Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 417 : Chân chính Tiên Thiên?

“Ai?” Đám người thanh niên mặc cẩm y cũng không phải là hạng xoàng, chỉ sau vài giây cũng biết được là có người tới, nhao nhao quay đầu lại nhìn. “Là một tiểu tử!” Tên nô bộc của Kiệt thiếu vừa nhìn thấy bóng người Hoàng Việt bước tới từ xa xa, không nhịn được nhíu mày, sau đó cười lạnh. “Chỉ là một tiểu tử, cảnh giới nửa bước Ngưng Đan, thiếu chủ, để ta!” “Ừ! Giải quyết nhanh!” Kiệt thiếu cũng cảm nhận được khí tức Hoàng Việt tỏa ra, không mấy lo lắng gật đầu. Hoàng Việt giờ phút này đã biết ngôn ngữ dị giới, cũng đã biết đội ngũ đối phương đang bàn tán những gì, lúc này ánh mắt hắn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm chú chó Ngao lớn ở trước mặt, nó cao ước chừng bốn năm mét, uy vũ cực kỳ, vậy mà lại bị một đám thanh niên trẻ tuổi đánh cho máu thịt be bét. Quan trọng hơn là, Hoàng Việt thấy được con Bun ở cách xa xa sau lưng con chó Ngao, xem ra con chó lớn này rất có thể là Xuyên Sơn Ngao a! Lại thêm, vừa rồi mấy người này dường như muốn xử lý mình chứ, cái gì mà nửa bước Ngưng Đan, chẳng lẽ đó là cảnh giới của hắn ở Dị Giới bây giờ sao? Chú chó Bun lúc này nhìn thấy Hoàng Việt, mặt đầy vui mừng, lập tức, nó vòng ra một vòng khỏi vùng chiến, sau đó chạy lại gần Hoàng Việt. Vừa lúc, tên nô bộc cũng hướng về Hoàng Việt mà đi, làm Hoàng Việt cũng có chút hưng phấn, hắn không biết người ở Dị Giới sẽ nắm giữ vũ lực mạnh cỡ nào đây. “Đến đây đi!” Đã biết người đến không thiện, nhưng Hoàng Việt cũng không có bao nhiêu sợ hãi, đối phương có thể mạnh hơn hắn, nhưng làm gì được hắn chứ, giờ phút này hắn đã biết nơi nào có thành trấn rồi, cùng lắm hắn chạy nhanh rồi tiến vào Linh Điền Không Gian. Ừ… Hoàng Việt cũng không cho là chỉ mấy thanh niên khoảng 20 tuổi, có thể dễ dàng đuổi kịp hắn đâu. Dù sao theo Hoàng Việt cảm nhận, người đến cũng không mạnh hơn mình là bao. “Tiểu tử, ngươi là người ở đâu, tại sao lại tới đây?” Tên nô bộc đến gần Hoàng Việt, quát lạnh. “Ta đi tìm thú cưng của ta!” “Thú cưng của ngươi?” Tên nô bộc lộ vẻ nghi hoặc, ngay sau đó, con Bun liền chạy tới. “Đây là thú cưng của ngươi?” Lời hắn vừa nói ra, lúc này tiểu nam hài tên Tiểu Huy ở xa xa cũng ghé mắt lại nhìn, khuôn mặt có chút khó tin, kèm với một tia sát ý. Nhìn bộ dáng thì một người một chó này rất thân thiết đấy. Hắn, tiểu Huy tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội thu phục một con Xuyên Sơn Ngao thuần huyết như vậy. “Tiểu tử, ngươi có biết nói bậy lung tung sẽ không có kết cục tốt?” Tên nô bộc nhìn về phía tiểu Huy, hai người ánh mắt nhìn nhau, hắn hiểu ý gật đầu một cái. Theo Hoàng Việt xem ra, đối phương hẳn là không muốn để mình rời khỏi đây. Nhưng con Bun là của hắn mà a! “Ta nói đều là sự thật!” Hoàng Việt không chút nào hoảng, nhìn về phía đứa trẻ con khoảng tầm 12, 13 tuổi kia, nghe thanh âm nó phát ra, làm Hoàng Việt vô cùng hiếu kỳ. Lúc này, tiểu nam hài cũng không còn kiên nhẫn, lập tức ném ra sợi dây leo Thanh Linh Đằng trong tay, ném vào con Xuyên Sơn Ngao to lớn. Con Xuyên Sơn Ngao giờ phút này đang trong trạng thái rất yếu, mài lực lượng với đám thanh niên gần nửa ngày trời, tuy rằng nó có thể tạo thành một chút thương tổn cho đám hung thần ác sát, tuy vậy cũng không thể giết được một tên nào trong đó. “Vủ!” Thanh Linh Đằng lập tức được ném ra, sợi dây leo như có linh tính, sau khi quấn lên người con Xuyên Sơn Ngao, tức khắc tự động thít chặt lại. “Grào…!” Con Xuyên Sơn Ngao tận lực giãy dụa, nhưng Thanh Linh Đằng càng siết càng chặt, làm nó khó mà tự do thi triển thân thủ. Đám người Kiệt thiếu đang áp sát con Xuyên Sơn Ngao được thế tấn công, vị thiếu chủ trong miệng cười lạnh, hô một tiếng “Tốt!” Sau đó không ngừng đâm từng nhát dao về con chó. Về phần con Bun, lúc này nó biết tình thế không ổn, lập tức quay đầu chạy đi, dĩ nhiên là ra hiệu cho Hoàng Việt chạy theo nó, trước khi không còn kịp nữa. Hoàng Việt cũng biết không thể nán lại lâu, lập tức vận dụng Lăng Ba Vi Bộ, cấp tốc rời khỏi nơi này. “Mau đuổi!” Tiểu nam hài tiểu Huy thấy vậy, lập tức hét lớn, hắn cũng ngừng khống chế Thanh Linh Đằng, làm cho con Xuyên Sơn Ngao có vài phút thở dốc, sau đó vội lướt nhanh đuổi theo phía sau Hoàng Việt. Có lẽ đối với hắn, con tiểu Xuyên Sơn Ngao kia quan trọng hơn giao ước giữa hắn và đám Kiệt thiếu đấy. Dù sao thì con Xuyên Sơn Ngao lớn cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Vả lại tên tiểu tử kia chỉ có cảnh giới nửa bước Ngưng Đan, mà tiểu Huy hắn năm nay vừa 13 đã bước vào Ngưng Đan nhất trọng. “Tiểu Huy, ngươi đi đâu?” Kiệt thiếu đang được thế tấn công Xuyên Sơn Ngao, thấy người quan trọng trong đội hình ngừng quấy nhiễu thì nhíu mày, vội hỏi. “Bắt con tiểu Xuyên Sơn Ngao quan trọng hơn!” Tiểu Huy cũng chỉ để lại câu này, sau đó hướng về phương hướng Hoàng Việt chạy đi đuổi gấp. “A Nam, mặc kệ nó, mau vào giúp ta xử lý con chó to xác này!” Kiệt thiếu nghe vậy cũng chỉ đành gọi tên nô bộc trở về, về phần tiểu Huy, một tên tiểu tử nửa bước Ngưng Đan hẳn là không làm khó được đối phương chứ? Đừng nhìn đứa bé này mới 12, 13 tuổi, thật ra tốc độ rất nhanh, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn Hoàng Việt, thoáng chốc đã cách Hoàng Việt không xa là mấy. “Grào…” Con Xuyên Sơn Ngao tưởng rằng đồng bạn của mình đã chạy thoát, nào ngờ lại còn có người đuổi theo, nó càng thêm hung dữ, mặc kệ vết thương mà tấn công càng ngày càng tàn bạo… “Đạp…đạp!” Lúc này, Hoàng Việt đã chạy ra xa xa, nhưng hắn đôi lúc vẫn ngoảnh đầu lại nhìn, thì cảm thấy khá kỳ quái khi đứa nhóc kia lại đuổi theo hắn, rốt cuộc hắn có gì để đối phương đuổi theo đây, chỉ là nhìn một chút thôi mà. “Chẳng lẽ, nó muốn ăn thịt chó sao?” Hoàng Việt lẩm bẩm, nhìn về con Bun đang chạy trước mặt, đừng nói thịt chó ở dị giới rất khan hiếm chứ? “Đứng lại!” Nam hài tiểu Huy không kiên nhẫn quát, tuy rằng đối phương lớn tuổi hơn mình nhưng nó cũng không nể trọng là bao. Hoàng Việt thấy thằng nhóc này quả thật chạy khá nhanh, còn nhanh hơn hắn đôi chút, biết mình cũng khó mà chạy thoát được, vì vậy chỉ chạy ra xa thêm một chút rồi liền đứng lại. Con Bun thấy chủ nhân dừng chân thì cũng ngừng chạy, quay lại cùng Hoàng Việt đối mặt với tiểu nam hài kia. Hoàng Việt sau khi đứng lại cước bộ, không bao lâu sau, tiểu nam hài liền chạy tới trước mặt hắn, nói: “Để lại con chó, ngươi có thể đi!” “Để lại?” Hoàng Việt nghi ngờ, chẳng lẽ hắn đoán đúng sao, xem ra thằng nhóc này cũng muốn giống như đám người kia, làm thịt con chó cưng của hắn. “Thịt chó ngon lắm sao?” Hoàng Việt nghi hoặc hỏi. “Nói nhảm!” Tiểu nam hài tiểu Huy không mấy kiên nhẫn, nhất là khi nhìn thấy con tiểu Xuyên Sơn Ngao kia và Hoàng Việt vô cùng thân thiết, càng thêm tức tối. Nó lập tức lao lên, khí tức toàn bộ tỏa ra, vừa mới phát động khí tức, liền làm cho Hoàng Việt hết hồn. “Tiên Thiên cao thủ?” Hoàng Việt bật thốt.