng nha, làm ca ca chúng ta đây ngày càng thua kém muội rồi". Hiên Viên Thụ Phong lên tiếng.