"Nói cũng đúng." Manh Tử Hề phụ họa, không biết đây là chuyện vinh hạnh hay bất hạnh nữa. Tốc độ của yên yêu thú và ngựa thượng đẳng đúng là rất nhanh, nhưng khác là Tuyết Ẩn lại đi rất êm, đây là sự khác nhau giữa yêu thú và ngựa, yêu thú không chỉ có tốc độ nhanh, còn bình ổn, không xóc nảy người ngồi trong. Có thể là do được Hoàng đế Bắc Vực triệu kiến, hoặc là thân phận hiện thời tạm thay đổi, cộng thêm một người thân mang trọng thương, bọn họ còn chưa xuống xe ở cửa cung, xe đã tiến thẳng vào rồi. Đến cửa cung thứ hai, xe ngừng lại. "Xà Đại tiểu thư, ngài xuống xe ở đây, sau đó ngồi kiệu vào thôi." Vương công công đứng trước xe ngựa Xà Ngọc Kỷ nói. Xà Ngọc Kỷ xuống xe ngựa, đương nhiên quan sát Tuyết Ẩn ở đâu, nhíu mày, có chút bất mãn hỏi, "Muội ấy đâu?" "Bây giờ thân phận của Đại Tiểu Thư và dòng chính đã khác, tự nhiên là đãi ngộ cũng sẽ khác." Vương công công tà tà nói, không chỗ nào không kiêng kị Tuyết Ẩn. Xà Ngọc Kỷ trừng mắt hằm hè nhìn chiếc xe ngựa xa hoa, bàn tay trái còn lại biểu thị sự phẫn nộ của nàng ta. "Tuyết Ẩn, đãi ngộ hiện giờ của ngươi thật khiến người khác phải hâm mộ đó nha." Lúc xe ngựa khởi hành, Manh Tử Hề đắc ý vén rèm cửa sổ, hất hàm liếc ra phía sau nhìn Xà Ngọc Kỷ đang xa dần. Trước kia ngươi tự đắc, bây giờ đến lượt Tuyết Ẩn, nhìn ngươi ngày nào cũng không tốt như vậy, sao còn có thể gây thù với nàng. "Đại ngộ hiện tại chẳng qua là xem mặt Tông chủ thôi." Tuyết Ẩn thản nhiên nói, không hề cảm thấy có chút vui sướng nào với sự đãi ngộ này. Xà Cẩm Dương, Tông chủ Xà gia, hai mươi đã kế thừa chủ vị Tông chủ, mới tại vị hai năm đã giao lại toàn bộ quyền hành cho Đại diện Tông chủ, còn bản thân thì ngao du tứ phương, chưa từng hỏi qua nội sự Xà gia, nhưng quyền làm chủ của Xà gia vẫn nằm trong tay hắn, không hề có ai nghĩ tới việc muốn Đại diện Tông chủ đoạt lấy vị trí Tông chủ. Rất nhanh đã đến Ngự Hoa Viên, lúc đi bộ vào đình hóng mát nằm trên kia, trông thấy nơi đó có một bóng áo trắng đang ngồi nói cười chơi cờ cùng Hoàng đế mặc hoàng bào. Vừa vào, Tuyết Ẩn nhẹ nhàng hành lễ, "Tham kiến hoàng thượng." "Tuyết Ẩn tới rồi, mau lại đây." Hoàng đế thân thiết với Tuyết Ẩn cứ như nàng nữ nhi của hắn, hòa ái ngẩng đầu nhìn nàng. Đương nhiên đối với Tuyết Ẩn mà nói, đây hoàn toàn là một chiếc mặt nạ giả dối. "Tuyết Ẩn, chuyện Hoàng Thượng từ hôn lúc trước, ta đã nghe nói, bản thân ta thì luôn ở ngoài, chưa kịp hồi đáp thuyết phục, hiện tại ta hỏi lại ý của con, đưa con đến chỗ ta làm con thừa tự, làm nữ nhi của ta, có bằng lòng hay không?" Xà Cẩm Dương ngẩng đầu nhìn Tuyết Ẩn, nhu hòa nói. Tuyết Ẩn chống lại của con ngươi của hắn, có một tia kinh ngạc, trogn đó hoàn toàn là vẻ nhu hòa, cứ như hỏi ngươi có muốn làm con thừa tự không thì đó chính là một sự ân sủng. Hơn nữa, nụ cười nhếch môi nhẹ của hắn mang lại cảm giác cứ như gió xuân, khiến cho người ta có cảm giác cứ như từ nhỏ hắn vốn ôn nhu, bình thản như vậy, không có chuyện gì có thể khiến hắn tức giận được. Người dịu dàng như vậy, hẳn là không có ai cự tuyệt đâu nhỉ, chỉ là nàng không mang họ Xà, nên lộ vẻ do dự. "Yên tâm, nếu con không đồng ý, ta cũng không bắt buộc, đương nhiên nếu con có cái gì kiêng dè, cứ việc nói với ta." Xà Cẩm Dương dường như xem thấu tâm tư của nàng, nhu hòa nói. Người trước mắt này, trông khá là giống nàng , chỉ đáng tiếc là nàng sớm phải rời đi. "Không, ta đã không còn mang họ Xà." Tuyết Ẩn nói vội, mỗi chữ người này nói ra đều rất ôn nhu, thật sự rất khó để cho người khác kháng cự. Nàng không hề thấy trong mắt đối phương hiện lên một tia phẫn nộ nào, ngược lại phát ra hơi thở nhu hòa khiến bản thân rất thích.