Liền nhìn thấy một nam tử mặc tử y, đỡ lấy một nam tử mặc tử y bị thương, từ cửa sổ tiến vào gian phòng của nàng. Vô Ưu nhìn Mị Nương, nhíu nhíu, đỡ Cung Ly Lạc ngồi xuống, "Ca ca, ngươi trước ngồi xuống!" Cung Ly Lạc gật đầu. Vô Ưu xoay người, đi tới bên bàn, tự nhiên rót nước, cẩn thận đút cho Cung Ly Lạc uống. "Ca ca, uống chậm một chút!" Mị Nương vẫn ngây ngốc đứng ở trên ghế, nhìn Vô Ưu ở bên trong phòng của nàng, trấn định tự nhiên, hoàn toàn không xem nàng tồn tại. Mà Vô Ưu từ sau khi nhìn Mị Nương một cái, thì không nhìn Mị Nương nữa, tự nhiên chăm sóc Cung Ly Lạc. "Ca ca, muốn nằm trên giường một hồi hay không?" Cung Ly Lạc lắc đầu. Giường, là giường của người khác, hơn nữa giường này, ngủ trên đó là một nữ tử. "Nhưng. . . . . ." Vô Ưu muốn khuyên. "Ưu nhi, ta không sao, một hồi ta vận công điều khí, ngươi không được để cho người khác đến gần ta, hiểu chưa?" Vô Ưu nhìn sắc mặt Cung Ly Lạc dần dần trắng bệch, gật đầu, "Ca ca, ta hiểu!" Lại xoay người đi tới bên giường, kéo chăn của Mị Nương, xếp lung tung, để dưới đất, "Ca ca, trên đất lạnh, ngươi ngồi ở trên chăn vận công đi!" "Ân!" Cung Ly Lạc gật đầu, để Vô Ưu đỡ hắn ngồi xuống, vận công chữa thương. Vô Ưu mới nhìn Mị Nương, "Ngươi không chết sao?" "Ta. . . . . ." Mị Nương cà lăm. Lúc Vô Ưu mở miệng, nàng đã biết rõ, Vô Ưu là nữ tử, nhưng mà, không nghĩ tới, Vô Ưu thích ứng trong mọi tình cảnh như vậy. Đột nhiên có chút uất ức. Đúng, uất ức. Huynh đệ tỷ muội trong nhà rất đông, bởi vì rất xinh đẹp, đầu tiên phụ mẫu đã nghĩ đến sẽ bán nàng, vì vài đồng tiền, liền bán nàng cho kỹ quán này. Mười năm nay, vì sinh tồn, vì không muốn sớm tiếp khách, nàng khổ sở luyện tập tất cả, nhưng không ngờ, không có một nam tử nào, nguyện ý cưới nàng về nhà làm thê, mà không phải thiếp. Chỉ là, hôm nay nhìn Vô Ưu, Mị Nương đột nhiên cảm thấy, rất uất ức. Nam tử kia, nhìn một cái cũng biết, cực kỳ yêu nữ tử trước mặt. Mà nữ tử trước mặt, dáng dấp kiều diễm như hoa, quốc sắc khuynh thành. Mà mình, ở trước mặt nàng, trong nháy mắt chỉ là dung chi tục phấn (người tầm thường). "Ngươi sao vậy, nếu như muốn chết, cũng nhanh chết đi, nếu như không muốn chết, xin cho ta mượn cầm của ngươi dùng một chút!" "Cầm?" Mị Nương kinh ngạc. Muốn cầm làm gì? dien . dan . le, quý, don "Thế nào, chẳng lẽ, ngươi không có dùng cầm sao?" Vô Ưu nhíu mày. Chẳng lẽ, kỹ nữ ở Đông quốc không đánh đàn xướng khúc sao? "Không, ta dùng cầm, ta có cầm, nhưng mà, vì sao ta phải cho ngươi mượn?" Vô Ưu cười lạnh, "Nếu ngươi cho mượn, ta nợ ngươi một nhân tình, nếu ngươi không cho mượn, ta giết chết ngươi, tự mình lấy, cũng có thể!" "Làm sao ngươi có thể lạm sát kẻ vô tội như vậy?" "Lạm sát kẻ vô tội?" Vô Ưu châm biếm. Nhìn trong con ngươi Mị Nương, tất cả đều là châm chọc. "Ngươi cũng coi thường mạng sống của mình, ta chỉ là giúp ngươi một tay, tại sao gọi là lạm sát kẻ vô tội, nhưng thật ra ta đang làm chuyện tốt!" Mị Nương tức giận nhìn Vô Ưu, lại không phản bác được lời nói của Vô Ưu, nức nở nghẹn ngào ra tiếng, "Ngươi cho rằng ta muốn chết sao, nếu không phải đến bước đường cùng, một con đường lui cũng không có, tại sao ta phải đi tìm cái chết?" Mị Nương vừa khóc, Vô Ưu liền lo lắng Cung Ly Lạc bị quấy rầy, gầm lên, "Không cho khóc, khóc nữa ta giết chết ngươi, đi, lấy cầm của ngươi ra, còn nữa, không phải là chuộc thân thôi sao? Chỉ cần ngươi giúp ta... ta giúp ngươi chuộc thân!" "Cái gì?" Mị Nương đầu tiên là bị hù dọa, ngay sau đó kinh ngạc nhìn Vô Ưu. Nàng nói, giúp nàng chuộc thân? "Ta nói, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, ta giúp ngươi chuộc thân, như thế nào?" Vừa nghe Vô Ưu nói những lời này, Mị Nương cũng không quản Vô Ưu là nói thật, hay là nói dối, ra sức gật đầu. "Được, được, đây chính là ngươi nói, ngươi nói, cần ta làm cái gì, ta... ta, ta. . . . . ." Vô Ưu thấy Mị Nương kích động như vậy. Nhìn Mị Nương ăn mặc xinh đẹp quyến rũ, tối nay sợ là phải tiếp khách. Nghĩ đến là nàng không muốn tiếp khách, mới muốn tự sát. "Lấy cầm của ngươi đưa cho ta, sau đó câm miệng!" Vô Ưu lạnh giọng nói. Thật sự không thích nữ tử khóc lóc rối rít. Mị Nương nghe vậy, lập tức giơ tay lên che môi, xoay người đi vào gian trong, từ bên trong một hộp gấm, lấy ra một thanh cầm. Ôm tới trước mặt Vô Ưu, đưa cho Vô Ưu, rồi lại rụt trở về, "Cô nương, nhưng ngươi ngàn vạn lần nói chuyện phải giữ lời!" Cây cỏ cứu mạng duy nhất. Dù cho vô cùng mỏng manh, Mị Nương cũng muốn bắt được. Vô Ưu nhìn Mị Nương, thấy trong con ngươi của Mị Nương, tất cả đều là chờ đợi, ân ân thiết thiết (tha thiết). Cả người, vừa khẩn trương, lại có một loại khát vọng được sống lại, cùng hướng về tương lai. Cho tới bây giờ Vô Ưu không biết, trong mắt của một con người, có thể thấy được nhiều thứ như vậy. Tâm bỗng dưng trầm xuống. Gật đầu. Mị Nương nhất thời cảm động không thôi, "Cô nương, ngươi... ngươi, yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho người khác tới gần nơi này, cho dù phải liều mạng của ta, chỉ là, ngươi đồng ý với ta, ngươi nhất định phải nhớ, nhất định phải giúp ta chuộc thân, có được hay không?" "Ân!" Mị Nương cười, nhét thanh cầm vào trong ngực Vô Ưu, "Cô nương, ngươi nhớ, ta... ta. . . . . ." Mị Nương nghĩ, có lẽ phá thân, tất nhiên nàng không đáng giá, nhưng cũng có thể tiết kiệm được một chút bạc cho Vô Ưu. Nhưng mà, nàng cũng để dành được không ít bạc, thêm vào, hi vọng sẽ lớn hơn. Xoay người, đi ra ngoài. "Ngươi đi đâu?" Vô Ưu hỏi. Mị Nương nghe vậy, quay đầu lại nhìn Vô Ưu, "Ta, tối nay là đêm đầu tiên của ta, ta... ta. . . . . ." "Tại sao?" Vô Ưu không hiểu hỏi. Không phải đã nói, sẽ giúp nàng chuộc thân rồi sao? Mị Nương nhìn Vô Ưu, hốc mắt đỏ ửng, "Cô nương, đã từng có người muốn giúp ta chuộc thân, nhưng mà, nương ra giá quá cao, người đó liền, liền. . . . . ." Người kia nói về nhà lấy bạc, cách mấy ngày sẽ tới. Nhưng đã đi mười mấy ngày, cũng không thấy người đến. Người bạc tình trên thế gian, lại nhiều như vậy. . . . . . Nhưng Mị Nương, trong lòng, vẫn hy vọng như cũ, hắn sẽ tới. Cho dù một ngày đó, vĩnh viễn cũng sẽ không tới, giống như Vô Ưu. Có lẽ, chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng nàng đã chờ đợi rất lâu, đi ra khỏi cánh cửa này, tỉnh mộng, Vô Ưu chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng Mị Nương sẽ nhớ, trong mộng, có một cô nương nữ giả nam trang, đồng ý giúp nàng chuộc thân. Không có kêu nàng làm nô tỳ. "Ngươi cho rằng, ta là người như vậy?" Mị Nương cười, lắc đầu, "Cô nương, nếu ta không đi ra ngoài, một hồi tất cả mọi người sẽ tới đây, ngươi yên tâm, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi. . . . . ." Vô Ưu nhìn Mị Nương. Trong con ngươi của Mị Nương, tất cả đều là khao khát tin tưởng. "Ta còn chưa biết ngươi tên gì?" Vô Ưu thấp giọng kêu. Một góc trong Mị Nương rung động, môi run rẩy, nói không ra một chữ, nước mắt không tiếng động không ngừng rơi. Tên gì? Đã từng được gọi là Nhị Nữu, đi tới Phụng Tiên lâu gọi là Mị Nương, nàng vì mình lấy tên là Khiết Ái. Giữ mình trong sạch. "Ta. . . . . ." Vô Ưu nhìn Mị Nương rối rắm, âm thanh lạnh nhạt nói: "Người tại hồng trần, thân bất do kỷ, nhưng, mệnh là do mình không phải trời, đã có hi vọng, thì cố gắng đi thực hiện!" Mị Nương gật đầu, "Ta tên là Mị Nương, nhưng ta hi vọng, có một ngày, ta có thể nói cho ngươi biết, ta tên là Khiết Ái!" Khiết Ái? Giữ mình trong sạch! Vô Ưu đã hiểu. "Tốt!" Vô Ưu nói xong, nhìn Cung Ly Lạc một chút, mới lên tiếng, "Nhớ kéo dài thời gian, chỉ cần ca ca ta chữa thương xong, ta lập tức tới tìm ngươi!" Mị Nương cười, lau khô nước mắt, ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa. Nha hoàn vội hỏi, "Cô nương, mới vừa rồi ngươi ở bên trong, nói chuyện cùng ai?" Mị Nương giận, đánh một cái tát sang, "Câm miệng, rõ ràng chỉ có một mình ta, làm sao nói chuyện cùng người khác, thế nào, ta còn là thanh quan, cũng không chào đón ta sao?" Nha hoàn bị đánh rất uất ức, che mặt, không dám nhiều lời. "Hừ!" Mị Nương hừ lạnh một tiếng, quát lớn, "Còn sững sờ ở đó làm gì, còn không đi?" Con ngươi khẽ đảo qua, "Hay là, một hồi Hoa nương trách tội xuống, ngươi gánh vác?" "Nô tài không dám!" Gánh vác, ai gánh vác nổi? "Không dám là tốt rồi, đi cùng ta!" "Dạ!" Mười nha hoàn, chỉ đành phải, đi theo sau lưng Mị Nương. Tiền sảnh của Phụng Tiên lâu, đám đông đã sớm bắt đầu khởi động, mọi người ngẩng đầu chờ đợi, chờ hoa khôi của Phụng Tiên lâu, Mị Nương đến. Nhưng, chờ đợi lại chờ đợi, vẫn không thấy Mị Nương. Mọi người giận, vỗ bàn, ném ghế, đập bể bầu rượu. Hoa nương lời ngon tiếng ngọt, nhưng căn bản không ai nghe. Hoa nương giận, "Người đâu, đi mời Mị Nương tới!" Mị Nương, những năm này, nhìn như khuất phục, trong nội tâm, vẫn muốn được chuộc thân như cũ, rời khỏi Phụng Tiên lâu, hôm nay, vô luận như thế nào, nàng đều phải khiến Mị Nương bị phá thân. Quyết định không thể để nàng tiếp tục như vậy. Nếu không, ngày nào đó để cho nàng trốn thoát. . . . . . Ầm ĩ xôn xao, trong nháy mắt yên tĩnh lại, Hoa nương ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Mị Nương đứng ở lầu hai, hoa dung ngọc mạo, duyên dáng yêu kiều. Khóe miệng nở một nụ cười, nụ cười này, cũng giống như -trong quá khứ, đều là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, hôm nay, nhiều hơn một phần nhân tình. Có gì đó không đúng. . . . . . Nhưng, Hoa nương không có suy nghĩ nhiều. "Các vị, các vị, hôm nay hoa khôi của Phụng Tiên lâu chúng ta, Mị Nương đấu giá đêm đầu tiên của mình, giá bắt đầu là một vạn lượng, không giới hạn!" Mọi người nghe vậy, ồn ào muốn hô giá. Mị Nương nở một nụ cười, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, "Các vị đại gia, Mị Nương hữu lễ, hi vọng các vị đại gia, về sau chiếu cố Mị Nương nhiều hơn, tại lúc này, Mị Nương vì mọi người, hiến một điệu nhảy, cảm tạ các vị đại gia, những năm qua, đã ưu ái Mị Nương!" "Được, được, tốt. . . . . ." Mị Nương cười, nhảy múa một khúc. Nhẹ tựa chim hồng. Giống như tiên tử, nhẹ nhàng tung bay. Gian trong. Vô Ưu có cầm, đã chiếm tiên cơ. "Ca ca, ngươi chữa thương thật tốt, ta lên nóc nhà!" Không đợi Cung Ly Lạc lên tiếng, thoát ra cửa sổ, bay người lên trên nóc nhà, mà những người truy sát kia, đã đuổi tới. Vô Ưu nhìn, cười lạnh. Dám đả thương Cung Ly Lạc, hôm nay, tất cả bọn hắn phải chết sạch, ngày khác, nhất định phải cho người thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt), chết không có chỗ chôn. Bàn tay trắng nõn gảy dây đàn, tiếng đàn bồng bềnh, nhẹ nhàng hư vô, nhẹ như muỗi kêu, giống như không tồn tại, nhưng, chỉ trong nháy mắt, tiếng đàn giống như lưỡi lê (*) bén nhọn, giết người trong vô hình, đoạt mệnh trong ngàn dặm. (*) Thứ dao dài có mũi nhọn cắm vào đầu súng dùng để đâm. Gần như trong nháy mắt, đã lấy đầu người. Trong nháy mắt tiếng đàn biến hóa, âm thanh giống như u hồn dưới địa ngục, hấp dẫn hồn phách của con người, làm lòng người sợ hãi. Khiến cho trong nháy mắt thi thể, tan thành mây khói, giống như khói xanh biến mất không thấy gì nữa. Tiền sảnh của Phụng Tiên lâu. Không khí say sưa. d đ LÊ QUÝ ĐÔN Mị Nương đã khiêu vũ, ca hát, vẽ tranh, ngâm thơ, cũng tìm không được phương pháp kéo dài thời gian nữa. Cười, treo ở trên miệng, còn khó coi hơn khóc. Hoa nương chào hỏi mọi người, ra giá. Mị Nương nghiêng đầu, nhìn hướng gian phòng của mình, vẫn không thấy cô nương kia đến đây. Tâm đau đớn. Không, sẽ không, nàng nhất định sẽ đến. Nhìn Đông Thanh bên cạnh một chút, đây là nha hoàn duy nhất nàng có thể tin tưởng, "Ngươi đi vào phòng ta xem một chút, có người hay không?" Đông Thanh kinh ngạc, gật đầu, lặng lẽ đi xuống. Không bao lâu, Đông Thanh trở lại, Mị Nương mừng rỡ nhìn, Đông Thanh không nhận ra lắc đầu. Đi rồi. Đi rồi. Mị Nương nở một nụ cười. Nước mắt không nhịn được rơi xuống. Vốn đã nói rồi, nói rồi. Mị Nương, ngươi đúng là người có mệnh khổ, vẫn không thể thoát khỏi chỗ nước bùn này. Bên kia, đêm đầu tiên của Mị Nương, bạc đã tăng tới năm vạn một ngàn ba trăm lượng. Mắt Hoa nương cười nhưng tất cả đều là nếp nhăn, cười khanh khách như gà mẹ. Hơn năm vạn hai. Chậc chậc chậc. Bao nhiêu năm qua cũng không bồi dưỡng ra được một người như thế. Gà đẻ trứng vàng, gà đẻ trứng vàng. "Năm vạn một ngàn ba trăm lượng lần một. . . . . ." "Năm vạn một ngàn ba trăm lượng lần hai. . . . . ." Hét giá, là một nam nhân trên năm mươi tuổi, một bụng thịt mỡ, cả người kim quang lấp lánh làm thế nào cũng không che được cả người xấu xí đến buồn nôn, miệng cười đầy ác khí. Răng nanh vàng tỏa sáng lấp lánh. Hoa nương nhìn, "Có người mở lại giá hay không, nếu không có, Mị Nương của chúng ta, sẽ về vị Trình gia này. . . . . ." Thấy thật không có người ra giá, Hoa nương hơi thất vọng, mở miệng nói, "Năm vạn một ngàn ba trăm lượng. . . . . ." "Ta ra mười vạn lượng. . . . . ."