Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đại biến, Cung Minh Duệ càng biến đổi, hắn tuyệt không ngờ, Cung Ly Lạc lại nói thật, sau lời nói của Cung Ly Lạc, lập tức có ảnh vệ xuất hiện, nhanh chóng tấn công hắn. Mấy ảnh vệ ra tay tàn nhẫn, nhanh chóng, Cung Minh Duệ chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó, mới không để cho mình bị thương. Một mặt khác, Cung Ly Lạc ôm lấy Vô Ưu, hoàn toàn không nhìn Cung Minh Duệ chật vật, chuẩn bị rời đi. Công chúa Tây quốc Bùi Diệu Nguyệt khẽ tiến lên, "Vô Ưu Quận chúa, chuyện đêm qua, là Bản Công chúa không đúng, Bản Công chúa, hôm nay ở chỗ này nhận lỗi với ngươi!" Vô Ưu nghe vậy, nhìn mặt Bùi Diệu Nguyệt giống như phải chịu uất ức, chân mày nhíu lại, "Ngươi là cảm thấy ngươi sai, mới nói xin lỗi, hay là tới nói xin lỗi để thị uy khiêu khích ta, hoặc, ngươi là vì biết chắc tội của ta, mới đến nói xin lỗi, nếu như, ta cho ngươi biết, thu hồi tâm tư gì đó của ngươi đi, Vô Ưu ta, đều không để ý đến những thứ đó, đêm qua chỉ đập bể trán của ngươi, lần sau, nếu chạm đến ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi!" Bùi Diệu Nguyệt vô cùng tức giận. Lúng túng vì bị người khác nhìn thấu tâm tư, lại giống như bị người khác lột *, ban ngày ban mặt, biểu diễn trước mặt mọi người. Mặt đỏ lên, tức giận hỏi Vô Ưu, "Ngươi có ý gì?" Vô Ưu cười, cười châm chọc, cười giễu cợt, khóe môi hơi nhếch lên, "Chính là ý trên mặt chữ, nếu như ngươi nghe không hiểu tiếng người, đề nghị ngươi đi trao đổi cùng heo chó, nếu như tiếng heo chó ngươi cũng nghe không hiểu, ha ha, ngươi đúng là hết thuốc chữa!" Bị người khác câu thứ nhất mắng không phải người, câu thứ hai mắng là heo chó, câu thứ ba thì không như heo chó, Bùi Diệu Nguyệt giận dữ, từ nhỏ đến lớn, sao vây quanh trăng, còn chưa từng chịu loại uất ức này, ngón tay chỉ Vô Ưu, "Ngươi. . . . . ." Chỉ trong nháy mắt, ngón trỏ Bùi Diệu Nguyệt đã bị Cung Ly Lạc nhanh chóng lấy chủy thủ cắt đứt, máu, một giọt cũng không chảy ra. "A. . . . . ." Bùi Diệu Nguyệt kêu đau, ngồi xổm xuống. Cung Ly Lạc thản nhiên, lạnh lùng nhìn Bùi Diệu Nguyệt, "Người trong thiên hạ, đều không được ngang ngược càn rỡ, chỉ Vô Ưu của ta, nếu Tây quốc không phục, cứ việc xuất binh xâm chiếm Đông quốc!" Nói xong, ôm Vô Ưu đi về phía trước. Bùi Ngọc thấy Cung Ly Lạc không để Tây quốc ở trong mắt, xuất thân tiến lên, chặn đường đi của Cung Ly Lạc và Vô Ưu, lạnh lùng hỏi, "Cung Ly Lạc, ngươi có ý gì?" "Có ý gì?" Cung Ly Lạc nhíu mày, "Chính là ý trên mặt chữ, nếu như thái tử Tây quốc nghe không hiểu tiếng người, xin tham khảo lời Vô Ưu mới vừa nói với cô chúa Tây quốc!" Bùi Ngọc trợn mắt há mồm. Cung Ly Lạc, rất liều lĩnh. Cười lạnh, "Được, rất tốt, thật rất tốt, Cung Ly Lạc, Tây quốc, nhất định mang binh tấn công Đông quốc!" "Xin cứ tự nhiên!" Âm thanh Cung Ly Lạc lạnh nhạt. Thấy Cung Ly Lạc một câu hòa giải cũng không có, Bùi Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Mang theo Công chúa, chúng ta đi. . . . . ." Thái tử Công chúa Nam quốc tiến lên, thái tử ôm quyền với Cung Ly Lạc, "Lạc vương, đã lâu không gặp!" Cung Ly Lạc lạnh lùng khẽ hừ, "Đi thong thả không tiễn!" Thái tử Nam quốc Cô Vân Sở, mặt nóng hừng hực đau như lửa đốt, Công chúa Cô Vân Yên Nhiên kéo Cô Vân Sở, đi tới trước mặt Cung Ly Lạc và Vô Ưu, "Lạc vương, Vô Ưu muội muội. . . . . ." Âm thanh mềm mại như mây trôi, êm ái, nụ cười ấm áp như mùa xuân, lời nói làm ấm lòng người. Mặt như Phù Dung, mặc dù không tuyệt mỹ bằng Vô Ưu, lại có một ý vị khác. Nhưng. . . . . . Cung Ly Lạc lạnh lùng mở miệng, "Vô Ưu là một cô nhi, không có tỷ muội!" Nụ cười —— cứng lại trên mặt Cô Vân Yên Nhiên. Trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa tỉnh hồn lại, ngay cả khi bị Cô Vân Sở lôi đi, cũng có chút mờ mịt. Thái tử Bắc quốc Hoàn Nhan Cảnh, Công chúa Hoàn Nhan Tiên cười. Đứng dậy rời đi. Cũng không cáo từ. Vô Ưu, Cung Ly Lạc nhìn, rồi nhìn nhau cười một tiếng. Rất nhanh, bọn họ sẽ cùng nhau, làm ra chút gì đó. Cũng tốt, bọn họ có thể nhân cơ hội này. . . . . . Bên kia, Cung Minh Duệ luôn luôn tự cao tự đại bị đánh ngã trên mặt đất, bị ảnh vệ của Cung Ly Lạc ném ra khỏi Lạc vương phủ. Bị ném ra trước cửa Lạc vương phủ, vẻ mặt Cung Minh Duệ hận. Vô cùng tức giận. Hơn nữa bị rất nhiều người nhìn, Cung Minh Duệ hận không được, đào hố, vùi mình xuống đó. Nhưng. . . . . . Đoàn người Thái tử Tây quốc cũng tức giận phất tay áo rời đi, ngay sau đó, là đoàn người Nam quốc, Bắc quốc cũng lần lượt rời đi, Cung Minh Duệ thản nhiên cười lạnh. . . . . .