Bảo vệ Xà Cẩm Dương và Hoàng đế Bắc Vực nhìn thế cờ không khỏi kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn Tuyết Ẩn. Gương mặt Xà Cẩm Dương hiện lên vẻ hài lòng, còn thần sắc Hoàng đế Bắc Vực thì phức tạp. Viên cờ trắng này đặt xuống vô cùng ảo diệu, một phát chặn đường lui, tiến thêm một bước vẫn có thể thắng, nhưng lại phải trả một cái giá cực kỳ lớn. Mà bước mà nàng đã đi này, trông thì là thế yếu, có thể sẽ thua, nhưng chân chính lại là quân cờ có thể nghịch chuyển thế cục. Không công không thủ, cũng công cũng thủ, tùy thời tiến lui thoải mái, nhưng nếu để nàng xâm lược, thì có thể vung quân qua sông, một lượt tiêu diệt quân đen. Chơi cờ cũng là một loại mưu lược, cũng chính là một loại tâm tư của người, nàng có thể hạ thế cờ này, như vậy thì trong lòng cũng có ý tưởng này. Nàng quả thực thấy thế, người không phạm ta ta không phạm người, nếu ngươi động vào ta, ta sẽ trả giá lại gấp trăm lần. Cái giá của việc nhường kẻ địch sẽ vô cùng thảm hại, còn như nàng thì phải ẩn nhẫn! Thái tử Bắc Huyền Dương và Nhị Hoàng tử Bắc Huyền Thanh tới, sau khi hành lễ, nhìn qua bàn cờ cũng rất sửng sốt. "Tay nghề chơi cờ Xà Tông chủ thật tốt, càng ngày càng lợi hại!" Thái tử Bắc Huyền Dương cười nói. "Xem thế cục này, hình như không phải là cách thức của Xà Tông chủ, không biết phải vậy không?” Nhị Hoàng Tử Bắc Huyền Thanh nghi hoặc hỏi, tuy rằng hắn rất ít khi thấy Xà Cẩm Dương chơi cờ, nhưng hắn biết người này không có hạ pháp giống vầy. Xà Cẩm Dương mỉm cười, nhìn thoáng qua hai người, sau đó nói, "Chiêu cuối này là do Ẩn nhi hạ đấy." Cả Bắc Huyền Dương và Bắc Huyền Thanh đồng loạt ngẩng đầy nhìn Tuyết Ẩn đứng bên cạnh Xà Cẩm Dương. "Là do cha đã chơi tốt trước đó, Ẩn nhi mới có thể hạ nước chốt này." Tuyết Ẩn nói, giọng thản nhiên, không khiêm tốn không kiêu ngạo, không nịnh bợ. (Mavis: Mình chả biết tý gì về cờ vây nên mấy đoạn về cờ chém :3 thông cảm) Nhưng thực sự là nếu Xà Cẩm Dương không chơi tốt trước đó, nàng cũng không hạ chốt được ván cờ này, chi tiết lúc đó là từ tâm nàng mà ra, nếu không có hắn là hậu thuẫn phía sau, hẳn đã vô dụng. "Ha ha, hai người các con tới đúng lúc lắm, giúp phụ hoàng đối phó với ha người họ đi, xem ai có thể hóa giải được thế cờ của Tuyết Ẩn." Hoàng đế Bắc Vực lại cười ha ha. Xà Ngọc Kỷ nắm chặt bàn tay trái, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cả người nàng ta lớn như vậy mà lại bị Thái tử và Nhị Hoàng Tử xem như không thấy. Nếu là Thái tử thì còn đỡ, nhưng còn Nhị Hoàng tử thì lại là phu quân tương lai của nàng, vậy mà lại không thèm nhìn nàng. Nhưng nàng ta không thể phát hỏa, đứng lên, hơi cúi người, ôn nhu yếu nhược nói, “Tham kiến thái tử, Nhị Hoàng tử. “Sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại tiến cung vậy?" Cuối cùng Bắc Huyền Thanh cũng chuyển mắt sang nhìn Xà Ngọc Kỷ. Một người lớn như vậy sao hắn lại không thấy được? Nhưng khi nhìn thấy ván cờ, phút chốc quên mất nàng., chính là nhìn ván cờ, nhất thời xem nhẹ nàng hôi. "Là Hoàng thượng tuyên triệu, tất nhiên là phải vào cung rồi, huống chỉ, chỉ là một cánh tay mà thôi, không đáng lo." Xà Ngọc Kỷ nhu nhược nói, trong lời nói nghe không ra một tia oán giận. Bắc Huyền Thanh thầm đánh giá nàng ta, "Ngồi xuống đi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, để lát nữa ta cho người mang chút đồ bồi bổ tới phủ." "Tạ Nhị Hoàng tử." Lúc này trái tim của Xà Ngọc Kỷ mới bình tĩnh trở lại, theo ý của Bắc Huyền Thanh thì vẫn chưa từ hôn với nàng, như vậy thì vị trí chính phi nàng vẫn có thể ngồi yên được rồi. Đúng như nàng đoán, Bắc Huyền Thanh sẽ không từ hôn, bởi vì hắn không muốn vướng phải miệng lưỡi nhân gian, mất đi sự tán dương, mất lòng dân. Nhưng nếu hắn dời tâm tư lên người Tuyết Ẩn, một khi nàng được gả cho Nhị Hoàng tử, vậy thì đến một cơ hội nàng ta cũng sẽ không có, chỉ có thể thất sủng, phục vụ Nhị Hoàng tử lên ngôi hoàng đế, hậu vị cũng không đến lượt nàng.