Ta và ngươi cách biệt một trời sinh tử
Chương 35 : hạ đến, lòng người thổn thức (1)
Phòng của Trương Yến Yến ở phía nam gọi là Tĩnh Sương, đi một mạch về phía nam xuyên qua cõng trạch viện, bên trong có một hồ súng lớn, hoa tím nhụy vàng lối đi duy nhất vào phòng là cầu gỗ bắt ngang qua, bước lên nghe thấy những âm thanh kẽo kẹt.
Thật là một nơi trang nhã.
Căn phòng đầu tiên cửa mở rộng, một nữ tử ngồi trước khung cửi dệt vải, âm thanh va chạm rất có quy luật, Lục Khuynh Tâm nghiêng đầu hỏi:"Đó là ai..?"
"Đó là tam tiểu thư.." Quản gia trù chừ có nhiều điều khó nói:"Tính tiểu thư bình thường rất yên tĩnh, không thích nói chuyện qua lại với ai, mỗi ngày đều ở trong phòng dệt vải không thường ra ngoài."
Y nhìn thoáng qua tuy ngồi dệt vải nhưng đôi mắt cô ta bị đờ đẫn không nhìn thấy, bên cạnh có khung thêu hoa hồng được một nửa.
"Tới rồi.." Quản gia mở cửa phòng, bên trong đã tràn ra một mùi hương khiến người ta sốt ruột lạ lùng, mùi hoa vừa nồng vừa gay mũi dù người dễ tính đến đâu cũng thấy khó chịu. Thanh Hồn mở cửa sổ cho thoáng, hương hồ hoa súng tràn vào xoa dịu bầu không khí đôi chút.
Trong phòng có một bàn cờ đánh nửa chừng, một ấm nước đã bị đun cạn nước, than củi xám tro bay tán loạn. Có thể thấy hôm qua cô ta còn ở trong phòng pha trà đánh cờ sao có thể đùng một cái đến phòng Thanh Hồn? Tại sao phải là phòng của Thanh Hồn chứ? Bên trong có thứ cô ta muốn lấy từ trước mà chưa có cơ hội hay là do trong người Thanh Hồn mang thứ gì đó mà cô ta muốn?
Là bộ đồ Trương Phi Phi đưa cho sao?
Bộ đồ đó có tẩm độc Trương Phi Phi vì nó mà mang thai thân thể yếu ớt, độc trong người không thể chữa dứt.
"Hôm qua cô ta đánh cờ với ai...?"
"Hôm qua không có khách đến thăm, tiểu nhân cũng không biết là tiểu thư đánh cờ với ai nữa."
Thanh Hồn ngồi xuống bàn cờ nhấc quân cờ đặt xuống:"Ta nghĩ cô ta đánh cờ một mình. Bàn cờ này cũng rất mới xem ra mới mua không lâu phía đối diện không có dấu vết của người ngồi, tách trà cũng chỉ có một."
"Nhìn ngươi yên tĩnh làm một việc gì đó cũng ra dáng lắm." Bàn tay của Thanh Hồn được chăm sóc rất tốt, khung xương da thịt tỉ lệ rất đều, da trắng nõn trơn mượt kẹp một quân cờ đen đặt xuống bàn, động tác nhẹ nhàng vừa đủ, quân cờ chạm bàn cờ không tạo ra tiếng động hay là do người nào học y thuật cũng có bàn tay đẹp như vậy:"Ngồi trước bàn cờ mà không biết chơi cờ thật là tiếc."
"Bình thường ta ồn ào lắm sao? Ta vốn là người thanh nhã đi đâu cũng khiến người ta yêu thích, chỉ có công tử có mẳ như mù." Y ngồi dậy đi khắp phòng xem thử:"Tam tiểu thư ở phòng bên cả ngày có biết nhị tiểu thư ra ngoài lúc nào? Nếu có người bước trên hành lan này sẽ nghe được âm thanh."
Quản gia lắc đầu:"Tam tiểu thư không nghe được."
Thanh Hồn lật dưới đệm cuối giường lên những trang giấy sắp xếp gọn gàng, là thư tay lời lẽ khẩn thiết gửi tặng tình lang, tên người nhận không được đề cập đến, cuối thư dán một con bướm khô. Có trang đã cũ đổi màu, có những trang vẫn còn mới tinh vừa được viết không lâu.
"Nhị tiểu thư đã có ý trung nhân rồi sao?"
"Cái này..."
"Thôi đi, cả thư còn không chịu gửi thì dễ dàng gì để người khác phát hiện." Thanh Hồn nhặt hết số thư cất giữ làm chứng cứ:"Nha hoàn thân cận đâu."
"Không...không thấy nha đầu ấy.."
***
Tuổi đời còn rất xanh trên người đầy vết đâm, có vài vết thương ửng đỏ, hàm bị bóp chặt. Thanh Hồn không xen vào lúc Chu Nhuận Thành khám nghiệm đứng một bên xâu chuỗi sự việc.
"Nếu là muốn lấy cái áo trong phòng ta thì lúc ta đi mua thuốc, có người đột nhập nên lấy áo đi chứ dời ngọn đèn làm gì?" Y đưa ra giả thiết:"Lúc đó có người cầm nến soi bộ y phục đó nghe có người về nên bỏ trốn vào hòm?"
"Khi chúng ta ra ngoài xem tỷ võ một người khác nữa lẻn vào giết chết nhị tiểu thư hay nhị tiểu thư vào sau bị người trong hòm giết?" Thứ tự rất quan trọng, biết rõ thời gian ra vào dễ khoanh vùng các nhân vật có liên quan:"Phùng Nữ La đâu?"
Y hơi chột dạ hỏi:"Nhắc đến nó làm gì?"
"Không phải nửa đường cô ta mang cao dược về phòng sao?" Lục Khuynh Tâm nhìn y mang theo ý tứ khác:"Một y nữ bình thường lại dấu vũ khí dưới chân, bước chân bên nặng bên nhẹ nghe rất rõ loại binh khí này khá nặng, khăn vấn tóc còn là vải xanh thấm độc? Cho dù cô ta dùng phòng vệ đi nữa việc cô ta không ngăn ngươi trộn mấy thứ tạp nham vào một thang thuốc, ngươi là đại phu không thể mắc sai lầm vậy điều này chứng minh cô ta không biết y thuật! Có phải ngươi bị cô ta uy hiếp cái gì muốn ra dấu?"
Thanh Hồn không hề hé răng, kéo khóe miệng lên tận tai nở nụ cười không hề giả trân.
Đúng mà cũng không đúng.
Cô ta là kẻ bắt cóc nhưng biết y thuật.
Ta bị uy hiếp nhưng cũng chính xác là tên lang băm không hề có ý ra dấu gì cả.
Thanh Hồn không tiện giải thích nhiều, đành nói:"Nửa đêm qua ầm ĩ cũng không thấy cô ta đâu. Có khi nào bị người bí ẩn giết người bắt rồi không?"
Chu Nhuận Thành nhớ đến việc mời đến chỗ Trương Phi Phi, mùi hương đó rất kỳ lạ:"Nếu có ý định bắt cô ta...hôm đó cô ta đổ trà vào lư hương đã đắc tội với hung thủ hay nửa đêm qua đụng độ với người bí ẩn rồi? Dù cô ta có thân phận gì cũng phải tìm cô ta trước." Vừa nói vừa kiểm tra vết thương trước ngực cô ta.
Y muốn hỏi mùi hương hôm qua là gì nhưng lại ngại.
Chu Nhuận Thành nói thêm:"Mùi hương hôm qua giống rễ cây hoa súng, bên trong còn có vài hương liệu át đi Tâm Tuế Lan hương.
Tâm Tuế Lan Hương này y từng nghe Liễu Nguyên Hồng nói qua mấy lần, Hoàng Tuyên còn chép một trang cho tiểu bảo giữ lấy nghiên cứu, thấy có điểm là lạ vắt óc một hồi không nhớ ra điểm nào.
Tâm Tuế Lan Hương.
Tâm Tuế Lan Hương.
Thanh Hồn đến bên cửa sổ nhìn ra xa, ở góc độ này không thể thấy rõ phòng Trương Yến Yến, y nhớ trước phòng cô ta có một hồ hoa súng, nước hồ được dọn dẹp sạch sẽ trong vắt, cành hoa cao thấp đang xen nở bung từng đóa, hoa thơm bướm lượn. Người trong phủ nói hoa súng đó là do tiểu thư trồng, trước nay tiểu thư muốn làm gì sẽ làm cho bằng được.
Một cô nàng có cá tính mạnh.
Về bàn cờ đó, Trương Yến Yến thật sự thích đánh cờ, trong phủ không ai là đối thủ của cô ta, cả trong thành cũng không ai đánh bại cô ta, mấy hôm trước tiểu Án chơi thua đã đem bàn cờ đó đi đốt. Y hỏi tiểu Án là ai, thì ra là một đứa nhóc mười tuổi chơi thua không phục đã đem nó ném vào lò lửa. Cô ta mê cờ đến cả đứa trẻ cũng dụ dỗ chơi cùng hèn gì lại ở trong phòng đánh một mình đó.
Những bức thư tay chưa gửi đó là gửi cho ai chứ?
***
Họ chia nhau ra người lên chùa hỏi thăm Trương Yến Yến, người đi tìm Phùng Nữ La.
Trên đường gặp nô tỳ thân cận của Trương Yến Yến, cô ta không tìm được tiểu thư nên vội vã về báo tin. Thanh Hồn rót cho cô ta tách trà:"Tiểu thư nhà cô mất tích từ đêm qua tới giờ cô mới phát hiện sao?"
Vai Mộc Mộc khẽ run.
"Giờ cô ta mất mạng rồi, trước đó chỉ mình cô gặp mặt cô ấy thôi." Chu Nhuận Thành đan tay vào nhau nhoẻn miệng cười:"Hôm qua cô ở đâu?"
"Nô tỳ...nô tỳ ở khách trọ dưới chân núi...hôm qua nô tỳ cùng Tiểu Tư ngồi làm hoa đăng cả đêm rất.. rất nhiều người nhìn thấy?"
"Tiểu Tư là ai? Không phải lễ lộc cái người xếp hoa đăng làm gì?"
"Thật ra, tiểu thư muốn nô tỳ xếp hoa đăng.. đi chùa chỉ là một phần, tiểu thư có hẹn với người khác ra bờ sông nói chuyện...hai ngày nữa là sinh thần người đó nên... "
"Cho nên ngươi cho rằng tiểu thư cùng người kia ở cạnh nhau chưa về, đến tận lúc này mới thấy không ổn? Người đó là ai?"
Người mà Mộc Mộc nói đến là Ứng Phàm, một thư sinh nghèo sống nhờ ở nhà bà dì làm phường dệt vải, chuyện này lão gia cũng biết đã nhiều lần ngăn trở con gái, Ứng Phàm cũng vì bị sỉ nhục hổ thẹn nên bỏ nhà rời thành đi biệt tâm hai năm trời. Một lần tình cờ Trương Yến Yến đi du ngoạn cùng Lăng Vân tiểu thư đã gặp lại người xưa, hai người âm thầm định ước với nhau, mỗi tháng Trương Yến Yến sẽ lấy lý do đi chùa để gặp mặt Ứng Phàm.
Bạch Diệp buồn bực:"Lại là thư sinh, lại là phường dệt vải, mỗi lần nhắc đến nó ta lại thấy gai khắp người."
Chu Nhuận Thành cười khổ:"Nhị ca đến giờ vẫn còn thấy bực tức vụ án đó đây mà."
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
70 chương
42 chương
102 chương
33 chương
20 chương