Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 39 : Bách phái chế võ kỳ thư
Đã chuẩn bị xong hết mọi việc, Hoàng Việt liền xuống nhà xin phép ba mẹ, đêm nay có thể hắn sẽ về hơi muộn, giả vờ nói là đi ăn tiệc sinh nhật đứa bạn, sau đó bước ra ngoài cửa.
“Đinh! Kí chủ nhận được 259159 tích phân!” Thanh âm hệ thống vang lên.
“Quái, tích phân ở đâu ra nhiều thế hệ thống, bộ có chuyện gì hot sao?” Hoàng Việt nghi hoặc mang theo một chút hưng phấn.
“Kí chủ lên báo xem sẽ biết!” Đứa bé trai hài hước nói.
“Tốt, chút nữa ta về đã, à, nhiều tích phân thế này, làm lớn một lần đi nhỉ, hệ thống, rút thưởng trung cấp 2 lần!” Hoàng Việt cũng muốn tiếp tục thử vận may.
“Đinh! Kí chủ xác định tiêu hao 200000 tích phân để rút thưởng trung cấp hai lần chứ?” Hệ thống hỏi.
“Xác định!”
“Đinh! Kí chủ rút thưởng dc khẩu trang than hoạt tính hiệu Watson!” Hệ thống thông báo.
“Cái đệt, có cần xui xẻo dữ vậy không? Móa!” Hoàng Việt tức tối.
“Tiếp đi!”
“Đinh! Kí chủ rút thưởng được 《Bách Phái Chế Võ Kỳ Thư》!”
“Đinh! Kí chủ còn lại 118343 điểm tích phân!”
“Bách Phái Chế Võ Kỳ Thư là cái quái gì, mau truyền tin tức cho ta!” Hoàng Việt thắc mắc, tiếp sau đó một lượng tin tức dồi dào truyền vào trong đầu hắn, thiên kỳ vạn loại, cũng may trí óc của Hoàng Việt hiện nay đã được cường hóa, nếu không một người bình thường nắm giữ hết những tin tức này sợ rằng đầu óc sẽ phải vỡ ra, các dây thần kinh bị hủy hoại.
“Quá tốt, quá tốt rồi, đúng lúc lắm!” Hoàng Việt tấm tắc khen, thì ra đây chính là một bản kinh thư chuyên về cách chế trụ các thế võ của hàng trăm môn phái, từ Nam Huỳnh Đạo, Thiếu Lâm, Võ Đang, cho đến các môn phái hiện đại như Karate, Taekwondo, thậm chí là cả Vovinam mà Hoàng Việt đang học.
“Nếu hiện tại để ta đối đầu với Vinh Mặt Thẹo, xử lý anh ấy hẳn là không quá 10 giây!” Hoàng Việt thầm ước lượng, hiện tại, hắn càng có tự tin hơn khi đi gặp Nhân Cá Chép.
Bước ra ngoài cửa, đi đến cây cột điện, Hoàng Việt trông thấy anh Vinh đã đứng ở xa.
“Chú em, trông bảnh bao đấy, tốt tốt tốt!” Vinh Mặt Thẹo rất hài lòng với Hoàng Việt hiện tại, nhưng đã lâu không gặp, hắn lại phát hiện Hoàng Việt có vẻ to cao và trông quác thước có thần hơn rất nhiều.
“Vâng, mình đi bằng gì đây anh!”
“Xe anh đã đậu ngoài kia, một chiếc Toyota giá rẻ thôi, chú em biết đấy, anh mày cũng không khá giả lắm!” Anh Vinh Mặt Thẹo có vẻ xấu hổ.
“Dạ, tay anh thế nào, tốt rồi chứ!” Cười hì hì, Hoàng Việt vỗ vỗ vai anh Vinh, ra vẻ anh em rất thân thiết.
“Ừ thì sinh hoạt không có vấn đề, thôi chú em đừng nhắc tới nó, đi thôi, anh Nhân đang hát hò cùng đàn em trong quán Karaoke Nice, anh đã chuẩn bị quà biếu cho chú rồi, anh Nhân thích những chai rượu mạnh, chút nữa em nhớ đừng nói là anh đưa cho, à, còn có Hải Đường công tử, cậu ta cũng ở cùng một chỗ với anh Nhân, chú em nhớ phải biết điều!”
“Vâng, vâng, ok anh!”
Rất nhanh, hai người ra ngoài đầu ngõ, lên xe xong, sau hơn 20 phút liền đậu trước cổng một quán karaoke trông khá khang trang, ánh đèn sặc sỡ, ở ngoài cửa quán còn có mấy tên vệ sĩ mặc vest đen dàn thành hàng, chắc là canh phòng cho anh Nhân cá chép.
Lên phòng Vip số 329, anh Vinh đưa chai rượu Chivas cho Hoàng Việt, sau đó nói với đứa đàn em đang đứng ngoài.
“Anh dẫn thằng em vào gặp đại ca!” Vinh Mặt Thẹo nói, sau đó đứa đàn em đi vào thông báo, tiếp đó lấy tay làm tư thế mời.
“Em chào đại ca, chào Hải Đường công tử”! Vinh Mặt thẹo khúm núm nói, không khó để nhìn ra hắn rất kính trọng Nhân cá chép.
“Ừ, tốt! Thằng em mà chú nói đây sao” Nhân cá chép ồm ồm nói, giọng điệu hùng hậu, từ trong giọng nói của hắn không khó để nhận ra đây là một tên anh chị có địa vị cao trong giang hồ.
Lúc này Hoàng Việt đã bước vào phòng, cô gái đang hát cùng Hải Đường công tử cũng dừng mic, Hoàng Việt trước tiên là khoanh tay cúi đầu chào, nói:
“Em là Việt, chào anh Nhân ạ!”
“Ồ, anh đã nghe thằng Vinh kể về chú, hà hà, còn mang theo quà nữa à, chú em là học sinh, anh cũng không làm khó, à mà thôi, cứ để đấy đi!” Anh Nhân cười nói.
Lúc này Hoàng Việt mới dám ngẩng đầu lên nhìn kỹ, anh Nhân là một người đàn ông tầm 40 tuổi, mặt mũi trung hậu, có hai cọng râu chìa ra như râu cá chép, tuy vậy khá nhiều vết sẹo rỗ, chắc khi còn ở tuổi thành niên ông ta đã từng bị mụn làm cho nhức nhối không ít.
“Dạ, cũng không đáng là bao anh ạ, tiệm Phở nhà em kinh doanh khá tốt, em chào Hải Đường công tử ạ!” Lúc này, Hoàng Việt nhìn sang chàng thanh niên ngồi kế bên Nhân cá chép, anh ta chạc chừng 20 tuổi, xem ra Nhân cá chép lấy vợ rất sớm, Hải Đường công tử có mấy phần giống ông ta, hắn mặc một bộ đồ sành điệu từ trên xuống dưới đều là màu trắng, tuy vậy mặt mũi có hơi chút nhợt nhạt, môi khô khốc, đôi mắt thâm quầng, có lẽ là do ăn chơi quá độ.
“Ờm, chào chú, thế không có quà cho anh à!” Hải Đường công tử có vẻ không thiện cảm mấy với Hoàng Việt, giọng điệu có vẻ rất khinh rẻ.
“Dạ, em có, làm sao em quên chứ ạ!” Hoàng Việt bối rối, xem ra tên này cũng không dễ chiều, hắn liền liên hệ hệ thống:
“Hệ thống, hối đoái một điếu xì gà hảo hạng cho ta, loại 1 điếu ấy!”
“Đinh! Kí chủ hối đoái một điếu xì gà Aruto, tiêu hao 500 tích phân, kí chủ còn lại 117843 điểm tích phân!”
Lập tức, Hoàng Việt giả bộ móc túi quần, lấy ra điếu xì gà được bao trong một hộp nhỏ từ hệ thống, bước tới gần, hai tay dâng cho Hải Đường công tử.
“Á đù, loại này đã lâu anh không hút, cũng tốt, hắc hắc.” Hải Đường công tử thấy vậy, cũng tạm hài lòng cho qua, nhưng cũng không quá để tâm cho lắm.
Lúc này, anh Nhân cũng cất lời: “Chú em nghe nói chỉ là một đứa học sinh, nhưng có thể đánh thắng thằng Vinh cũng đã khá lắm, nếu muốn nhập vào bang của anh cũng được thôi, bang anh tên là Lý bang, là âm tiếng hán của cá chép, nào, lại đây, anh kiểm tra chú một chút!”
Hoàng Việt bẽn lẽn bước lại gần, không biết Nhân cá chép muốn làm gì, nhưng không dám trái ý.
Nhân cá chép đứng dậy, hình thể hắn cao lớn, cao không kém gì Hoàng Việt, hắn sờ vào tay, cùi chỏ, sau đó truyền nội công vào, sau đó lại kiểm tra ống chân, đầu gối.
“Tốt, tốt, căn cốt rất tốt, có thể nói là nhân tài luyện võ!” Nhân cá chép tấm tắc, trong lòng cũng có hơi chút ganh tị, nếu mình cũng sở hữu căn cơ như thằng nhóc này khó nói bây giờ mình có thể chiến nổi Sơn Rồng Xanh hay không.
“Được rồi, anh nhận chú vào bang, cho làm Hương chủ, như thằng Vinh, trên chú một cấp là Đường Chủ, Trưởng Lão, bang ta không có Phó Bang, Bang Chủ là ai thì chú em cũng biết, ở đây toàn là những anh đại, để anh giới thiệu!”
“Đây là Dũng chột, Đường Chủ của bang, phụ trách mảng kinh doanh!” Nhân cá chép chỉ vào một tên trung niên tầm 30 tuổi, tên này bị chột mắt trái, hắn có chòm râu rậm không khác gì người vùng Trung Đông.
“Đây là Trung be, cũng là Đường Chủ, chuyên phụ trách do thám tình báo, sau này em cần tin tức gì cứ gọi cho anh Trung!” Nhân Cá Chép chỉ vào một tên đàn em thấp bé, tên này cũng cười cười gật đầu với Hoàng Việt.
“Còn lại là các Hương Chủ, sau này mọi người từ từ làm quen, tốt rồi, bây giờ em vào hát một bài ra mắt các anh chị, Trang, đưa mic cho em nó!”
“Haha!” Đám đàn em hí hửng, cũng khá vui khi bang mình có thành viên mới.
“Em anh Dũng, chào anh Trung, chào các anh!” Hoàng Việt bèn nói, ngay sau đó ngồi xuống một bên, bắt đầu bấm bài.
Do không biết quá nhiều về các bài giang hồ, Hoàng Việt cũng không dám chọn hát bài tình yêu, nên bấm bài Nối Vòng Tay Lớn – bản remix cho sôi động.
“Ok, anh hát với chú, anh hát nửa bài đầu, chú hát nửa bài sau!” Đại ca Nhân thấy bài này mình cũng thích, liền giành.
“Vâng, thưa đại ca!” Hoàng Việt cười hì, đổi cách xưng hô, ngay sau đó nhạc bắt đầu vang lên.
“Rừng núi dang tay nối lại biển xa.... Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà...” giọng anh Nhân khá trầm, tuy không quá bắt tai nhưng rõ chữ, hùng hồn, nói lên được tinh thần của bài hát.
Hát xong một lần lời, Nhân cá chép lấy tay ra hiệu Hoàng Việt chuẩn bị.
“Cờ nối gió đem vui mỗi ngày...” Hoàng Việt bèn bắt đầu ngân nga, các đại ca cũng ngừng cười nói.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
10 chương
18 chương
8 chương
40 chương