Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 406 : Anh dẫn tôi tới đây sao?
6h30 tối, trước cổng một căn nhà trông khá bình dị.
“Anh tới rồi!” Thùy Lan đã biết trước Hoàng Việt sẽ đến sớm, cô đã sớm đứng chờ ở trước cửa nhà, nhìn chàng giám đốc ăn mặc lịch sự, đi một chiếc xe mô tô đời mới, đội một chiếc mũ bảo hiểm che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng quắc làm cô hơi chút động dung.
“Ừm... Mình đoán không sai mà!” Lúc này, tâm trạng của Thùy Lan có thể nói là vô cùng mâu thuẫn, một nửa là muốn tránh xa người đàn ông này ra, vì chắc chắn hắn không phải là người đàn ông thuộc kiểu chỉ thuộc về một người như cô, dù rằng rất tự tin về nhan sắc của mình, nhưng Thùy Lan vẫn là thật sự nghĩ mình khó mà giữ một tên tay chơi cho chỉ riêng mình đấy!
“Anh đến sớm quá!” Vẫn là quyết định phải đối mặt, dù gì cô cũng đã đồng ý đi dạo phố cùng hắn vào tối nay, dù sao Thùy Lan cũng cho là, tên Việt Hoàng này ít nhất thì cũng có phép tắc lịch sự, chắc là sẽ không thể xảy ra chuyện hắn ức hiếp cô quá đáng đâu nhỉ?
“Ừm... Tối nay, tôi dẫn cô đi một nơi!” Hoàng Việt kéo lớp kính của mũ bảo hiểm lên, lộ ra khuôn mặt cương nghị làm người đối diện hơi chút thất thần, quả thật tuy rẳng đã dịch dung, nhưng hắn cũng không muốn phụ bạc mình đến mức thay đổi ngũ quan quá khác lạ.
Do vậy, khuôn mặt Hoàng Việt chỉ là thêm chút trưởng thành, hơi chút mất đi vẻ ngây thơ, lại thêm không quá góc cạnh, nhưng bằng khuôn mặt này, sợ rằng nữ nhân trong thành phố, hiếm lắm mới kiếm ra một người có thể miễn dịch nổi.
Hoàng Việt trao cho Thùy Lan một nụ cười nhẹ, tiếp đó bước xuống, mở cốp xe, đưa cho cô một cái mũ khá nữ tính, khá phù hợp với trang phục mà cô đang mặc, tuy chỉ là áo phông quần jean đơn giản, nhưng nhan sắc mỹ miều này đủ khiến cho Hoàng Việt cũng phải cực kỳ rung động.
“Cám ơn anh!” Thùy Lan khẽ nhận lấy, sau đó nhảy ngay lên xe, dù sao cô cũng là người siêng tập thể thao, lại biết chút võ thuật, sức khỏe vẫn là rất tốt, cũng không hề ngại việc ngồi trên một chiếc xe phân khối lớn như thế này.
Tuy rằng không biết Hoàng Việt sẽ đưa mình đi đâu, nhưng Thùy Lan cũng không muốn hỏi, đã anh ta chọn được địa điểm, thì cứ để anh ta chở mình đi xem, à, mà bờ vai này thật rộng, lại còn rất săn chắc nữa, không biết mình có nên vòng tay qua eo không nhỉ?
Dường như đoán được suy nghĩ của cô nàng, Hoàng Việt vặn ga xe mô tô, chiếc xe lao nhanh về phía trước, Thùy Lan cũng không kịp nghĩ gì, liền làm ra hành động như hai người là tình nhân vậy.
“Anh...!”
“Hắc!” Cười lạnh một tiếng, Hoàng Việt phóng xe đi nhanh, đôi mắt đôi lúc đảo qua kính chiếu hậu, như cười mà không phải cười.
“Việt Hoàng này, năm nay anh bao nhiêu tuổi?” Ngồi phía sau, sau khi ổn định lại, Thùy Lan cũng rút lại đôi tay vừa choàng qua cổ Hoàng Việt, tò mò hỏi.
“Ừm... Mới 18 tuổi thôi!” Hoàng Việt cười lớn, sau đó không nói gì nữa, dù cho Thùy Lan có liên tục la mắng, bảo hắn chỉ biết đùa nghịch.
Xe đi không bao lâu, liền dừng trước cổng một quán Bar lớn, rất nhanh thì có người giúp hắn dắt xe đi.
“Sao lại vào đây?” Thùy Lan bối rối hỏi, chẳng lẽ đây là nơi anh ta muốn dẫn cô đến sao?
“Ừ... Vào chơi một lát, thật ra tôi mới từ nước ngoài bay về, đã lâu lắm rồi chưa tham gia dịp nào có không khí sôi động!” Hoàng Việt cười hắc hắc, sau đó cũng không giải thích nữa, kéo tay Thùy Lan dẫn vào trong.
Bằng bộ vest lịch sự của mình, khuôn mặt điển trai nam tính, cùng với cô nàng mỹ nữ, hai người không ngừng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Chỉ là, hắn vừa bước vào không lâu, hai người bảo vệ ở phía bên ngoài liền nhấc lên bộ đàm, nói vào trong máy điều gì đó.
Cách đó không xa, cũng có hai chiếc xe máy hầm hố dừng xe, dường như Hoàng Việt vừa mới chạy tới đây, hai người này liền tức khắc có mặt vậy.
...
7h30 tối, trong bar, tiếng nhạc xập xình, vô số thanh niên trẻ tuổi lắc lư theo điệu nhạc, riêng Thùy Lan và Hoàng Việt ngồi ở một góc quầy bar, thưởng thức rượu nhẹ, cùng một vài dĩa trái cây.
“Anh không ra nhảy à?” Thùy Lan lúc này nhìn về người giám đốc Việt Hoàng, cái nhìn đã hoàn toàn thay đổi, người đàn ông này, làm cô có chút ngạc nhiên, trong lúc trò chuyện, cô dường như cảm nhận được một sự tự tin tuyệt đối của hăn ta, dường như hắn ta đã nắm thóp cô trong tay, hơn nữa có một cảm giác gì đó như hết thảy sự việc diễn ra ở đây, đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta cả.
“Tôi thích ngồi ngắm cô hơn!”
“Anh mới từ nước nào về?”
“Trung Quốc!”
“Kể tôi nghe xem, anh làm gì ở đó?”
“Võ lâm minh chủ.”
“Ha ha!”
“...”
Càng nói chuyện. Thùy Lan càng cảm thấy Hoàng Việt thật có khiếu hài hước, nhưng không hiểu tại sao, cô cảm thấy cách Hoàng Việt nói ra những lời này, lại mang một vẻ gì đó rất chân thật, dù biết là chuyện đùa, nhưng thật sự giống như có thể thôi miên người khác phải chấp nhận lời nói đó, à... còn giọng nói ngọt ngào của anh ta nữa.
“Vì sao anh lại đưa tôi đến đây? Không phải chỉ để uống chút rượu thế này chứ?”
“Chờ một chút.” Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Hoàng Việt quay đầu, nhìn về hướng mấy người thanh niên to cao đang bước lại gần, cười mỉm một tiếng, sau đó quay lại nhìn Thùy Lan, trao cho cô một ánh mắt an tâm.
Người sau cũng nhìn theo hướng Hoàng Việt vừa nhìn, liền biết chuyện không ổn, đúng là ở những nơi quán bar như thế này, một cô gái có nhan sắc thuộc dạng đỉnh cấp như cô rất dễ bị quấy rối.
Quả nhiên, những người này đúng là hướng về chỗ hai người đang ngồi, một số vị khách ở xung quanh cũng cảm nhận được, đều tránh ra một bên.
Mấy người thanh niên này dường như cũng không hề quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, dường như bọn họ không phải là những vị khách nhân chỉ có chủ ý đến làm quen hay trêu ghẹo thông thường, mà là dân giang hồ thứ thiệt.
“Anh Hoàng, chúng ta đi thôi!” Thùy Lan cảm thấy thật sự không ổn, lập tức kéo tay Hoàng Việt đang ngồi đối diện, muốn rời đi.
Chỉ là, Hoàng Việt vẫn xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, hắn quay mặt vào quầy bar, cười với em gái nhân viên, nói nhỏ: “Cho anh thêm một ly Mojito!”
Cô gái nhân viên lúc này, còn đang cầu nguyện cho Hoàng Việt đây, thấy hắn tỉnh bơ như vậy, chẳng lẽ không nhìn thấy mấy người kia đang nhăm nhe người bạn gái đi cùng hắn sao, dù người đàn ông này trông thân hình cũng khá đô con, nhưng nên nhớ mấy người cao to kia cũng không hề kém cạnh đâu à.
Nhìn về mấy tên côn đồ, cô gái quầy bar nhận được một cái liếc mắt, nghiêng đầu, ra hiệu cứ đi lấy, khiến cô cũng không dám nói thêm gì.
“Anh...” Thùy Lan thật sự hết nói nổi, tuy rằng biết Hoàng Việt không đơn giản, nhưng cô cũng không muốn làm lớn chuyện đâu a.
Mấy tên thanh niên cao lớn thấy Hoàng Việt điềm tĩnh như vậy, cũng có chút lo âu, chẳng lẽ tên này có bối cảnh gì, nghe đồn là giám đốc một công ty lớn, nhưng bọn họ điều tra kỹ càng rồi, tên này dường như đột ngột xuất hiện, cũng không có quan hệ gì ở đất Sài Gòn này a...
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
376 chương
303 chương
58 chương
2383 chương
69 chương
307 chương
200 chương