Edit: Mavis Clay Đó là một căn phòng tăm tối, sư huynh thường bị nhốt vào đó, sau đó bên trong thường truyền ra những tiếng thét khủng bố, và rồi sư huynh với cả người máu me đầm đìa ra ngoài... Tiểu Tuyết Ẩn trốn sau lưng nam tử tuấn dật, sư phụ đưa cô tới đây để làm gì, cô rất sợ, cô không muốn tới đây, đừng mà. Cửa vừa mở ra, Tiểu Tuyết Ẩn thét lên một tiếng chói tai, quá nhiều chó săn, tuy đã bị xích lại, nhưng vẫn thật là khủng khiếp. Nam tử tuấn dật đưa tay kéo Tuyết Ẩn lên, sau đó đẩy cô đi vào. "Không giết được chúng nó, ngươi chuẩn bị tinh thần làm lương thực cho chúng đi." Vẫn là giọng nói băng lãnh không hề có chút tình cảm, giống như hình ảnh ba năm đó. Không biết vì sao, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tiểu Bạch bị sư phụ bức ép cô giết chết năm cô ba tuổi rưỡi. Nhưng tình cảnh lúc này không cho phép cô nghĩ nhiều, bởi vì kẻ địch chính là chó săn khát máu, chúng đang tham lam nhìn cô, muốn một hớp nuốt lấy cô. Chó săn chỉ cần đứng thẳng là đã cao hơn hẳn cô rồi. Tiểu Tuyết nắm chặt chủy thủ trong tay, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm dây thừng trên cổ chó săn, nó đang muốn kéo đứt dây... Trước mắt đột nhiên tối sầm, một con chó săn bổ nhào về phía cô, cô theo bản năng tránh né. "A - - " Tiểu Tuyết Ẩn thét chói tai, dienanlequydon chóp mũi lượn lờ một cỗ vị mơ hồ. Căn phòng nhỏ hẹp u ám nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươi, còn những con chó săn bị trói khác nữa, nhìn những con chó săn đã dần thoát đi, một con đã nhào lên há miệng cắn mất một miếng thịt trên cánh tay của Tuyết Ẩn. Khóe miệng nó còn vươn chút tơ máu, dưới bóng tối mờ ảo, từ từ nhấp nháp nuốt vào. Tiểu Tuyết Ẩn khóc nấc lên, không ngừng gọi sư phụ, sư huynh, nhưng chó săn kia đã nhai xong khối thịt, lại đánh về phía Tiểu Tuyết Ẩn. Tiểu Tuyết Ẩn bất lực cố gắng giơ chủy thủ, vừa chạy vừa vung chủy thủ, nhưng cơ thể của nàng nhỏ bé, làm sao có thể so được với tốc độ của chó săn, hơn nữa căn phòng nhỏ hẹp đến vậy, bốn góc đều có chó săn ngồi sẵn. Nhớ lại những thứ sư phụ đã dạy mình, nàng bắt đầu sử dụng ma pháp... Chó săn bắt đầu ngừng sủa, tiếng khóc và tiếng la hét của Tiểu Tuyết Ẩn cũng đã ngừng, cửa cũng đã mở ra... Tiểu Tuyết Ẩn ngồi giữa đống thi thể chó săn, chủy thủ trong tay giơ lên, từng nhát từng nhát đâm vào con chó săn. Nam tử tuấn dật nhìn thấy cảnh này, nhưng lúc Tiểu Tuyết Ẩn ngẩng đầu lên cười rạng rỡ nhìn hắn, hắn chợt cảm thấy cả người lạnh toát, một cảm giác sợ hãi từ tâm phát ra... Năm đó, Tiểu Tuyết Ẩn chỉ mới sáu tuổi. -----Dải phân cách mang tên diendanlequydon---- ---- "Sư phụ, đây là thu một tỷ tỷ cho con sao?" Tiểu Tuyết Ẩn thấy sư phụ mang về một nữ hài lớn hơn mình, cao hứng nói. Thật tốt quá, cô chỉ có sư huynh, không có chị em nào cả, nhưng bây giờ có rồi, sư phụ đối xử với cô thật tốt. Nam tử tuấn dật không nói gì thêm, chỉ để cho cô bé kia cùng chơi đùa, luyện võ với Tuyết Ẩn. Vẫn là ngồi biệt thự nằm trên cỏ, sư phụ và sư huynh vẫn như cũ ở bên cạnh nàng, chỉ là lần này không phải là tiểu bạch thỏ, mà là tỷ tỷ đã chơi cùng với nàng một tháng. "Giết cô ta đi!" Vân là giọng nói băng lãnh vô tình, nhưng lời này là nói với hai người. Tiểu Tuyết ẩn thậm chí còn chưa kịp nói gì, vị tỷ tỷ kia đã giơ cao thanh kiếm được chế tạo riêng cho các cô, đâm thẳng về phía cô. "Tỷ tỷ, đừng mà." Tiểu Tuyết Ẩn nhìn ánh mặt trời phản chiếu lại, thét lên. Tỷ tỷ, tỷ muốn giết Ẩn nhi sao? Đừng mà, Ẩn nhi sẽ không giết tỷ tỷ, Ẩn nhi không muốn tỷ tỷ chết. "Oa... Tỷ tỷ, Ẩn nhi đau." Tiểu Tuyết Ẩn òa khóc nức nở, bả vai đau quá, tại sao tỷ tỷ lại làm như vậy với cô, quan hệ của bọn họ không phải tốt lắm sao?