Edit: Tương Ly
“Trả lại cho ngươi? Để cho ngươi dùng năng lực Mê Hồ đi ép buộc những huyền thú này, làm cho bầy huyền thú bạo động, phá hủy những thôn xóm vô tội, tổn thương những thôn dân vô tội kia? Ân?” Thanh âm hừ lạnh, đáy mắt Dạ Thất Thất bắn ra tia lệ quang.
Nghe vậy, Hỏa Kỳ Vân nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần chột dạ, nhưng vẫn là cường chống ưỡn ngực, ngoan cố nói, “Ta. . . Ta. . . Mắc mớ gì tới ngươi, mau trả ta thú sủng! Bằng không. . . Bằng không. . .”
“Nếu không ngươi như thế nào?” Nhìn hắn rõ ràng biết sai, nhưng bộ dạng ngoan cố, Dạ Thất Thất lông mày nhướn lên, có chút hăng hái, trêu ghẹo nói.
“Nếu không ta làm cho Mê Hồ cắn ngươi.” Hỏa Kỳ Vân cắn răng một cái, phát ra một câu làm cho Dạ Thất Thất dở khóc dở cười.
“Tiểu tử, đừng cùng ta chơi đùa thú sủng, ngươi chơi đùa không nổi...”
Dạ Thất Thất khóe miệng khẽ nhếch, đưa tay vuốt vuốt tóc có chút loạn trên trán, cười đến tà khí.
Tê - - -
Chẳng biết tại sao, Hỏa Kỳ Vân nhìn thiếu niên đối diện ôm thú sủng của mình, ánh mắt chạm đến thần sắc mang theo vài phần tà khí, sống lưng lạnh buốt, không tự giác rùng mình một cái...
“Ngươi nói cái gì?”
Hỏa Kỳ Vân bị lời của nàng chọc giận, hắn đường đường là thiếu gia Hỏa gia, thuở nhỏ thể hiện ra thiên phú kinh người, là kỳ tài tu luyện hiếm thấy, năm nay bất quá mười bốn tuổi, cũng đã có được thực lực Địa cấp, liên tục được trưởng bối gia tộc coi trọng sủng ái, khi nào thì bị người khác coi thường!
“Ngu xuẩn cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là ngu xuẩn còn không biết tự nhận thức rõ, thật sự là đáng buồn!” Dạ Thất Thất giọng điệu mang ý trách trời thương dân, giọng nói lại lộ ra nồng đậm trào phúng.
“Dám mắng bổn thiếu gia, ngươi chán sống! Mê Hồ, đánh mặt người này cho ta.”
“Nha? Chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi, tiểu hồ ly này dường như ưa thích cùng ta một chỗ sống chung! Bất quá ta đối với mấy lượng thịt gì đó của nó thật đúng là không có hứng thú, dùng ăn cũng không có bao nhiêu thịt.” Nếu là người ngoài nghe thấy lời nói này của Dạ Thất Thất, chỉ sợ ngay lập tức hộc máu, nàng thực cho rằng linh thú cấp bảy là rau cải trắng ven đường sao, còn muốn dùng ăn, thật là một người tham ăn!
“Bổn thiếu gia ra lệnh ngươi buông thú sủng của bổn thiếu gia ra, nếu không, hừ! Bổn thiếu gia...” Uy hiếp chưa nói ra khỏi miệng, liền bị một giọng nói khác cưỡng chế cắt đứt...
“Nếu không ngươi như thế nào? Về nhà tìm viện binh truy sát ta? Hay sẽ không biết tự lượng sức mình xông lên cùng ta liều mạng ngươi chết ta sống? Mạng của ngươi cũng không đáng giá tiền, muốn mất liền mất!” Quả thật là thiếu gia đại gia tộc, được bảo hộ thật tốt, thuần khiết giống như đóa hoa trắng, làm cho người ta nghĩ nhuộm đen hắn!
“Ngươi này ác nhân, đến tột cùng muốn làm cái gì? Ngươi có biết thân phận của bổn thiểu gia ta không, chọc giận bổn thiếu gia thì cả nhà ngươi sẽ không được an bình.”
Dạ Thất Thất đáy mắt lóe lệ quang, khóe miệng quyến rũ ra một tia cười lạnh, “Nói ngươi ngu xuẩn còn không tin! Thật sự là đáng thương, gia tộc của ngươi có lẽ rất lợi hại, cũng có thể vì ngươi ra mặt, nhưng... Nếu ngươi chết thì như thế nào trở về cầu viện?”
“Ngươi muốn giết ta?” Hỏa Kỳ Vân trừng lớn hai mắt không dám tin nhìn Dạ Thất Thất, lệ quang ở đáy mắt nàng nói cho hắn biết, nàng không có nói giỡn, nàng thật sự sẽ giết hắn!
Dạ Thất Thất thật sự muốn giết Hỏa Kỳ Vân sao?
Đáp án đương nhiên là không!
Phàm là tu luyện đều là nghịch thiên, tối kỵ sát nghiệt, sát nghiệt quá nặng, Thiên Phạt sẽ phủ xuống uy lực càng lớn! Huống chi, cử chỉ của Hỏa Kỳ Vân, chỉ là do vô tâm, dạy dỗ một phen là được, chưa đến mức giết chết!
“Ngươi cứ nói đi?” Dạ Thất Thất hếch mày, vứt cho hắn một cái liếc mắt.
Hỏa Kỳ Vân sắp bị quái vật bất nam bất nữ trước mắt này bức đến điên khùng, đánh cũng đánh không lại, đi lại đi không được, thú sủng chính mình lại ở trong tay nàng, hắn giờ phút này tựa như con cá trên thớt, tùy ý xử tử! Hắn lần đầu tiên hối hận chính mình lúc trước không hảo hảo tu luyện, nếu là có thực lực, cũng không bị người ta khi dễ thành bộ dáng này.
“Ngươi đến cùng muốn như thế nào? Muốn giết muốn thả liền nói một câu, đừng đem bổn thiếu gia làm khỉ đùa giỡn, hôm nay việc này bổn thiếu gia nhận tội.” Chết thì chết, đầu rớt cũng liền thành cái bát sứt, hắn Hỏa Kỳ Vân có thể chết nhưng không thể nhục!
Dạ Thất Thất đáy lòng có chút buồn cười, thiếu niên này thật đúng là thú vị, bộ dáng nóng nảy này ngược lại có vài phần đáng yêu, lại cúi đầu xem một chút ấu hồ trong ngực, có kỳ chủ còn có thú sủng như thế này, thật là một đôi đáng yêu!
Nàng nguyên bản chỉ là muốn dạy dỗ thiếu niên cao ngạo này một chút, giờ phút này từng bước bức bách, bất quá chỉ là một loại thủ đoạn khích lệ hắn mà thôi!
Nhìn sắc trời không còn sớm, nàng đang chuẩn bị đem ấu hồ trong ngực trả lại cho Hỏa Kỳ Vân, một đạo thanh âm âm nhu mang theo vài phần trào phúng truyền đến, còn kèm theo thanh âm thiếu nữ cười duyên chế giễu...
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
82 chương
24 chương
61 chương
33 chương
16 chương