Ta xuyên dị giới làm gay

Chương 80 : lạc hoa thức

Nam nhân hầu như đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Trải qua một lần quấn quýt lấy nhau. Hai người lại hoà hợp như xưa. Tình cảm có phần thăng hoa. Lâm Khinh nôn nóng trở về môn phái nhưng Lam Túc lại khuyên y cứ từ từ. Không rõ dụng ý của nam nhân, nhưng y vẫn nghe lời hắn. Cuối cùng tốn công một lần ra khỏi không gian, gửi Hạc giấy báo bình an cho sư phụ và các huynh đệ rồi hai người bắt đầu những tháng ngày bế quan tu luyện. Nháy mắt đã nửa năm trôi qua. Bởi vì trong bí cảnh xảy ra quá nhiều chuyện khiến y không tài nào ổn định cảnh giới. Cho nên Lâm Khinh rất là lo lắng. Nửa năm nay một lòng tu luyện, Thanh liên quyết của y vẫn không thể đột phá thức thứ hai "nhị chuyển đan điền". Biết là không thể nóng vội, y nghiên cứu thật lâu thức thứ ba "tam chuyển thức hải" nhưng vẫn chưa lĩnh ngộ được. Cuối cùng Lâm Khinh bèn đi tu luyện thần thức. Cuối cùng y lấy thời gian bốn tháng mới đột phá được một tầng trọng lực đầu tiên. Thức hải cũng mở rộng thêm không ít. Cả người y bỗng nhiên tiến vào một trạng thái không biết tên. Cuối cùng sau bao nhiêu ngày cố gắng, y cũng tu luyện đến thức thứ ba: "Tam chuyển thức hải." Thần thức bây giờ có thể trải rộng khắp nơi. Lần này Lâm Khinh đã nhìn rõ được giữa thức hải của y sừng sững một viên châu màu tím. Xung quanh nó tràn ra vài tia lôi điện. Dùng một tia ý thức hoá thành thực thể để chạm tay vào nó, y có cảm giác thân thiết trào dâng. Đây là khí tức của người y yêu. Lần trước Tiếu Mặc nói đây là một mảnh nguyên thần của Lam Túc, còn gọi là mảnh Phù sinh. Nếu là Lâm Khinh lúc trước sẽ rất tò mò tại sao nam nhân lại đưa thứ này vào thức hải của y. Bây giờ biết tâm ý của hắn. Lâm Khinh không cần hỏi cũng biết rõ ràng. Vì sợ y gặp chuyện không may. Lam Túc vẫn một mực ngồi một chỗ tu luyện. Lâm Khinh bây giờ mới được chứng kiến tốc độ tu luyện thần tốc của hắn. Chỉ có vài tháng trời, Lam Túc đã đột phá tới cảnh giới Kim đan trung kỳ, khiến cho bí cảnh của y một phen xao động. Đây là yêu nghiệt ở phương nào tới vậy? Lâm Khinh không biết, đây là Lam Túc đã rất kiềm chế. Dù sao hắn cũng là người đã từng lên đến đỉnh cao một lần. Giờ đây chỉ là chuyển đổi công pháp, tu luyện lại từ đầu. Còn tố chất thân thể của hắn đã từng trải qua vài lần lôi kiếp, cảm ngộ được một chút thần thông. Căn cơ Lam Túc cực kỳ vững chắc, vốn dĩ những tu sĩ bình thường đã không thể so sánh. Hắn sẽ không gặp phải bình cảnh, cứ một đường mà đi. Há lại không nhanh? Trong bí cảnh, lấy được ngọc giản của Tiếu Mặc. Lâm Khinh đắn đo không biết có nên tiếp nhận truyền thừa không. Sau một hồi tính toán kỹ lưỡng, y vẫn cảm thấy mình rất hiếu kỳ với mấy loại cơ quan với phù lục. Hơn nữa đây là sở học một đời của người được cả Nhật Nguyệt đại lục công nhận là đại sư, cũng là thứ liên quan đến Lâm gia. Cứ nhắc đến Lâm gia, lòng Lâm Khinh lại có chút dao động. Y quyết định tiếp nhận. Dù sao những thứ này biết một chút cũng không ảnh hưởng gì. Nếu y không muốn truyền thừa, chẳng ai có thể ép được. Bỏ ngọc giản lên đầu. Hào quang lan tỏa ra bốn phía, sáng bừng cả không gian. Từng tia sáng chói mắt lần lượt chui vào đầu Lâm Khinh. Đợi cho luồng tin tức khổng lồ tiến nhập vào đại não. Lâm Khinh ngồi nhắm mắt tiếp nhận hết tất cả những kiến thức mà Tiếu Mặc truyền lại. Hơn một canh giờ sau, tia sáng mới biến mất. Động thái trong không gian không qua mắt được Lam Túc. Hắn hơi hé mi ra, kiểm tra một chút rồi tiếp tục chìm vào tu luyện. Thế giới rộng lớn, không có gì là không thể xảy ra. Dù chuẩn bị thật lâu nhưng Lâm Khinh vẫn khiếp sợ với thông tin tiếp thu được. Đây không phải một công pháp, mà chính là một bản ghi chép. Tên của nó chỉ có bốn chữ: "Huyền minh khải lục." Huyền minh khải lục ghi lại rất nhiều thuật pháp chiến đấu các hệ. Một số thuật pháp phụ trợ Lâm Khinh còn chưa nghe thấy bao giờ. Trong đó còn ghi lại một số tâm đắc trong tu luyện của Tiếu mặc, mà những thứ này đúng là "đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi". Là thứ Lâm Khinh rất cần bây giờ. Cuối cùng là tất tần tật về Phù lục, từ sơ cấp nhập môn cho đến cao cấp Phù lục, những lưu ý nho nhỏ, hay là những mẹo để thành công vẽ phù đều được ghi chép cực kỳ tỉ mỉ. Càng đọc, Lâm Khinh càng khâm phục sự tỉ mỉ của Tiếu Mặc. Có lẽ lão đã dành cả đời để nghiên cứu thứ này, cuối cùng bây giờ lại tiện nghi cho y. Chỉ bằng sự say mê của Tiếu Mặc với học thuật cũng đáng để Lâm Khinh kính trọng gọi một tiếng thầy. Vì nơi đây không thích hợp để học luyện Phù. Lâm Khinh quyết định sau khi về môn phái sẽ thử nghiệm. Hai tháng cuối cùng. Lâm Khinh lôi công pháp chiến đấu hệ băng duy nhất mình có được trong bí cảnh ra. Trên công pháp chỉ có ba chữ. Lạc hoa Thức. Nghe cái tên mềm mại, Lâm Khinh còn chê bai công pháp dành cho nữ tử. Không ngờ xem xong ngọc giản, y lại bị chấn kinh. Lợi hại quá rồi. Lạc hoa thức giống như tên, chỉ có một chiêu thức duy nhất. Thức này chia làm bảy tầng, mỗi tầng độ khó lại càng lớn, nhưng mà chiêu thức phát ra lại càng nguy hiểm. Lâm Khinh nhắm mắt, điều chỉnh tâm thần đến trạng thái tốt nhất. Hai tay đưa lên, linh lực từ cơ thể tràn ra. Miệng niệm pháp quyết. Xung quanh nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp đột ngột. Một làn sương từ tay Lâm Khinh tràn ra, từ từ ngưng kết thành nhiều lưỡi dao mỏng làm bằng băng. "Xèo!" Dao băng phi tới, vỡ ra thành muôn vàn cánh hoa sắc nhọn. Nhưng rõ ràng kỹ thuật người thi triển quá kém, cánh hoa trong vắt rơi lả tả, không tạo thành một chút sát thương nào. Nhưng Lâm Khinh vẫn cảm thấy vui vẻ. Một đòn này không tốn nhiều linh lực mà lại rất thực dụng. Thích hợp với quần chiến. Nếu dụng tâm luyện tập. Cánh hoa sắc nhọn nhìn có vẻ mỏng manh kia có thể gây tổn thương rất lớn cho đối thủ. Mỗi tội chiêu thức này quả thật rất ẻo lả. Nhìn cánh hoa băng vẫn còn bay lất phất trước mặt. Lâm Khinh chỉ biết câm nín. Sau hai tháng luyện tập chăm chỉ, cuối cùng thức thứ nhất trong Lạc hoa đã thành. Trên những cây cỏ xanh mướt giờ đây như được phủ bằng những hạt tuyết li ti. Nhiệt độ trong không khí thấp đến đáng thương, băng tuyết tràn lan khắp nơi. Đến Linh đàm cũng được phủ một lớp băng mỏng. Dù xung quanh không có gió nhưng những cánh hoa trong vắt vẫn bay tán loạn, trải rộng khắp nơi trong không gian. Đứng ở giữa khung cảnh đó là một thiếu niên tuyệt sắc, cánh hoa che mất một phần hình dáng của y, chỉ thấy rõ trường bào màu trắng bay phấp phới, mái tóc đen dài được buộc hờ đằng sau lưng. Khi đến gần mới nhìn rõ đôi mắt hạnh vốn to tròn giờ đây hơi híp lại, khuôn mặt lại thêm một phần anh khí. Khí chất thiếu niên tràn ngập băng lãnh, khiến cho người ta liên tưởng đến một kiếm khách vô tình. Y đứng đó giống như hoà làm một với khung cảnh. Bên cạnh đó, ở dưới một gốc linh thụ có tán lá rậm rạp, một nam nhân mặc trường bào màu đen đang ngồi khoanh chân, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt. Dường như cảnh vật xung quanh không hề ảnh hưởng đến hắn. Hắn giống như đang ngồi ở một không gian riêng biệt. Không ai có thể chạm tới. Thiếu niên áo trắng bỗng động tay, những cánh hoa vần vũ giữa trời giờ đây tụ lại thành vô số lưỡi dao băng. Lưỡi dao xé gió bay tới, tốc độ cực nhanh, đích đến là nam nhân áo đen. Khi đến gần, từng lưỡi dao lại hoá thành vô số mảnh nhỏ, từng đợt từng đợt cắm vào người hắn. Nam nhân mở bừng mắt ra, con ngươi màu tím loé lên. Hắn khẽ vung tay lên, một quang tráo mỏng lập tức hiện ra trước người. Những cánh hoa cắm vào quang tráo bỗng trở nên vô cùng yếu ớt. Rơi rụng lả tả xuống đất rồi tan ra thành những giọt nước vô hại. "Sao lần nào huynh cũng đỡ được vậy?" Lâm Khinh tức tối chạy đến nhào vào lòng nam nhân ăn vạ. Đôi mắt sáng bây giờ chỉ có trong trẻo và tinh quái, đâu còn chút khí tức băng lãnh nào. Lam Túc hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của thiếu niên rồi mới trách cứ: "Tiểu yêu tinh này, dạo này sao lại thích chơi trò đánh lén vậy?"