Chương 226: Báo đáp công ơn Xà gia nuôi dưỡng? Edit: Mavis Clay Xà phu nhân cảm thấy lời nói này có gì đó là lạ, nhưng không sao, dù sao cũng là lời của tiện nhân kia, không phải của bà ta. "Tông chủ, ngài nghe Tuyết Ẩn nói kìa, chúng ta đối xử với nàng rất tốt." "Mặc dù không biết Tông chủ nghe được gì từ đâu, nhưng thực sự là chúng ta đối xử với Tuyết Ẩn rất tốt." Xà Hoàng Nhất liên tục lau mồ hôi trên trán. Lần này sự tức giận của Tông chủ đã ngấm sâu vào người, chỉ cần Tuyết Ẩn nói câu gì đó không tốt, Xà gia bọn họ sẽ gặp đại họa. Xà Cẩm Dương nghi hoặc nhìn Tuyết Ẩn, không hiểu vì sao nàng lại nói vậy, "Ẩn nhi..." "Cha nói xem không phải là rất tốt sao? Nếu không có bọn họ, làm sao có thể có con ngày hôm nay, các ngươi nói xem phải không? Xà Gia chủ, Xà phu nhân, Xà-Đại-tiểu-thư?" Những lời cuối của Tuyết Ẩn, kèm theo ánh mắt bạc như lưỡi dao, găm thẳng vào người Xà Ngọc Kỷ. Nếu như không phải do bọn họ ngược đãi Tuyết Ẩn trước, thì sao có thể có được một Tuyết Ẩn của hiện tại. Đám người ở đây không ngốc, đương nhiên nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của nàng, nhưng bọn họ không dám phản bác, kết cục này… "Phải, chúng ta đều là người một nhà, đương nhiên là phải đối xử tốt với nhau rồi." Cả ba người đồng thanh nói, biết rõ lời này là châm chọc, nhưng bọn họ không muốn thừa nhận. “Nếu đã đối xử với Ẩn nhi tốt như vậy, vậy thì khi nàng đến làm con thừa tự của ta, trước khi đi cũng nên để nàng báo đáp một chút công ơn nuôi dưỡng." Khẩu khí của Xà Cẩm Dương hòa dịu xuống, không còn tức giận nữa. "Không cần, không cần, chỉ cần sau nhi ẩn nhi đi vẫn còn nhớ tới chúng ta là được rồi." Xà Hoàng Nhất liên tục xua tay nói, chỉ cần nàng sau này vẫn còn nhớ tới người phụ thân này, đề bạt nói tốt ông ta là được rồi. Xà Giang nghe vậy nhíu mày, lời nói này không hiểu sao cứ khiến người khác cảm thấy rất kỳ lạ. "Cần chứ, sao lại không cần?" Con ngươi Tuyết Ẩn đảo một vòng, khóe môi câu lên thành nụ cười xinh đẹp, dưới ngọn nến trông có vẻ tà mị. Manh Tử Hề đứng bên cạnh khẽ rùng mình, xem ra Tuyết Ẩn lại nổi ý định muốn chỉnh người rồi. "Cha, con nên làm thế nào để báo đáp hết tất cả bọn họ đây?" Giọng nói Tuyết Ẩn đột nhiên nhu hòa, nhìn về phía Xà Cẩm Dương. Tuy hôm nay vừa mới gặp mặt, nhưng trải qua sự tức giận này, Tuyết Ẩn biết, người phụ thân nhặt được này sẽ làm chủ cho nàng. "Ẩn nhi muốn báo đáp thế nào cũng được, cha đều nghe theo con." Xà Cẩm Dương sủng nịch nói, mơ hồ đã đoán ra ý tưởng của nàng, nhưng chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi. Hơn nữa năm năm bạc đãi, cũng nên đòi lại công đạo cho nàng. "Bọn họ đối xử với con thế nào, thì đối xử lại với bọn họ thế ấy đi." Tuyết Ẩn nhìn một lượt đám người, "Mọi người nói xem như vậy được không?" Cả người Xà Hoàng Nhất rung lên dữ dội, đối xử với nàng thế nào, thì đối xử với bọn họ lại thế ấy? Trong miệng nói như vậy, sự thật sẽ giống như vậy? Tại sao bọn họ lại có cảm giác như đang nhảy vào bẫy vậy nhỉ? “Ẩn nhi, thân là người một nhà, đối xử nhau tốt là được rồi, con không cần báo đáp đâu, chỉ cần sau này, con về thăm ông nội và phụ thân con nhiều một chút là được rồi. Chúng ta cũng có thể an tâm." Xà Giang nhíu mày hòa ái nói. Tâm tư Tuyết Ẩn bây giờ khó nắm, phải cẩn thận đối phó, nếu không thì sẽ bị nàng vây khốn. "Vì là người một nhà, nên Ẩn nhi phải làm tròn trọng trách của một nữ nhi, nhất định phải báo đáp thật tốt với những “người một nhà” mới được." Đôi môi Tuyết Ẩn tươi cười, nhưng trong mắt lại là vô vạn lãnh ý. Nếu không phải do bây giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người này, muốn bọn họ sống không bằng chết.