Ta xuyên dị giới làm gay

Chương 112 : vấn thiên tháp (2)

Dạ Huyền nhìn Lâm Khinh khuất dần sau cánh cửa mới thong thả đi về phủ, lúc mở hộp ngọc ra xem, hắn kinh ngạc đến mức đứng bật dậy. Bên trong là thứ mà hắn đang tìm kiếm bấy lâu nay. Dù ma tu và nhân tu đứng ở phe đối lập, nhưng trên cương vị bằng hữu Lâm Khinh không thể chấp nhận được việc Dạ Huyền chết trước mặt mình, cuối cùng, y vẫn quyết định tặng hắn viên Hồi hoá đan, đan dược giúp tăng thêm một ngàn năm tuổi thọ. Không biết về sau sẽ ra sao, ít nhất ngay lúc này Lâm Khinh không hề hối hận về quyết định của mình. Bước vào bên trong toà tháp, nhìn thấy hành lang dài thăm thẳm, xung quanh không có một bóng người. Lâm Khinh trấn định, bình tĩnh đi tới. Đi được một đoạn, y chạm tay vào một màng chắn vô hình. Nhắm mắt lại, bước qua cánh cửa đó, lập tức cơ thể của thiếu niên sinh ra phản ứng bài xích mãnh liệt. "Đây là thứ gì?" Bỗng nhiên đầu óc của Lâm Khinh có cảm giác như sương mù che lấp, đặc quánh, không thể suy nghĩ được thứ gì nữa. Mãi đến khi đầu hết váng, cảnh vật lúc đầu hư vô mờ mịt mới dần dần trở nên rõ ràng. Xung quanh là một khu rừng màu xanh tươi tốt, cỏ dưới chân cực kỳ mềm mịn, Lâm Khinh nhìn thấy sư phụ đang ngồi nghiên cứu đan phương ở dưới gốc cây, tiếng chim hót líu lo trên cành, mùi hương linh thảo quen thuộc bốc lên thơm ngát, y hơi xúc động, miệng vô thức bật ra tiếng nức nở: "Sư phụ..." Phùng lão quay sang hiền lành cười, vẫy gọi: "Đồ đệ ngoan, lại đây." "Sư phụ sao lại ở đây? Đây là đâu?" "Sư phụ và các sư huynh của con đang đi hái thuốc, Mạnh Bân muốn luyện một loại đan dược cấp năm, Lưu Tả Ý đã đi cùng nó rồi, đồ đệ ngoan lại đây ngồi. Lâm Khinh từ từ tiến đến, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Phùng lão, hai đồ đệ tâm sự vui vẻ. Lâm Khinh không hề biết đằng sau y từng đám từng đám dây gai từ từ bò tới. Đúng lúc hàng loạt dây gai phóng lên tấn công, Lâm Khinh bất ngờ phóng ra một thanh chuỷ thủ bằng băng ghim vào ngực "Phùng lão", sự việc xảy ra quá nhanh lão còn chưa kịp phản ứng, chỉ luôn miệng nói: "Ngươi, ngươi..." Lâm Khinh sử dụng một chiêu Lạc hoa thức cắt nát đám dây gai xung quanh, cười lạnh: "Ngươi cái gì mà ngươi, diễn hơi quá đà rồi đấy, sư phụ ta mà hiền lành vậy à?" Không. Nói chính xác phải là sư phụ quả thật rất hiền, nhưng gặp Lâm Khinh bây giờ lão sẽ răn dạy mắng mỏ y đủ điều chứ nào có tâm trạng đủng đỉnh ở đấy mà "đồ đệ ngoan". Lâm Khinh đã nhận ra từ lâu rồi. Dù đầu óc bị tác động nhưng ảo cảnh này vẫn không qua được mắt y. Vị sư phụ trước mặt bị chuỷ thủ lạnh băng đâm trúng tim, dần biến thành hình một ma vật cấp thấp xấu xí nhầy nhụa. Cảnh vật xung quanh lung lay sụp đổ, một bầy ma vật lần lượt hiện ra. Lâm Khinh cậy nơi đây không có người, vừa được dịp vận dụng linh lực đã lâu không dùng tới. Quả nhiên ma vật rất nhanh bị đánh tan tành. Bỗng đằng xa có một bóng người hiện ra, gọi lớn, tiếng nói quen thuộc làm y sững sờ. "Lâm Khinh, ta tìm đệ biết bao lâu." Lâm Khinh nhìn rõ người vừa tới, Lam Túc với đôi mắt đen láy mỉm cười dịu dàng, dang tay ra với y. Sao Lam Túc lại ở đây? Lâm Khinh cố cưỡng lại bước chân muốn chạy tới, dò hỏi: "Huynh đến đây làm gì?" "Ta vào đây tìm đệ." Lam Túc vẫn mỉm cười dịu dàng, hắn chầm chậm tiến đến, Lâm Khinh luống cuống vô cùng, bước chân gần như vô thức mà lùi về phía sau. "Đừng lại đây." Lam Túc không nghe lời, vẫn cứ tiến tới, Lâm Khinh lùi đến sát mép tường, bị người trước mặt dùng một tay chặn đứng. Hắn nói: "Bảo bối, vài hôm không gặp sao đã tránh né ta rồi?" Giọng nói quen thuộc dễ dàng khơi gợi sự mềm mại trong người Lâm Khinh ra, y nhẹ nhàng nói: "Ta đâu có tránh." Lam Túc cười khẽ, đang cúi đầu xuống định hôn thì thấy vai trái đau nhói, một quỷ trảo đen ngòm cắm sâu vào da thịt làm hắn đau đớn, miệng cười khựng lại trong phút chốc, hắn kêu lên: "Bảo bối, sao đệ dám tấn công ta?" Lâm Khinh nhân cơ hội này tránh ra, khinh bỉ: "Ngươi đừng dùng giọng nói này mà thốt ra mấy lời ghê tởm, ngay từ đầu ta biết ngươi không phải "Lam Túc" rồi." "Lam Túc" cười lạnh, khoé miệng chảy ra từng giọt máu đen, gương mặt dần dần biến đổi thành màu trắng toát, gân guốc chằng chịt trên cơ thể nổi lên, giọng nói cũng biến thành khản đục: "Hì hì, nhóc con. Vậy thì để mạng lại đây đi." Nhìn khuôn mặt xấu xí này, cứ nghĩ vừa nãy nó kề sát vào mặt mình, một trận buồn nôn lại tới. Lâm Khinh nhăn nhó mặt mày, ra vẻ ghét bỏ, nói: "Tới đi!" Ma vật cấp cao này cũng khá tự tin, nhưng tu vi của Lâm Khinh đâu chỉ như xưa, một tay y dùng quỷ trảo liên tục tấn công bất ngờ, tay kia phát ra lạc hoa thức đánh chính diện. Chỉ một lúc đã chiếm được thế thượng phong. Chẳng biết mấy cái ảo cảnh này dựng ra để làm gì? Chiến thắng được ma vật cũng tốn mất một canh giờ, lúc nó tan biến, một chiếc chìa khoá rơi xuống sàn kêu "cạch" một tiếng. Lâm Khinh nhặt lên xem. Trên đó ghi số một. Hoá ra y còn chưa vào được tầng một nữa. Nơi này chỉ là màn dạo đầu mà thôi. Món lót dạ đã ngon thế này. Lâm Khinh càng chờ mong vào Vấn Thiên tháp này. Không biết phía trước còn có những gì nữa? Cầm chìa khoá bước lên phía trước, quả thật thấy một cánh cửa màu đen, trên đó có một cái lỗ khoá nho nhỏ han rỉ. Lâm Khinh thắc mắc. Chẳng lẽ mỗi người vào đây lại gặp một cánh cửa khác nhau? Liệu cả toà tháp này có phải là một ảo cảnh khổng lồ không? Nhìn ngó một lát, Lâm Khinh quyết định cắm chiếc chìa vừa nhặt được vào. "Két." Tiếng động truyền đến khiến người ta nghĩ ngay đến một cánh cửa gỗ cũ kỹ, mục nát. Vừa bước vào đến nơi, áp lực cực lớn đánh úp về phía Lâm Khinh, y ngạc nhiên cảm nhận thân thể mình thay đổi. Dịch dung đan không có tác dụng ở đây!!! Lâm Khinh cả kinh, vội vàng lùi ra phía sau đóng cửa lại, lôi Ngưng ảnh kính ra nhìn thử. Người bên trong chính là dáng vẻ của y, Bộ dạng của Tạp Phỉ đã biến mất không thấy. Lâm Khinh nhìn vẻ mặt hiện tại của mình mà câm nín, dù vẻ ngoài đã thoát hoàn toàn khỏi gương mặt của một thiếu niên nhưng nét tinh xảo vẫn giữ nguyên, đôi mắt hạnh sáng ngời, làn da trắng nõn như phát sáng. Mái tóc đen dài buộc gọn trên đầu lộ rõ gương mặt nhỏ nhắn mịn màng, khí chất băng lãnh khiến y nhiều thêm một phần lạnh lùng. Y sắp mười tám tuổi rồi. Hơn bốn năm sinh sống ở dị giới, giờ đây ký ức về nơi y sinh ra đã mờ nhạt dường như không còn gì. Lâm Khinh bình tĩnh lại, vững vàng mở cánh cửa kia ra, mặc cho áp lực dội tới. Tầng một Vấn Thiên tháp là một khoảng không mênh mông, khắp không gian đều là áp lực cực lớn, Lâm Khinh thử bước đi một bước cũng cảm như sức nặng ngàn cân đè nặng. Dần dần, khi thích ứng được với loại áp lực này rồi Lâm Khinh lại cảm nhận đây giống như một chiêu thức. Đúng. Chính xác đây là một chiêu thức của đại năng phát ra, lưu giữ đầy đủ cảm ngộ, kỹ năng và khí thể của thời điểm đó. Lâm Khinh mừng như điên. Thứ y thiếu bây giờ chính là lĩnh ngộ. Bất cứ kinh nghiệm nào của người đi trước đều cực kỳ hữu dụng với tu vi của y. Thảo nào mà Dạ Huyền kêu là nếu trụ được ở một tầng càng lâu càng tốt. Lâm Khinh từ từ bước đến phía trước, cho đến khi thân thể bị áp lực cường đại tàn phá tơi bời, quần áo rách nát, y mới nhận ra được đây chính là một chiêu phát ra từ kiếm. Kiếm khí xẹt qua mang theo đại đạo, khí thế viễn cổ tang thương bao trùm khắp không gian. Lâm Khinh vội vàng nhắm mắt lại và cảm nhận.