Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 114 : Thiên cấp bảo vật

Quân Huyền hắn bước ra ngoài phòng liền bắt gặp rất nhiều ánh mắt hiếu kì nhìn đến. Hồng Ngọc là tuyệt sắc mĩ nữ tử Tô gia, vậy mà nàng lại dễ dàng đem một nam tử lạ mặt về liền khiến nhiều người tò mò…hắn dung mạo, bối phận ra sao. Nhìn nam tử lạ mặt này ung dung bước đi, đa số đều có chút trầm ngâm. Hắn mặc dù có một chút thanh tú nhưng tựa hồ như là một phàm nhân bình thường không có tu luyện. Nếu không thì bước đi kia của hắn đã phải toát ra phong thái uy nghiêm chứ không nhìn ung dung đơn giản như vậy. Quân Huyền hắn cũng phớt lờ mà đi qua. Hắn muốn làm việc chính sự hơn, đó là kiếm một nơi có bán hồn tinh thú. Hắn cần hồn tinh thú để giúp Long Ca hồi phục nhanh hơn, khi Long Ca hồi phục hắn sẽ có một trợ thủ đắc lực chứ không phải đơn độc như bây giờ. Tòa thành này cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là to lớn hơn trấn nhỏ của Quân Huyền rất nhiều nhưng mà đồ hắn muốn tìm bán ở đây rất ít. Mà thành phẩm cũng không có cao, chỉ là hồn tinh thú của yêu thú nhất cấp. Hồn tinh thú phẩm chất như vậy không đáng để Long Ca dính răng nữa. Đột nhiên, hắn đang bước đi liền dừng bước. Nơi khiến Quân Huyền dừng bước lại không chút tầm thường nào, so với các tiệm bán đồ nơi đây thì nó ở cấp bậc khác hẳn. Hắn đứng bên ngoài một cửa tiệm sang trọng, bên ngoài có ánh hào quang bao phủ, bên trong…Quân Huyền hắn cảm nhận được khí tức của cường giả. Nghĩ nghĩ một lát, sau đó hắn không chần chừ mà bước vào. Nhưng vừa bước đến cửa thì có một tên mập ú đứng ra. Gương mặt béo tròn có hai ria màu đen dài ra nhìn như một phú ông. Tên mập này đánh giá Quân Huyền một cái rồi nói: - Hội đấu gia của Long Gia, không phải nơi ai muốn vào thì vào. Quân Huyền đối với loại cẩu tạp chủng ra oai này cũng chỉ cười trừ. Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một thỏi vàng, sau đó dứt khoát thả xuống đất như một cục đá. Lúc này, tên mập ú không còn phong thái phú ông ra oai nữa, bắt gặp một vị khách giàu thả vàng không tiếc như vậy hắn muốn ôm chân còn không kịp. Tay nhanh chóng vồ vào thỏi vàng Quân Huyền vừa thả rơi xuống, miệng cười cười niềm nở nói: - Công tử, mời vào, mời vào. Quân Huyền cũng không nói gì thêm mà vẫn giữ phong thái ung dung đó bước vào trong cửa tiệm. Vừa bước vào cửa tiệm, bên cạnh hắn liền xuất hiện hai mỹ nữ ăn mặc có chút hở ra, gương mặt xinh đẹp, đôi chân thon dài. Hai mỹ nữ này cũng như tên mập ú kia, niềm nở tiếp đón dẫn Quân Huyền đi vào trong hội đấu giá. Nhưng mà, Quân Huyền lại không có ý định vào hội đấu giá vội, hắn nhìn hai nàng rồi nói: - Ta có một ít đồ muốn bán. Phiền hai cô dẫn ta đi gặp chủ sự nơi đây. Hai mỹ nữ có chút nghi hoặc nhìn Quân Huyền. Đối với bọn họ mà nói, người vào trong này xong muốn đi gặp chủ sự không ít. Có người đi gặp chủ sự để bán đồ tốt, nhưng có người lại đi gặp để lôi kéo quan hệ…vì vậy, hai nàng vẫn chần chừ chưa có động thái dẫn đường. Sau một lát đánh giá, hai nàng liền hỏi: - Công tử là muốn bán đồ gì a? Nếu là đồ tốt liền đưa ra bọn ta có thể giám định được. Quân Huyền chỉ cười cười nói: “Đồ này của ta chắc chắn là đồ tốt, nhưng mà phải gặp chủ sự của các ngươi mới bàn tiếp được.” Hai nàng có phần nghi hoặc nhưng nhìn phong thái tự tin của Quân Huyền thì cũng yên tâm hơn phần nào. Sau đó, hai nàng cũng gật đầu với hắn một cái rồi nói: - Công tử lối này… Dứt lời, hai nàng liền đưa Quân Huyền qua một trang viên rộng lớn, tiếp đó qua một đường hầm nhỏ. Mãi khi qua đường hầm đó, hai nàng mới dừng lại nhìn Quân Huyền nói: - Công tử chờ ta vào thông báo. Quân Huyền cũng chỉ gật đầu một cái sau đó liền đứng đây cảm nhận thử. Trang viên này rất khác biệt, Thôn Hồn Quyết tầng hai của Quân Huyền lúc này phát huy công dụng mạnh mẽ. Hắn qua vài hơi thở đã cảm nhận được hồn lực tăng lên rõ rệt, phong ấn lúc này cũng có dấu hiệu dần phá vỡ ra. Bên trong khuê phòng đối diện phía Quân Huyền đứng, một thân ảnh kiều mị đang quan sát nhất cử nhất động của hắn. Sau đó, nàng trầm ngâm trong giây lát rồi nhìn hai tì nữ kia nói: - Hai ngươi dẫn một phàm nhân vào đây? Nghe thanh âm rơi xuống, hai tì nữ lúc này không khỏi biến sắc. Vốn tưởng là một đại cao thủ nào đó muốn trao bán đồ, không ngờ lại là một phàm nhân. Nếu hắn không đưa ra được món đồ nào tốt, hai nàng hẳn là phải chịu tội rất nặng. Quan trọng hơn, một phàm nhân tiến vào nơi đây nếu không có đồ tốt liền sẽ khó mà rời khỏi. - Tiểu thư, hắn bảo có đồ tốt. Hai tì nữ lúc này cũng truyền lại những gì Quân Huyền nói cho thiếu nữ trước mặt. Thiếu nữ kia cũng có chút lưỡng lự nói: “Cho hắn vào…” Dứt lời, hai tì nữ kia mới có phần mỉm cười. Phàm nhân vào được đến trang viên này đã rất khó, vào được trong phòng này để trao đổi đồ càng khó hơn. Mà tiểu thư của hai nàng đã nói như vậy hẳn là đã nhìn ra được gì trên người phàm nhân kia mới cho hắn vào. Nếu quả thực hắn có đồ tốt trao đổi hai nàng cũng sẽ không phải chịu tội. Hai tì nữ lúc này vội vàng ra ngoài mời Quân Huyền bước vào trong khuê phòng. Quân Huyền vẫn như cũ chỉ gật đầu ảm đạm một cái, sau đó ung dung bước vào. Hắn vừa bước vào trong phòng thì cảm giác thế giới đang thay đổi. Một thế giới toàn màu hồng đang bao phủ hắn. Đến cả những cảm nhận xung quanh cũng trở lên rất mụ mị nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thoải mái không muốn thoát ra. Bất quá, Quân Huyền chỉ ngạc nhiên trong giây lát sau đó cười cười bước vào trong. Khi Quân Huyền bước vào trong lúc này, thiếu nữ kiều mị kia không khỏi ngạc nhiên ra mặt. Vốn cho rằng hắn chỉ là một phàm nhân nhỏ bé nhưng nàng không ngờ, hắn lại chỉ dùng ba giây đồng hồ phá tan mị hoặc của nàng. Đây là cấp bậc nào định lực cơ chứ? - Cô nương là muốn thử ta? Quân Huyền điềm đạm nói. Tiếp đó, hắn bước lên trước vài bước nhằm một ghế dành cho khách ngồi xuống. Tay nhẹ nhàng cầm chén trà lên, vừa thưởng trà vừa nhìn xung quanh đánh giá. Lúc này, thiếu nữ kia mới nhẹ nhàng từ bên trong khuê phòng bước ra. Nàng chỉ nhoẻn miệng cười duyên một cái nhưng đủ khiến mọi thứ ấm áp hơn. Nàng nhìn Quân Huyền nói: - Hóa ra là một đại cao thủ ẩn mình, là tiểu nữ có mắt không thấy thái sơn. Quân Huyền cũng chỉ cười cười nói: “Đại cao thủ thì không dám nhận nhưng mà để phá tan mị hoặc này thì ta làm được.” Nói đến đây, Quân Huyền hắn nhớ lại mị hoặc của hồ yêu kia. Nếu không phải Long Ca giúp hắn thì hắn cũng đang bị mị hoặc đó làm cho u mê, mà mị hoặc của thiếu nữ này so với hồ yêu kia yếu đi rất nhiều. Quân Huyền hắn không cần Long Ca trợ giúp cũng có thể phá dễ như ăn kẹo. - Công tử có thể gọi tiểu nữ là Long Nhi. Mà công tử muốn bán đồ gì a? Quả thực là thương nhân rất thẳng thắn vào câu chuyện. Chỉ chào xã giao vài câu thiếu nữ này liền vào vấn đề chính. Quân Huyền lúc này mới liếc nhẹ qua dung mạo hơi mờ ảo trong căn phòng này của nàng. Hắn điềm đạm đáp: “Cũng không phải thứ gì quý giá, là bảo vật thiên cấp thôi.” Hắn vừa dứt lời liền làm thiếu nữ bên kia khó kìm nổi xúc động. Nàng có chút vội vàng ngồi đối diện Quân Huyền hỏi: “Công tử muốn bán thiên cấp bảo vật sao? Người muốn bán bao nhiêu, tiểu nữ liền mua hết.” Thiên cấp bảo vật quá mức quý giá với nàng, hay cả gia tộc, đế quốc này đều là vật rất trân quý. Chỉ cần xuất hiện một thiên cấp bảo vật vô chủ cũng đủ để các cường giả trong đế quốc xuất hiện tranh phong. Mà kể cả, thiên cấp bảo vật có chủ đi chăng nữa cũng không tránh khỏi những ánh mắt dòm ngó vào. Vậy mà đây, một nam nhân trẻ tuổi trước mặt nàng lại có thể nói bán một thiên cấp bảo vật một cách dễ dàng như vậy. Đây là hắn vô tình nhặt được báu vật của trời không biết dùng, hay là gia thế của hắn lớn mạnh đến mức thiên cấp bảo vật cũng không để vào mắt. Quân Huyền nhìn nàng ngạc nhiên như vậy cũng cảm thấy bình thường. Hắn đương nhiên biết thiên cấp bảo vật quý báu, đến ngũ cấp yêu thú mà chỉ có ba kiện bảo vật đủ để cho thấy độ hiếm có. Nhưng mà, hắn lại không có dùng những bảo vật này nên mới đem ra bán. Nếu hắn dùng tới, ắt giữ lại dùng, một bảo vật như vậy đem ra bán thì quả thật rất phí. Từ túi trữ vật, Quân Huyền lấy ra một bảo đao. Thiếu nữ đối diện nhìn Quân Huyền nhẹ nhàng lấy ra bảo vật như vậy cũng ngạc nhiên hơn nữa. Nàng giám định bảo vật rất chuẩn, không cần cầm tới tay nàng cũng biết đây là thiên cấp bảo vật. Vi đơn giản, uy áp nó tỏa ra rất bá đạo, bên trong bảo đao này chứa sức mạnh bùng nổ như vũ bảo. Ai sở hữu nó thì sức chiến đấu sẽ tăng rõ rệt. - Quả thực là thiên cấp bảo vật. – Nàng không kìm nổi ngạc nhiên mà nói lên. - Công tử, ta mua với giá 50 tỉ. – Nàng mở lời tiếp theo chính là trực tiếp ra giá một cách mạnh mẽ không đắn đo. Quân Huyền thấy nàng như vậy thì chỉ cười cười đáp: “50 tỉ đổi thiên cấp bảo vật? Cô nương nghĩ đang thương lượng với một đứa trẻ sao?” Thiếu nữ đương nhiên biết rõ giá trị của bảo vật còn lớn hơn thế nhưng mà, nàng lại không ngờ tới…nàng đã ra với giá như vậy rồi mà vẫn không qua mắt được nam nhân trước mặt này. - Ta biết rõ bảo vật này có giá trị lớn hơn thế nhưng ta bây giờ chỉ có thể lấy ra 50 tỉ, muốn lấy nhiều hơn thì phải đưa thông tin về gia tộc. Quân Huyền hắn cũng chưa vội đáp lại nàng. Nghĩ nghĩ một lát, hắn uống một ngụm trà rồi nói: - 70 tỉ, cộng thêm 10 viên tinh thạch thú tam cấp, 1 viên tinh thạch thú tứ cấp và 3 điều kiện của ta. Nhưng ba điều kiện này không phải với cô, mà là với gia tộc cô. Bấy giờ, Quân Huyền đã nắm trong tay mọi thông tin về nữ tử trước mặt. Nàng quả thực có bối phận rất lớn, mở miệng đưa ra 50 tỉ đã thể hiện rõ ràng. Chưa dừng lại ở đó, nàng còn là nhị đại tiểu thư của tứ đại gia tộc trong đế quốc Long Gia. Quân Huyền cũng nhân cơ hội này đặt ra điều kiện với thế lực lớn đằng sau lưng nàng. Nếu có được cơ hội ra ba điều kiện với một trong tứ đại gia tộc thì sức ảnh hưởng của hắn thật sự rất lớn.