Edit: Tương Ly
Trong rừng đầm lầy, khắp nơi là thi thể, vô số phần còn lại của chân tay đã bị cụt, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả đầm lầy!
Kính Luân Hồi bảo vệ gia tộc, Viêm Hỏa Thành Dạ thị gia tộc giờ phút này bị thương nặng, thành chủ Dạ Quân Nham dẫn đầu đội bảo vệ đã chết hơn phân nửa, còn thừa lại gần một nửa cũng bị trọng thương, kể cả thành chủ phu nhân Bạch Thiển Hạ giờ phút này cũng bị cấm thuật cắn trả, mệnh ở sớm tối.
“Phu nhân, ngươi như thế nào?” Dạ Quân Nham ôm Bạch Thiển Hạ bị trọng thương thống khổ không thôi, vội vàng đem đan dược nàng vừa rồi giao cho mình đút nàng một viên, hy vọng có thể bảo trụ tính mạng của nàng.
Phục hạ đan dược, sắc mặt Bạch Thiển Hạ khôi phục một chút huyết sắc, kéo Dạ Quân Nham ở bên lỗ tai hắn dặn dò, “Nham ca, kiên trì một lát là tốt rồi, ta tin tưởng người bí ẩn kia chắc chắn đem kết giới chữa trị hảo, đến lúc đó Nham ca không thể bỏ qua những người này, nhất thiết đem bọn họ toàn bộ tru diệt, tế điện những hộ vệ chết đi trên trời có linh thiêng.”
Nàng hiện tại đem toàn bộ hy vọng đều để ở người bí ẩn giúp bọn họ chữa trị thần khí, chỉ cần hắn có thể giúp bọn họ đem kết giới chữa trị, kết giới kia trong sát trận cũng nhất định sẽ một lần nữa khởi động, đến lúc đó, những người này chắc chắn toàn bộ bị tru diệt!
“Phu nhân yên tâm, vi phu đáp ứng ngươi nhất định sẽ làm được, những người này đều đáng chết!” Dạ Quân Nham hai mắt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy sát ý, những người này thế nhưng liều mạng muốn có được thần khí, chém giết tính mạng huynh đệ hắn nhiều như vậy, hôm nay nếu không đưa bọn họ toàn bộ chém giết, sau này hắn có mặt mũi nào đi gặp những huynh đệ đã chét trong một trận chiến này?
“Dạ Thành Chủ, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu ngươi hiện tại đem thần khí Kính Luân Hồi giao cho chúng ta, ta liền cứu phu nhân ngươi một mạng, như thế nào?” Ngốc ưng lão nhân đứng ở trên lung Hùng Sư, từ trên cao nhìn xuống đám người Dạ Quân Nham, hắng giọng nói.
Dạ Quân Nham giận trừng mắt hắn, mặt tràn đầy khinh thường hừ lạnh nói, “Đừng vội nhiều lời, thắng làm vua thua làm giặc, bọn ngươi muốn lấy Kính Luân Hồi liền bước qua thi thể ta, ta há lại là hạng người ham sống sợ chết!”
“Ngươi đã khăng khăng một mực, vậy đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!” Ngốc ưng lão trong tay nhiều một phen trường cung hiện ra quang mang lam sắc, từ không trung xuất hiện một chi hỏa mưa tên, một mũi tên này nhắm ngay Bạch Thiển Hạ trong ngực Dạ Quân Nham, thề phải lấy tính mạng nàng.
“Thành chủ - - “
“Phu nhân - - “
“Cẩn thận - - “
Trông thấy phương hướng mũi tên bắn xuyên qua, thuộc hạ Dạ Quân Nham trừng to mắt không thể tin được hô to, thậm chí nhào tới muốn ngăn cản mũi tên kia, đáng tiếc tốc độ bọn họ quá chậm chỉ có thể trơ mắt nhìn tên hướng về thành chủ cùng thành chủ phu nhân bắn xuyên qua...
“Keng!”
Đang ở thời khắc mũi tên đó sắp bắn trúng Bạch Thiển Hạ đang bị cấm thuật cắn trả, không biết từ chỗ nào xuất hiện một trận quái phong, khí thế hung hăng đem mũi tên kia trong nháy mắt xoắn thành bụi, duy nhất lưu lại đầu mũi tên do sắt luyện tạo ra rơi trên mặt đất, đúng lúc chạm vào tảng đá trên đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
“Người nào dám đánh lén Bản đế? Lăn ra đây - - “
Một tiếng gầm tràn đầy uy thế, tiếp theo một đạo bóng dáng từ hư chuyển thực, trống rỗng xuất hiện ở chiến trường hỗn loạn, bóng dáng của hắn xuất hiện vị trí trước người phu thê Dạ Quân Nham.
Mọi người cứng đờ nhìn nam tử áo đen bất ngờ xuất hiện, hắn ngũ quan tuấn mỹ yêu dị, trong người đầy một cỗ sát khí vô biên, tóc đen theo gió bay múa, hai mắt bễ nghễ quét về phía mấy người ở đây, một cỗ uy áp ùn ùn kéo tới đem ngốc ưng lão nhân thân là Thiên giai cao thủ ép tới không thở nổi.
Người này, thực lực thật là khủng khiếp!
“Đánh lén Bản đế, chết!”
Đôi mắt màu xám bạc của Viêm Minh rơi xuống trên người ngốc ưng lão nhân, đầu ngón tay bắn ra một đạo hắc quang, khí thế hung hăng đánh bay ngốc ưng lão nhân không kịp có phân nửa phản ứng, đầu Ầm một tiếng nổ tung, đi đời nhà ma!
“Bất kính Bản đế, chết!”
Lại quát lạnh một tiếng, không trung chợt lóe mấy đạo hắc quang, trong nháy mắt có hơn mười người dẫm vào vết xe đổ của ngốc ưng lão nhân, đầu bạo liệt mà chết.
Ngắn ngủi thời gian vài hơi thở, bên cạnh có gần hai mươi sinh mệnh chết tại chỗ, đều là Thiên giai cao thủ, đột biến như thế, khiến cho mọi người tại đây sắc mặt đại biến, người người cảm thấy bất an.
“Các ngươi, chọc giận Bản đế, toàn bộ phải chết!”
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
82 chương
24 chương
61 chương
33 chương
16 chương