Tác giả: Vân Phi Mặc Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ Hiện tại đồ chua là biện pháp kiểm tiền duy nhất của nàng, nàng tự nhiên sẽ không vì nguồn lợi nhỏ trước mắt mà bán. Bọn họ là bình dân, đối mặt với quái vật khổng lồ như Túy Tiêu Lâu này, cũng không hảo quá mức đắc tội, chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt. "Chưởng quầy, thật xin lỗi, cái bí phương này không phải ta không muốn bán cho ngài. Mà là bí phương không phải tổ tiên chúng ta truyền dạy. Bí phương này là một vị lão tiên sinh cảm tạ ân cứu mạng của ta, mới truyền cho ta. Ta đã thề với trời, bí phương tuyệt đối sẽ không đưa cho người thứ hai, hắn mới truyền cho ta." Lâm Diệp Nhi vẻ mặt khó xử. Lâm Diệp Nhi cũng không sợ hắn đi tra, nếu tổ tiên Lâm gia có bí phương này thì cũng đã làm rồi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Hôm nay nhìn thấy Phùng chưởng quầy, Lâm Diệp Nhi cũng biết nếu có thể hợp tác với người này thì món của nàng sẽ được mở rộng thị trường, gặp được cơ hội như vậy thật sự không nhiều. Phùng chưởng quầy thấy nàng nói thành khẩn, không giống ăn nói bừa bãi, trong lòng đã tin hơn phân nửa, nhưng là lại không muốn buông tha cơ hội kiếm tiền tốt như vậy. Hắn chính là thử qua món đồ chua kia, hương vị miễn bàn có bao nhiêu hảo. Nếu là đặt trong cửa hàng bọn họ, tuyệt đối so với các nàng hiện tại bán cao hơn, kiếm được nhiều tiền hơn nhiều. Ở Phùng chưởng quầy nhíu mày suy tư nên làm như thế nào để giải quyết chuyện này, lại nghe được thanh âm giòn giã của Lâm Diệp Nhi, "Chưởng quầy, ta không thể đem bí phương bán cho ngài, nhưng là ta có thể ưu tiên bán đồ chua cho ngài." Phùng chưởng quầy trước mắt sáng ngời, cái đề nghị này không tồi, bất quá vẫn là không đạt được mong muốn của hắn, không khỏi mà nói: "Đồ chua các ngươi làm không đủ cung ứng cho chúng ta, vậy ta sẽ thu mua theo giá bán của các ngươi, như thế nào?" Một cái giá hậu hĩnh như thế, nghĩ đến bọn họ nhất định sẽ đồng ý đề nghị này, chỉ cần có được độc quyền nguồn cung, giá cả còn không phải do hắn định đoạt, đến lúc đó hắn có thể nói là bỏ con cá cơm lấy được con cá nhà táng. Lâm Võ vẻ mặt vui mừng, Lâm Diệp Nhi vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như cũ, bình đạm nói: "Chưởng quầy, chúng ta làm đồ chua số lượng rất lớn, chỉ sợ tửu lầu của ngài chưa chắc đã dùng hết." Không phải nàng khoác lác, mà nàng đã giảm triệt để được thời gian ngâm cùng tăng số lượng, một cái tửu lầu xa hoa đến mấy cũng không thể nào tiêu thụ được nhiều như vậy. Nói nữa, tửu lầu bọn họ không phải bán một thứ như vậy, điểm này ai cũng hiểu rõ. Bọn họ bán ra không kịp, chính mình lại làm nhiều đồ chua cũng chỉ có thể giữ lại, đến cuối cùng bọn họ chỉ có thể giảm bớt sản lượng. Cứ như vậy, mệt là chính bản thân nàng. Đây là Lâm Diệp Nhi nhìn vào đại cục mà suy xét. Phùng chưởng quầy sửng sốt, hắn là hoàn toàn không nghĩ tới điều này. Xem như huynh muội Lâm gia này lợi hại, cũng chưa chắc có thể cung ứng đủ cho Túy Tiêu Lâu của hắn. Phùng chưởng quầy không để bụng hỏi: "Các ngươi một ngày có thể làm nhiều ít?" "Một lu." Phùng chưởng quầy cười ha hả nói: "Cứ việc lấy tới." Chẳng qua là một lu đồ chua nhỏ, bằng sinh ý của tửu lầu bọn họ, muốn tiêu thụ hết chúng, dư dả. Lâm Diệp Nhi vừa thấy biểu tình kia liền biết hắn nghĩ sai rồi, lu làm ra đều có đường kính 90 cm là cỡ trung, lu gốm sứ loại nhỏ 50 cm, lớn nhất lu 110 cm. Nông hộ trong nhà đều dùng loại nhỏ 50 cm, dùng để đặt chút lương thực. Vì muối số lượng lớn, lúc trước bảo Lâm Võ đi mua đều là lu cỡ trung, lu lớn cũng có một cái, là vì để ngừa vạn nhất. Lâm Diệp Nhi cũng không có giải thích, cười nói: "Xem ra là ta lo lắng nhiều. Chúng ta một lu không sai biệt lắm khoảng 700 cân, hiện tại trong nhà có hai lu, ngày mai ta liền mang tới cho quý lầu." Thanh âm của nàng vừa dứt, tươi cười trên mặt Phùng chưởng quầy cứng đờ, "Ngươi nói có bao nhiêu?"