Edit: Mavis Clay Nghĩ đến đây, trái tim của Trà Bá Trọng khẽ run lên, sao đột nhiên hắn lại có ý nghĩ đó chứ, Tuyết Ẩn là bằng hữu của hắn, sao hắn lại có cảm giác như sắp mất đi nữ nhân mà mình yêu mến. Vội vàng lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ khiến hắn tim đập mặt hồng kia, trước mắt là phải ngăn nàng đừng đi. Tuyết Ẩn buồn cười nhìn hành động của Trà Bá Trọng, giờ phút này mặt hắn còn hồng hơn hồi nãy nữa, không biết trong đầu đang nghĩ chuyện gì. "Thật sự không có việc gì, mấy ngày nay ở chung, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao?" Trà Bá Trọng khó hiểu nhìn nàng, "Cái gì cơ?" Quả thật, với tính tình của nàng, tùy tiện gán cho nàng một tội danh rồi trừng phạt nàng, còn muốn bắt nàng ngoan ngoãn chịu phạt, dễ gì mà có chuyện đó! Điều nàng không thích, không muốn, nàng sẽ không làm, nhưng bây giờ... "Nghe nói Nam Tháp có rất nhiều bộ sách quý hiếm, ta muốn xem thử." Tuyết Ẩn cười rạng rỡ, cứ như chẳng phải là nàng tới Nam tháp để xám hối. Nàng sao lại phải xám hối chứ, nàng chỉ là muốn an tĩnh đọc sách thôi, hơn nữa còn là sách thất truyền. Bởi vì Nam tháp là tháp cấm, nên bình thường chẳng có mấy ai tình nguyện đi vào, nếu đã đi vào, thì sách đã chẳng còn gì là bí ẩn nữa. Mà nghe nói từ tầng ba trở lên, chẳng ai dám tiến vào, bởi vì nơi đó, cho dù là ban ngày cũng tràn đầy âm tức, khiến người ta cảm thấy rợn gáy. "Ngươi muốn sách gì, ta sẽ cho người mang tới cho ngươi!" Trà Bá Trọng nói, một chút bí tích thất truyền, hắn có thể tìm được. Trà gia vốn không thiếu Kỳ Trân Dị Bảo, tuy Trà gia bọn họ không phải đại tộc võ đạo hay giỏi về phương diện chế thuốc, nhưng bù lại trong kinh doanh, tài phú đứng đầu tứ quốc, lớn đến có thể hủy diệt một quốc gia, vì vậy nên mới có thể đứng vững ở vị trí đầu trong Tứ Đại Gia Tộc. "Vậy các ngươi có những bộ sách gì trân quý, Hắc Ma Pháp thất truyền, hay là bộ sách triệu hoán tối cao, hay là sách phổ chế thuốc kim đan?" Tuyết Ẩn nhàn nhạt nói, nàng biết, nói như vậy thì không khác nào đả kích tới Trà Bá Trọng, nhưng đây là sự thật. Nàng tin rằng, với ba loại sách này, Trà gia sẽ không hề có, mà học viện hoàng gia từ rất lâu rồi, người sáng tạo nên học viện này, năm đó cũng là bá chủ một phương, nên có khả năng nơi này sẽ có. "Ta... quả thực là..." Trà Bá Trọng nghẹn lời, nhưng hắn vẫn không buông bỏ việc tìm cách khuyên cản Tuyết Ẩn lại. Nơi đó là cấm địa, đến ngay cả viện trưởng bình thường cũng khó mà đi được, huống chi là nàng, hắn sợ nàng gặp chuyện không may. "Trà công tử, ngươi có phải là thích Tuyết Ẩn nhà ta rồi hay không thế?" Manh Tử Hề đột nhiên nói, nàng đứng cạnh nhìn một hồi lâu, đây quả thực là một vị mỹ nam tử, không hề để ý tới bản thân, hoàn toàn toàn tâm thành thật đối với Tuyến Ẩn. "Ta không có." Trà Bá Trọng chột dạ thốt lên, tầng đỏ ửng trên mặt vừa mới lui đi lập tức nổi lên lại, một câu nói đánh ngay điểm chí mạng của hắn. Con ngươi màu trà đảo loạn nói lên tâm tư của hắn, hắn có cảm giác như tâm tư của mình đã bị nhìn thấu. Tuyết Ẩn nhíu mày, trừng mắt nhìn Manh Tử Hề, "Bá Trọng, ngươi đừng nghe Tử Hề nói lung tung, nàng thích làm loạn lắm." Manh Tử Hề bĩu môi, nàng chỉ nói sự thật thôi mà, người nào thông minh nhìn vào đều có thể thấy, tên đệ nhất mỹ nam Bắc Ngung đế quốc này để tâm đến Tuyết chủ tử rồi. Nhưng trông Tuyết Ẩn lại có chút bất mãn, nàng chẳng dám nói thêm gì, trên danh nghĩa hai người là bạn tốt, nhưng trên thực tế, nàng là thuộc hạ, Tuyết Ẩn là chủ tử. "Ta..." Trà Bá Trọng ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp của Tuyết Ẩn, hắn lại nuốt những lời định nói xuống. Thôi, giờ nàng vẫn còn nhỏ, chờ đến lễ cập kê rồi nói sau, nếu không sẽ dọa sợ đến nàng.