Nhanh chóng suy tính xong, Luyện Chu Huyền quyết định nằm trên giường La Hán* dưới cửa sổ phía nam. (*giường La Hán) <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220804/ta-vi-tien-quan-gieo-tinh-co-8-0.png" data-pagespeed-url-hash=2200545736 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Giá sách bên giường chất không ít sách, hắn tùy tiện chọn một quyển lên xem, phát hiện sách này kể về đủ loại bí quyết pháp môn tu hành quỷ dị lạ lùng khắp trên trời dưới biển, nhìn qua, mấy phương pháp này cổ quái kỳ lạ, thậm chí là có chút hoang đường. Phượng Chương Quân cũng xem loại đồn đại không biết thực hư này? Luyện Chu Huyền cảm thấy khó mà tin nổi, xuất phát từ tâm lí hiếu kỳ mà cũng lật xem. Bất quá sắc trời đã muộn, hắn lật không tới vài tờ đã đánh ngáp, chương một còn chưa xem xong đã nặng nề thiếp đi. Giường la hán rất cứng, cũng không có chăn đệm, Luyện Chu Huyền cũng biết đêm nay nhất định không phải là một đêm thoải mái. Nhưng hắn không tính được, mình sẽ ở một đêm không thoải mái này, mơ lại một đoạn chuyện cũ không thoải mái. Núi Vân Thương sau nửa đêm, nhiệt độ nhanh chóng hạ thấp. Dù đã đóng chặt cửa sổ, nhưng từng cơn ớn lạnh vẫn lẩn trong sương mù, tiến vào gian phòng. Luyện Chu Huyền cũng không tỉnh, hắn bọc áo ngoài nằm trên giường La Hán trở mình, chỉ thấy như cả người chìm xuống. Ván giường cứng rắn biến mất. Bỗng chốc bốn phương tám hướng xung quanh bị chất lỏng lạnh lẽo vọt tới nuốt hết. Ký ức cùng cảnh trong mơ giao nhau lẫn lộn, hắn theo bản năng giãy giụa, nhưng cái lạnh không từ chỗ nào, mau chóng cướp đi nhiệt độ cơ thể hắn. Luyện Chu Huyền không cách nào khống chế run rẩy, hắn cảm thấy cơ thể như đang không ngừng chìm xuống vực sâu. Cảm giác nghẹt thở vô cùng chân thực khiến hắn há miệng cố gắng hít thở nhưng vẫn không cách nào giảm bớt thống khổ. Đúng lúc này, một cái chăn mang theo mùi trầm nhàn nhạt dừng trên người hắn. Rét lạnh bị cản lại, ấm áp bao phủ mà tới. Đuổi theo nhiệt độ thư thích này, Luyện Chu Huyền vươn tay kéo phần chăn trên vai, lại mò tới một bàn tay. Chỉ đụng chạm trong chớp mắt, cái tay kia liền nhanh chóng rụt lại, mà Luyện Chu Huyền cũng nặng nề thiếp đi. Sau đó, một đêm vô mộng. Sáng sớm ngày thứ hai, chưa tới giờ mão* Luyện Chu Huyền đã tỉnh dậy. Mới mở mắt đã thấy khác thường trên người. (*giờ mão: khoảng thời gian từ 5-7 giờ sáng) Áo ngoài hắn đắp đêm qua vắt trên ghế, thay vào nó là chăn gấm màu lam, bên trên chỉ trắng thêu tiên hạc. Luyện Chu Huyền nhanh chóng xác định đây là trên trên giường Phượng Chương Quân, mà đắp nó lên người mình, cũng chỉ có thể là chủ nhân tấm chăn. Trái tim hơi nhộn nhạo, Luyện Chu Huyền đã nghe thấy âm thanh quần áo ma sát bên ngoài. Hắn mở cửa sổ ra một khe nhỏ, vừa vặn có thể thấy phần đất trống bên hồ nước. Nơi ấy có một bóng dáng cao lớn trường thân hạc lập*, Phượng Khuyết kiếm trong tay phản chiếu ánh mặt trờ rực rỡ quang hoa. (*trường thân hạc lập: lớn lên giống loài hạc.:)))) Phượng Chương Quân dậy sớm đang luyện một bộ kiếm pháp. Luyện Chu Huyền không có nghiên cứu gì với võ học Trung Nguyên, nhưng vẫn có thể nhìn ra kiếm vũ như nước chảy mây trôi, lại nhớ tới tối hôm qua Phượng Chương Quân một kiếm cắt đứt đầu thi quỷ, có thể thấy hắn võ học phi phàm. Hiện giờ người tu chân không ít người sa vào việc tu hành thuật pháp mà xem nhẹ võ học tu dưỡng, cứ thế thể trạng suy yếu, cuối cùng bị pháp lực khổng lồ nghiền ép, nhẹ thì tan rã tinh thần, nặng thì tẩu hỏa nhập ma —— xem ra Phượng Chương Quân hẳn là không cần lo ngại mấy cái này. Không muốn quấy rầy đối phương luyện công, Luyện Chu Huyền dựa vào cửa sổ âm thầm xem, tận đến khi Phượng Chương Quân thu kiếm, quay đầu nhìn qua. Hai người nhìn nhau. Phượng Chương Quân liền đặt câu hỏi: "Tỉnh?" "Ân." Nhớ tới chuyện cái chăn, Luyện Chu Huyền không hy vọng Phượng Chương Quân nghĩ mình ghét bỏ giường đệm của hắn, vì thế thêm vào một câu cảm tạ: "Đêm qua đã làm phiền Tiên Quân." Phượng Chương Quân thu kiếm vào vỏ, không đáp lại, ngược lại hỏi một câu không liên quan: "Dùng bữa?" Luyện Chu Huyền tỏ vẻ không cần bữa sáng, Phượng Chương Quân liền bảo hắn rửa mặt chỉnh trang, chuẩn bị đi Nam Chiếu. Non nửa canh giờ qua đi, Luyện Chu Huyền chỉnh đốn xong đi theo Phượng Chương Quân rời tiểu viện, đi tới bên vách núi. Chỉ thấy Phượng Chương Quân làm một cái thủ ấn, phượng khuyết rời vỏ, vẽ ra một vòng hàn quang, phi tới giữa không trung cạnh vách núi. Phượng Chương Quân đi tới bước lên thân kiếm, quay đầu lại chờ đợi Luyện Chu Huyền. Luyện Chu Huyền nhìn thân kiếm thon dài, lại nhìn nhìn vực sâu dưới chân, khó có dịp thành thật lắc đầu. "Có biện pháp nào...!vững vàng hơn một chút không?" Phượng Chương Quân cũng không nhiều lời, lấy từ túi càn khôn ra bùa ngọc, hai ba phát gấp thành một con hạc giấy, tung ra không trung. Kim quang hiện lên, hạc giấy hóa thành một con tiên hạc còn cao lớn hơn người. "Được không?" "...Được." Luyện Chu Huyền cắn răng một cái, sải bước tới chỗ phì hạc*. (*ý chỉ con hạc tốt, khỏe mạnh. Không phải là con hạc béo) Ai biết mới vừa ngồi vững, con hạc liền ngửa cổ kêu dài một tiếng, phi thẳng lên trời. Luyện Chu Huyền tu hành hơn trăm năm, đây lại là lần đầu tiên bay lượn trên trời.Hắn chỉ cảm thấy cơ thể khi nặng khi nhẹ, đầu óc quay cuồng, trái tim thình thịch kinh hoàng, cơ bắp toàn thân căng chặt, vô cùng khó chịu. Quẫn cảnh như vậy, hắn cũng bất chấp mặt mũi, nhắm chặt mắt ôm chặt cổ tiên hạc. Khoảng một nén nhang*sau, tiên hạc bay vững vàng hơn một chút, Luyện Chu Huyền lúc này mới miễn cưỡng mở to mắt. (*1 nén nhang cháy hết trong khoảng 45-60 phút, có nguồn nói là 15 phút, tùy vào loại hương dài ngắn. Ở đây tôi nghĩ là 15 tương đối hợp lí hơn.) Trước mắt là một mảnh trắng xóa. Mênh mang biển mây gần trong gang tấc, chỉ cần mở bàn tay ra là bắt được. Từng mảng đám mây lớn san sát chồng chất lên nhau, tuyết trắng mềm mại, bồng bềnh giống như có thể đạp lên mây mà đứng. Luyện Chu Huyền nhìn đến mê mẩn, quên đi sợ hãi, thậm chí còn định vươn tay sờ sờ phù vân mềm mại như bông kia. Đột nhiên một trận gió lớn thỏi qua, đem biển mây rẽ ra một mảng trống lớn, lộ ra khung cảnh sông suối uốn lượn bao lấy núi non phía dưới. Luyện Chu Huyền lúc này mới nhớ tới mình đang treo ở trên không trung cao hơn trăm trượng. Hắn nháy mắt choáng váng, một phát nhũn ra, suýt thì quay cuồng lăn khỏi lưng hạc. May mà có người vững vàng đỡ hắn. "Cẩn thận." Phượng Chương Quân một đường trầm mặc cuối cùng cũng có cảm giác tồn tại. "....." Bị hắn đỡ như vậy, Luyện Chu Huyền thoáng chốc tỉnh táo, thấy mất mặt xấu hổ. Hắn không nhìn đông nhìn tây nữa, chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tay ôm cổ hạc, thành thật làm một hành khách tốt. Phi hành trên trời quả nhiên hiệu suất cao, không tới một canh giờ* hai người đã tới biên giới khu vực Nam Chiếu. (*một canh giờ = 2 tiếng đồng hồ) Chỉ thấy ở phương xa, phía dưới biển mây là núi cao vực sâu sừng sững, ánh mặt trời hun đúc khiến xung quanh tựa như kim loại bị nóng chảy. Kia là Thánh sơn được Ngũ Tiên Giáo nhiều thế hệ bảo hộ ---- Thần ngoại tuyết sơn. Phượng Chương Quân sai sử Phượng Khuyết kiếm chậm dãi rẽ ra đụn mây, tiên hạc theo sát đó mà hạ xuống. Xuyên qua tầng mây, sương mù nháy mắt bao bọc xung quanh khiến tầm mắt phủ một màu tuyết trắng. Dù sao Phượng Chương Quân cũng không nhìn thấy, Luyện Chu Huyền dứt khoát đem đầu vùi vào cái cổ dày lông vũ của phì hạc, đến tận khi cảm thấy sức gió giảm đi, nhiệt độ không khí tăng cao, mới vội vàng ngẩng đầu lên, giả vờ làm một bộ dáng bình tĩnh. Sau khi xuyên qua tầng mây, độ cao vẫn đủ để họ thấy rõ cảnh vật bên dưới. Khí hậu Nam Chiếu nóng ẩm, thổ nhưỡng phì nhiêu, phóng tầm mắt khắp xung quanh đều thấy hoa cỏ xanh mướt*, cổ mộc che trời. Nếu chăm chú nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ra một ít phế tích cổ miếu, cơ hồ đã bị dây đằng che phủ. Luyện Chu Huyền đối với Nam Chiếu nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng dù sao cũng là lần đầu quan sát từ chỗ cao như vậy, hắn nghĩ nghĩ một chút, lập tức nhớ ra đấy là đâu. Đây cũng coi như là "chốn cũ", là nơi hắn và Phượng Chương Quân năm đó gặp nạn. Hắn lập tức quay đầu xem Phượng Chương Quân, nhưng nam nhân vẫn một bộ giếng cổ không gợn sóng vô cùng bình tĩnh, không biết là có nhớ nơi này không. Phì hạc vững vàng tiếp đất. Luyện Chu Huyền sợ nó lập tức biến về thành lá bùa, nhanh chóng nhảy xuống. Lại không dự đoán được hắn cả đường sợ độ cao mà khẩn trương, hai chân sớm bủn rủn, mới chạm đất một cái đã lảo đảo, vững vàng quỳ trên mặt đất. Phượng Chương Quân nghe thấy tiếng quay lại, im lặng nhìn hắn một cái. ...!Mất mặt! Đầu Luyện Chu Huyền nóng lên, vừa lúc đó thấy ở không xa có một pho tượng phật tạc đá bị cỏ hoang chôn vùi, hắn liền vái một cái, sau đó làm như không có việc gì, phủi phủi quần áo đứng dậy. Phượng Chương Quân cũng không hỏi hắn đang làm gì, chỉ quay đầu nhìn về phía trước: "Nếu ta nhớ không lầm, phía trước là địa giới của Ngũ Tiên Giáo." ".....Đúng vậy." Chân đã không còn nhũn, Luyện Chu Huyền lấy ra bình sứ, đổ ra viên thuốc lục sắc, "Trong cốc nhiều chướng khí, người ngoài dễ trúng độc. Đây là giải dược." "Không cần." Phượng Chương Quân lại không nhận. Luyện Chu Huyền cho rằng hắn hoài nghi viên thuốc có trá, cũng không miễn cưỡng. "Nếu thấy không khỏe, phải nói với ta." Phía trước là vách đá cao chót vót, phủ kín cây mây cây bụi. Tới gần mới thấy thấp thoáng bên dưới lớp lá xanh ẩn náu một cửa động không lớn lắm, từ trong thổi ra từng luồng khí lạnh. Một tay vén cây mây lên, Luyện Chu Huyền nhắc nhở: "Trong động có xà, theo sát ta, đừng phát ra âm thanh quá lớn." Phượng Chương Quân theo lời đi theo sau Luyện Chu Huyền. Trong động ẩm ướt tối tăm eo hẹp, người thân hình cao lớn chút nhất định phải khom lưng cúi đầu. Cũng may đường hẹp chỉ có một đoạn, uốn lượn thay đổi. Bọn họ sờ soạng đi chừng hai mươi bước, tiếng vang vọng đến cho thấy nơi tiếp theo rộng lớn quang đãng. Không gian trong bụng núi hẳn là rất lớn, còn tràn ngập một cỗ mùi tanh hôi cổ quái. Phượng Chương Quân không thấy rõ xung quanh, chỉ có thể nghe theo tiếng bước chân và tiếng vang của bạc sức trên người Luyện Chu Huyền mà nhắm mắt đi theo. Mà biện pháp này rất nhanh đã mất hiệu quả. Ngay lúc đi sâu vào trong sơn động, giống như có vật gì duỗi thân xung quanh, tạo ra tiếng vang từ bốn phương tám hướng đổ về, làm nhiễu loạn nghe thanh minh vị*. (*nghe thanh minh vị: nghe âm thanh để biết chính xác vị trí) Nhớ tới Luyện Chu Huyền nói trong động có xà, vạn nhất dẫm vào cũng phiền toái, Phượng Chương Quân tận lực hạ thấp giọng hỏi: "Có cần chiếu sáng không?" "Suỵt ——!" Luyện Chu Huyền cắt đứt âm thanh của hắn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe thấy sâu trong hai bên huyệt động truyền đến từng trận tiếng vang kì quái. Như tiếng không khí truyền qua từ một cái túi da, còn mang theo tiếng ma sát quỷ dị. .....!Là tiếng xà hí vang! Phượng Chương Quân lập tức ngộ ra: Một câu dò hỏi của mình ban nãy, đã để lộ hơi thở người sống, quấy nhiễu tới sinh linh trong động. Chỉ biết tiếng kêu kia rõ ràng, vang dội. Nếu không phải con xà kia gần bên tai thì chỉ có thể là lớn đến vượt quá tưởng tượng. Vô luận sự thật là loại thế nào, đều không phải chuyện tốt. Phượng Chương Quân phát hiện trong bóng tối trước mắt sáng lên một đôi mắt to lớn màu lục, giống như đã từng quen biết. Tác giả có lời muốn nói: Đại xà giáp: Kích động, tiểu chủ nhân mang theo đối tượng hồi cốc! Mau đi báo cho giáo chủ!! Đại xà ất: Ai nha má ơi, năm đó ta đã nói hai tiểu tử này lớn lên chắc chắc sẽ ở bên nhau. Đại xà Bính: Mau chóng sản xuất bộ《Chuyện tình trăm năm của Vân Thương tiên quân và Ngũ Độc hộ pháp》 Tập đoàn đại xà tài trợ 100%. Nhà sản xuất đại xà thái thái* không thể gọi là đại thủ*, bởi vì nó không có tay, có thể gọi là đại vĩ* (*đại thủ ám chỉ những ông lớn, công ty lớn hỗ trợ sản xuất, nhà đầu tư trong một chương trình) (*đại vĩ là cái đuôi to) (*thái thái: cách gọi phụ nữ lớn tuổi hay phụ nữ đã có chồng) Editor kêu khổ: Đọc hơn 50 chương, các cháu có first kiss, second kiss, third kiss các thứ rồi, giờ quay lại edit giai đoạn mập mờ này...!chỉ biết nhỏ lệ, ngươi ta gọi đây là một đêm trở về trước giải phóng đúng không?.