Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
Chương 227 : Hoài nghi của tuyết ân
Edit: Mavis Clay
Mặt Manh Tử Hề bùm một phát đỏ lựng, ngốc lăng tại chỗ, sư phụ hôn nàng?
Triển Hồng bên cạnh nhíu mày, mặc dù bán thú này trông rất giống sư phụ, nhưng đùa giỡn như vậy với tiểu sư muội, hơn nữa vẻ mặt của nàng...
Triển Hồng lảng mắt đi, không muốn nhìn thấy gương mặt Manh Tử Hề thẹn thùng với người khác.
Phong Ly cười tà mị, sau đó nhìn sang Tuyết Ẩn, "Ngươi sẽ mãi mãi dính líu tới Bán Thú."
Phong Ly nói xong, dưới chân thay đổi, biến mất trước mặt bọn họ.
Đây chính là một trong những ưu thế của Bán Thú, có thể quỳ tiện xuyên qua không gian, không chịu bất kỳ áp đặt nào.
Tuyết Ẩn đứng lên, nhìn Manh Tử Hề vẫn còn đang cứng như đá vì bị hôn, tâm tư của nàng chỉ thoáng chốc đã lộ ra hết rồi.
"Manh Tử Hề, người đã đi xa rồi." Nàng ngao ngán nói, đánh thức lại Manh Tử Hề đang như bị ma nhập hồi hồn lại.
Manh Tử Hề đột nhiên quay đầu, nhìn dáo dác chung quanh quả thực không còn thấy nam tử vừa rồi đã hôn nàng, trong lòng cảm thấy mất mát, "Hắn đi đâu rồi?"
Hôn trộm người ta xong, lại còn đùng đùng biến mất tiêu.
Tuyết Ẩn bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra Manh Tử Hề đã rơi vào lưới tình rồi, cái này rõ là...
Quay đầu lại nhìn thoáng qua ánh mắt của Triển Hồng, nàng nhíu mày, quả nhiên giữa sư huynh sư muội đều có vướng bận, tựa như giữa nàng và Tuyết Ly kiếp trước, nhưng tình cảm lúc đó, lúc này nàng lại cảm thấy hoài nghi.
"Triển Hồng, chuyện mẫu thân ta điều tra được tới đầu rồi?" Trong mấy tháng mà không tìm ra được, thì đúng là uổng phí thanh danh.
"Đã có manh mối, đã tìm được hướng nam nhân năm đó chạy trốn, nhưng sau đó hắn đã chết, hiện tại theo được biết hắn đã béo việc này cho một người khác, cũng đã tìm được người đó luôn rồi, chỉ cần mang hắn đến Đế Đô là được."
Triển Hồng nói tới đây thì ngập ngừng, không biết có nên nói tiếp hay không.
"Có cái gì thì nói cái đó đi." Tuyết Ẩn chỉ cần liếc mắt cũng thấy được nội tâm hắn.
"Lai lịch mẫu thân chủ tử bất minh, cũng không tra ra được, mẫu thân chủ tử và Tông chủ Xà gia hiện tại Xà Cẩm Dương, dường như từng có một khoản thời gian mập mờ." Triển Hồng dè dặt nói, đây là mấy tin tức truyền ra từ Dương thành.
Tuyết Ẩn lườm hắn, "Nói cho rõ ràng."
Nàng biết mẫu thân biết Xà Cẩm Dương, nhưng quan hệ mập mờ không rõ, nếu dùng lời hiện đại mà nói, là bọn họ kết giao với nhau sao, nhưng là ái muội không rõ quan hệ, dùng hiện đại lời nói mà nói, là bọn họ có “qua lại” với nhau sao?
Cõn cái lai lịch bất minh, tại sao lại vậy? Tại sao Xà Hoàng Nhất lại cưới một nữ nhân lai lịch bất minh về?
“Năm đó hình như trong lúc mẫu thân chủ tử bị đuổi giết giữa đường thì được Xà Cẩm Dương cứu, ở chung với nhau hơn tháng thì hai tháng sau được gả cho người đã từng là Gia chủ Xà gia ở Dương thành, Xà Hoàng Nhất." Triển Hồng nói tin tức mình thu được cho Tuyết Ẩn nghe.
"Tiếp tục điều tra chuyện mẫu thân ta, đặc biệt là nguyên nhân bà ấy bị đuổi giết, cả nguyên nhân Xa Hoàng Nhất cưới bà ấy nữa, phải mau chóng tìm cho ra, nhanh một chút." Tuyết Ẩn chợt cảm thấy trong lòng nặng xuống.
Nếu thực sự Xà Cẩm Dương không những quen biết mà còn có quan hệ mập mờ với mẫu thân, hẳn lý do hắn đối xử tốt với nàng chính là nhờ bà ấy.
Nhưng nếu Xà Cẩm Dương thực sự thích bà ấy, vậy thì tại sao năm đó không cười người? Mà lại đột nhiên biến mất, sau đó lại nàng lại trở thành thê tử của tên Xà gia chủ cặn bã kia.
Xem ra phải điều tra sâu thêm về chuyện Xà gia, còn về người cha nhặt được Xà Cẩm Dương kia, cho dù có vì mẫu thân nên mới đối xử tốt với mình, thì cũng coi như là thật lòng.
“Vâng.” Triển Hồng cung kính đáp lời.
Manh Tử Hề nghe hai người nói chuyện nãy giờ, trong lòng kinh ngạc, mẫu thân Tuyết Ẩn không rõ thân phận, hơn nữa còn có quan hệ không rõ với Xà Cẩm Dương?
Truyện khác cùng thể loại
534 chương
248 chương
10 chương
153 chương
24 chương
46 chương
286 chương
10 chương