Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 414 : Có nguy hiểm?
“Bun, bun, mày sao thế này?” Hoàng Việt lay lay người con Bun, muốn xem xem rốt cuộc chú chó của mình đã thành ra thế nào.
“Mày đừng chọc tao chứ?” Nhìn con Bun đang không ngừng thè lưỡi, khuôn mặt dữ tợn, tuy nhiên vẫn còn đâu đó vẻ trìu mến nhìn về phía mình, làm Hoàng Việt cũng bớt sợ, điều này cũng làm Hoàng Việt nghĩ tới giọt máu lúc trước khi xuyên không chú chó cưng của mình uống vào, lẽ nào giọt máu kia đã làm con chó cưng của hắn hoàn toàn biến đổi sao?
Tuy rằng nghĩ có chút sợ, nhưng Hoàng Việt vẫn là cảm thấy may mắn hơn, Xuyên Sơn Ngao, chính là tên của loại thú có giọt máu được hắn trích ra từ hệ thống kia, mà giọt máu này biết đâu lại khiến chú chó Bun của hắn trở nên cường đại hơn, càng có khả năng giúp cho hắn tăng thêm tỷ lệ sống sót ở nơi dị giới xa lạ này.
“Grừ… grừ!” Chú chó Bun không ngừng gầm gừ, dường như nó cảm nhận được điều gì đó, vào lúc này, Hoàng Việt không thể trông chờ được vào hệ thống, duy nhất chỉ có con chó này là có thể giúp hắn rời khỏi khe núi này.
Hoàng Việt cũng không ngốc đến mức cho rằng nơi này hoàn toàn an toàn, dù sao nơi đây là một thế giới hoàn toàn mới, có những nguy hiểm gì thì vẫn chưa biết được.
Không ngừng nhìn vào chú chó cưng, dường như cảm nhận được sự lo lắng của chủ nhân, chú chó cưng của Hoàng Việt vẫy vẫy đuôi, dường như nhân tính hóa mà lộ ra một nụ cười vui mừng, giống như nó đang chờ đón một điều gì đang sắp tiến đến.
Hoàng Việt cũng không muốn ngồi im chờ đợi, hắn vỗ vỗ người con Bun, nói nhỏ: “Mày hiểu tao nói gì mà đúng không, mau dẫn tao khỏi nơi này!”
“Gâu…”
“Gâu…”
“Được rồi, đừng sủa, mau đi đi!”
“Gâu…”
“Không, đừng đứng yên như vậy, mày đang chờ cái gì?”
Tuy rằng không ngừng yêu cầu chú chó cưng phải tiến lên, vì ở nơi này càng lâu, càng rất có thể sẽ gặp phải thú dữ, nhưng dù cho Hoàng Việt có nói như thế nào, nó vẫn chỉ không ngừng gầm gừ, và đứng yên một chỗ.
“Được rồi, nghe mày vậy!”
…
“Thiếu chủ, còn hơn nửa ngày nữa là chúng ta sẽ đến hang của con Xuyên Sơn Ngao!”
“Thiếu chủ, 3000 nguyên thạch lần này, đủ để chúng ta mua vài viên Thanh Tâm Đan, tu luyện đến cảnh giới Ngưng Đan Tam Trọng, riêng thiếu chủ, chỉ cần lấy được máu của Xuyên Sơn Ngao, luyện chế thành công Hộ Mạch Đan, đột phá Ngưng Đan Tứ Trọng không thành vấn đề, đến lúc đó ở Thanh Hoàng Trấn này không ai có thể là đối thủ của thiếu chủ nữa!”
Trên đường đi, mấy tên thiếu niên mặc cẩm y không ngừng khoái trá cười nói, người thiếu niên đi đầu, được mọi người xưng là Kiệt thiếu cũng hào hứng không thôi, nghĩ tới sắp có khả năng đột phá đến Ngưng Đan Tứ Trọng là hắn máu nóng sôi trào, đến khi đó, cô nàng xinh đẹp nhất của Lâm gia nhất định sẽ bị hắn thu vào tay.
…
Hoàng Việt dĩ nhiên không biết rằng nguy hiểm đang đến gần, lúc này hắn cùng chú chó Bun vẫn đang đứng yên tại chỗ, không hiểu sao chú chó Bun càng ngày càng trở nên hưng phấn làm Hoàng Việt cũng không biết hiệu quả của giọt máu kia là tốt hay xấu…
Ừm, nhưng trước mắt thì chỉ có thể hy vọng mà thôi a…
“Gâu!”
“Được rồi, được rồi, ở đây mấy ngày cũng không sao, hay là, mày cảm nhận được điều gì hả?” Vuốt vuốt bộ lông của con thú cưng, Hoàng Việt cũng chỉ đành cười xòa, dù gì Hoàng Việt cũng rất tin tưởng vào thính lực của loài chó, hắn theo như thông tin trên mạng đọc được thì biết loài chó có thể nghe được thanh âm ở tần số rất khác với loài người, biết đâu chú chó Bun hiện giờ của hắn cũng đang như vậy, dù sao thì trông nó có vẻ không quá sợ hãi ở thế giới xa lạ này, hẳn là một dấu hiệu tốt đi.
Giờ đây hệ thống đã lâm vào trạng thái sửa chữa, Hoàng Việt cũng chỉ có thể hối đoái ra một ít thức ăn, quả thật không khí ở dị giới hắn vẫn còn có chút chưa kịp thích ứng,
Nhưng cũng không cho Hoàng Việt vừa ý, tiếng mặt đất rung chấn theo như hắn cảm thấy càng ngày càng mạnh, mà Hoàng Việt đã thử dẫm đạp lên mặt đất vài cái thật mạnh, theo cảm nhận của hắn thì mặt đất nơi đây so với đất đai trên địa cầu thì cứng hơn rất nhiều, lại thêm chú chó Bun theo từng tiếng rung chấn lại càng tỏ ra mừng rỡ, làm Hoàng Việt càng nghi ngờ, phải chăng loại máu Xuyên Sơn Ngao kia làm con chó của hắn bị ngáo sao?
Dĩ nhiên, Hoàng Việt cũng không nghĩ tới chuyện mình vừa đến dị giới đã bị nhằm vào, hắn chỉ nghĩ tiếng mặt đất rung chấn là do xung quanh có thú dữ thôi, cùng lắm mình chờ lâu một chút cho bọn chúng rời đi là được.
Nếu Hoàng Việt biết rằng thú dữ ở nơi này có tính chiếm địa bàn rất mạnh, hầu như mấy tháng vẫn ở yên một chỗ, rất ít khi rời đi lãnh thổ của mình, sợ rằng hắn sẽ phải nghĩ phương án khác.
Dù sao Hoàng Việt là có Linh Điền Không Gian đấy, hơn nữa hắn còn có lương thực gần như vô hạn, chỉ là Hoàng Việt không biết dòng chảy thời gian ở Dị GIới nơi này là bao lâu, nếu như bị vây ở đây hàng chục năm thì sợ rằng cũng không quá tốt chứ?
Chú chó Bun dường như cũng cảm nhận được sự lo lắng của chủ nhân, chạy tới liếm liếm mặt Hoàng Việt, cùng thưởng thức đồ ăn, tuy rằng mặt đất vẫn đang rung chấn mãnh liệt, nhưng dường như vẫn chưa phải là tiếng động mà nó chờ đợi, mà thật sự chú chó Bun vẫn còn rất ngốc, nó cũng chỉ theo bản năng cảm nhận được vui mừng, không hề biết được rằng mình đã hoàn toàn đi qua một thế giới hoàn toàn mới.
Hoàng Việt bây giờ, thính lực tuy rằng rất mạnh, nhưng dĩ nhiên so với chú chó cưng thì vẫn kém khá xa, giống như loài chó có thể ngửi được mùi tốt hơn gấp hàng chục lần con người, bây giờ thính lực của Hoàng Việt cũng chỉ gấp 3, 4 lần một người trưởng thành mà thôi a!
Bình tĩnh quét mắt nhìn xung quanh một lát, vùng đất đất đai không tính là quá cằn cõi, nhưng cũng không đến nỗi là cây lá um tùm, Hoàng Việt dần dần đã bắt đầu cảm thấy thích ứng hơn với không khí nơi này, nhưng hắn cũng không cảm thấy quá thoải mái, cảm giác ngột ngạt vẫn đeo bám Hoàng Việt, giống như một người thường xuyên ở vùng đồng bằng mà bị dịch chuyển lên vùng núi cao vậy.
“Rét…rét!”
Bỗng nhiên, đang ngồi ăn dưới đất, Hoàng Việt bỗng thấy từ xa xa bay tới vài chú chim, hắn liền lập tức cảnh giác đứng dậy, nhìn đám chim xa xa đang dần trở nên to lớn, giờ phút này, Hoàng Việt dường như mẫn cảm với tất cả mọi biến động xung quanh đây, hắn cũng không biết loài chim ở dị giới so vời Địa Cầu khác biệt như thế nào.
Chim bay tốc độ rất nhanh, chúng nó ở xa xa nhìn thấy Hoàng Việt, cũng không thèm để ý tới, mà là cấp tốc bay vút qua, dường như vừa có điều gì làm chúng nó khó chịu, muốn phải rời khỏi nơi này ngay lập tức…
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
376 chương
303 chương
58 chương
2383 chương
69 chương
307 chương
200 chương