Ta và ngươi cách biệt một trời sinh tử

Chương 103 : Khúc Tiễn Biệt 1

Y lần nữa gặp lại Khấu Hòa là ở đồng hoa lớn ở Xuyên Thục. Lục Khuynh Tâm vừa đi lấy nước thì Khấu Hòa xuất hiện rút kiếm kề cổ y mắt có ý cười:"Ta có vài chuyện muốn thương lượng chút đi." Đã lâu không gặp y đứng ngược ánh trăng bóng người nhuộm sáng, Xuyên Thục buổi đêm cuộn sương mù ẩn hiện trong đó la biển hoa dập dềnh nhìn như hư ảo. Y tay cầm kiếm mắt lạnh môi nhạt màu giẫm trên thềm đá rêu xanh toàn thân đều trắng như tuyết, hệt tượng tạc như băng. Vừa liếc nhìn đã biết là mỹ nhân..à một mỹ nam. Mặc dù y ghét cay ghét đắng Khấu Hòa nhưng không thể phủ nhận người này lạnh lùng cao ngạo, là trăng đáy nước, là hoa trong gương, khó có nên càng là tuyệt tác. Đặc biệt tay cũng rất sạch sẽ...! Về khoản này y tự nhận không bằng. Thấy y không nói Khấu Hòa tiếp lời:"Nói ta biết Vũ Đình An ở đâu?" Lẽ nào Quỳ Phủ lớn đến thế sao? Tìm một Vũ Đình An tìm mãi không ra? Y thở dài nhìn sắc đêm lay động qua từng chuyển động của mây trời, ánh trăng. Mưa bắt đầu rơi xuống từng giọt, mấy ngày nay hắn cứ than sao đến ngắm mưa mà chẳng thấy mưa đâu. Giờ chắc hài lòng rồi? Cuối cùng Khấu Hòa vẫn phải hạ kiếm xuống:"Ngươi lúc nào cũng có thể trên cơ ta." Ơ, y chỉ mới cảm thán trong lòng có làm gì đâu? Đành nói:"Ta thấy các người đúng là không có duyên, ở gần như thế không tìm thấy nhau." Khấu Hòa hơi nghẹn lại:"Ngươi nói gì.." "Ta nói Vũ Đình An đang ở Quỳ Phủ, thời gian cũng không còn lâu." Lúc Lục Khuynh Tâm quay lại Khấu Hòa đã đi rồi. Thanh Hồn nhàn tản dựa gốc cây trong động cuộn người tựa như đang ngủ. Hắn đến gần mới biết y đang lẩm bẩm hát:"Chuyện xưa như giấc mộng...gió miên man, người cũng miên man, riêng ta tâm sáng như gương quay đầu đi không ngoảnh lại." Thời điểm này trời thường xuyên đổ mưa Lục Khuynh Tâm phủi những giọt nước đọng trên ống tay áo bạc, hơ trước lửa xua lạnh:"Hiếm khi thấy ngươi có tâm trạng hát hò đấy." Y ngẩng đầu nhìn hắn lấy khăn giúp hắn nhẹ nhàng lau gương mặt ướt đẫm. Hắn nhìn một lúc thấy cái khăn tay này có chút quen mắt, khóe miệng co giật:"Ngươi lấy độc cũng dùng khăn tay này, đụng vật chứng cũng lấy nó, sờ xác chết nó cũng góp phần. Thứ xui xẻo này đừng lau trên người ta chứ, không còn cái khác sao?" "Ta chỉ có cái này...mà người với những điều kể trên không khác mấy." Lục Khuynh Tâm "..." được lắm. "Cổ ngươi sao thế?" "Lúc mưa ta chạy vội quá bị cành cây quẹt trúng thôi." Y đổi chủ đề:"Người nói đi kiếm nước mà, nước đâu?" Hắn đưa y túi da dê nói:"Ta thấy bên kia có một tửu lâu, đợi mưa ngớt một chút qua đó ăn canh nóng còn gì bằng." Trăng treo trên nền trời một hình lưỡi liềm mỏng, Lục Khuynh Tâm bước vào tửu lâu chợt cảm thấy hơi lơ lửng, vầng sáng ở trên lầu chói lọi, lấp lánh như sông ngân. Nhìn kỹ mới biết đó là một bức hoành thêu cầm sư uống rượu bên sông, tơ vàng chỉ bạc, cùng vô số kim tuyến sắc màu đính trân châu. Người trên lầu đứng rất đông hầu như đều vất vả chen lấn, hắn nghe tiếng sốc la hét cá cược vang lên ầm ĩ. "Ta nhớ mấy năm trước tới Xuyên Thục trời đổ mưa nhẹ, người ô dập dìu nhưng vẫn rất yên tĩnh. Người đến đều rũ bỏ mọi mệt mỏi đường xa đắm mình trong thiên nhiên, sao giờ lại có những trò cá cược ồn ào gây mất hứng này?" "Có nhiều thứ sớm muộn gì cũng thay đổi thôi. Nhưng bức hoành thêu đó đẹp thật đấy không biết giá trị bao nhiêu." "Ngươi cũng hứng thú với mấy thứ đó nữa à? Ta càng nhìn càng nhức đầu." Tiểu nhị nhìn hai người, người áo trắng rõ ràng là thong thả hơn hẳn nhất định là người có tiếng nói. Vì thế trực tiếp bỏ qua hắn gạ gẫm y mấy món mắc nhất trong tửu lâu. Hai người tìm ngồi xuống gọi một bát canh lớn, tôm bối tú cầu, cá nấu rau xanh phỉ thúy sốt cay. Một tia sét xé rách trời cao, gió la hét ầm ĩ, y nhìn theo mấy tiểu nhị đang dời bàn cho khách kéo cửa lại. Đúng lúc đó có bóng người nhảy vào mang theo mùi vị nước mưa thuần âm mà không hề nhếch nhác. Y hạ chén canh xuống tựa như mới phát hiện ra:"Khấu Hòa kìa." Hắn nhìn về phía cửa quả thật thấy Khấu Hòa đang tiến đến cầu thang, lại cụp mắt:"Canh hơi đắng." Y nói:"Rau già quá nên đắng." "Đây là đầu mùa rau này mà, do không biết nấu nên mới...!" hắn hơi dừng lại nhìn y:"Chúng ta lên phòng ngủ thôi." Ngoài trời mưa lớn sấm chớp dữ dội hai người uống miếng canh chưa kịp ấm bụng đã nhanh chân đi thuê phòng. Mắt tiểu nhị đầy thâm ý đưa họ đến một phòng chỉ thiên mở cửa sổ có thể ngắm núi non hùng vĩ. Hắn hơi hé cửa sổ nhìn bọt nước trắng xóa như sôi đang đổ ào ào xuống:"Phía này là thung lũng bất cẩn là ngã chết như chơi." "Người không định nhảy từ trên đây xuống đó chứ? Hắn cười khổ:"Ta quả thật có ý định này." "Chỉ là một chén canh thôi mà người có phải đa nghi quá không?" Hắn hơi nhướng chân mày:"Bình thường những chuyện quái quỷ này ngươi không phải thường phát hiện đầu tiên sao?" Y hơi day trán nhìn qua khung cửa hơi hé:"Ta không thấy chén canh đó bất thường...thứ ta thấy là cái đốm xanh kia kìa, là cái gì thế nhỉ?" Cái đốm đó lập lờ trong cơn mưa trắng xóa, ẩn hiện trong mấy nhánh cây gãy, cỏ non dập nát. Hắn mở to mắt:"Là kết giới." Kết giới này giống như vết nứt của khe vực hắn mở cửa to ra mặc mưa tạt ướt một góc phòng, thò đầu ra nhìn cho kỹ. Mà lúc này Khấu Hòa cũng thò người ra cửa sổ nhìn như hắn, bất giác cả hai nhìn về phía nhau. Khấu Hòa ở phòng bên cạnh? Khấu Hòa tự rót một ly trà nói:"Hình như đó là kết giới ngăn cản ma quỷ. Có điều..." Lục Khuynh Tâm đăm chiêu tiếp lời:"Có điều chưa từng thấy kết giới nào lớn như thế, bao quanh cả Xuyên Thục lại con thanh thuần không một sát khí." Hơi do dự hắn nói:"Trong mưa có âm điệu khác thường, chắc không phải là kết giới Tiễn Biệt Đào Hoa Ảnh đó chứ!" "Nó đã thất truyền từ lâu rồi, người tấu đàn mất khúc đàn cũng chết." Khấu Hòa nhíu mày:"Chuyện cũ rích lưu truyền mấy trăm năm người nghĩ có ai đàn được khúc nhạc đó nữa không?" Hắn cười:"Không phải có thiên hạ đệ nhất cầm sư ở đây sao?" "Ta cũng từng cho rằng khúc đàn trong thiên hạ này ta đều tấu được...có người đàn Tuẫn Táng Ca chấn động lòng người, cả đời khó quên." Lục Khuynh Tâm tuy cố gắng học đàn nhưng mù tịt phổ khúc, chẳng biết Tuẫn Táng Ca là khúc gì, nhưng khúc Tiễn Biệt kia đã tế hàng vạn vong linh ở Linh Trì Đảo độ cho siêu thoát hết thảy. Vị tông sư được người đời kính trọng dùng tu vi tấu khúc nhạc đó tạo ra kết giới vạn trượng hút hết ma quỷ, nếu không độ hóa được bọn chúng cũng sẽ theo ông hồn phi phách tán. Cuối cùng ông đã thắng ván cược đó tất cả vong linh, đều được độ hóa. Người chết rồi cây đàn cũng biến thành bụi ảnh sương đêm tán loạn khắp nơi nuôi lại xác thịt trên đảo, cây cối sinh trưởng, sinh khí dạt dào. Người chết oan đều được siêu độ thoát khỏi giam cầm. Mọi hình ảnh chết chóc biến mất như một giấc mộng...nhưng từ đó về sau người mất khúc đàn cũng chết, không ai tấu lại khúc nhạc đó nữa. Hắn nói:"Rốt cuộc là ai có thể tạo ra kết giới này cơ chứ." "Lệnh Văn." Lục Khuynh Tâm ngơ ngác:"Hả? Y đang quấn người trong chăn định ngủ một giấc, dù sao mấy chuyện kết giới y không hiểu. Thế mà nghe đến Lệnh Văn không khỏi vểnh tai nghe. "Ta chỉ nghĩ Lệnh Văn có thể hay không, nhất thơi bật thốt ra thôi. Lệnh Văn là loại tối thanh, không thể." Y có hơi thất vọng: Còn tưởng được thơm lây. Khấu Hòa nói tiếp:"Hoàng Hà Cổ Phụng của Thiên Mộng Khanh cũng là loại tỳ bà tối thanh, cô ta không được. Bạch Ngọc Thanh Phương của Tô Hà Hiểu...cô ta có thể, Lưu Ly của Mộ Dung Tuế thanh sắc phù hợp...còn có...!" "Được rồi...được rồi,..nói nhiều thứ thế có ích gì? Đàn phù hợp mà không biết khúc phổ, không có tu vi cao cường cũng vô ích." Lục Khuynh Tâm càng nghe càng loạn:"Là tạo kết giới ngăn quỷ hay giam mọi người ở đây cho quỷ nuốt sống thì khó nói lắm." Khấu Hòa vuốt ve cây đàn của mình:"Người tấu đàn phải ở trong trận khi những nốt nhạc cuối cùng dứt thì kết giới nổ tung. Người dựng trận thương tổn gánh hết...ngươi thấy có ai lại tạo một trận pháp lớn kinh hồn thế này để hạ sát chúng ta?" Hắn cũng không biết định hỏi y thấy thế nào thì người đã ngủ mất tiêu. Giống như trời có sập cũng không liên quan đến mình vậy.. *** Cành cây đọng lại những giọt nước mưa, rơi từng hạt tí tách trên tán ô. Khấu Hòa đứng dưới tán cây mà đối diện có một người khác đang đứng lộ vẻ băn khoăn, môi hơi gượng ép nở nụ cười:"Không ngờ gặp ngươi ở đây." "Ta lại tưởng ngươi vì ta mà đến." Dãy núi phía xa uy nghi tĩnh mịch mặc gió lùa, mắt Vũ Đình An thâm sâu dày đặc mà đến, cuối cùng là thở dài:"Là ta đã phụ ngươi." Chiếc ô rơi xuống đất ánh mắt Khấu Hòa trở nên dịu dàng giống hệt ngày xưa họ từng gặp gỡ, cũng là Xuyên Thục chiều mưa ánh lửa chiếu lên gương mặt trắng bệch nhuộm ra tia hồng hào giả dối. Khấu Hòa run run:"Ngươi biết thì tốt rồi..." Đêm nay vẫn trăng mỏng trên nền trời, mưa như hàng ngàn sợi tơ siết chặt lấy tâm tư hai người, Khấu Hòa khép mắt:"Ta đã tìm ngươi rất lâu, ta hận ngươi biết mấy cũng sợ không tìm thấy ngươi biết bao nhiêu." "Ta cứ nghĩ ngươi không muốn nhìn thấy ta...hóa ra là vì hận mà tìm lại." "Lẽ nào ta không nên hận sao?" *** "Người vẫn đang nghĩ về chuyện kết giới à?" "Ừ" Lục Khuynh Tâm chong đèn:"Lúc nãy không muốn bàn luận thêm nên không nói, ta nghĩ đến Tiễn Biệt chứ không chắc chắn, mà Khấu Hòa có vẻ rành quá. Giờ nghĩ lại đáng lí ta phải nghe hết xem còn binh khí nào tấu được Tiễn Biệt." "Người đã nghi ngờ Khấu Hòa còn tin người ta nói thật sao." Y bước xuống giường xỏ giày:"Khúc là do người không phải do đàn đâu..nhưng theo như những loại đàn hắn kể, không chừng là muốn nhắc đến Tuyết Phách." "Tuyết Phách? Mỹ Tiếu không có khả năng này, kể cả cây đàn đó cũng không lợi hại như thế, ngươi dựa vào đâu chứ?" "Không phải đã nhắc đến Lệnh Văn sao? Ta thấy hắn không phải là vô tình nói ra đâu. Đương nhiên ta không tin Lệnh Văn có thể tấu nổi Tiễn Biệt, chỉ tin hắn muốn kiếm chuyện. Hắn chữa cháy bằng nhiều loại đàn khác nhau trong đó Tuyết Phách là Lệnh Văn âm sắc không khác mấy, nên ta cũng chỉ đoán mà thôi hahaha." Hắn đang nghiêm túc nghe bỗng nhiên y cười làm hắn thấy y đang nói dóc, nghi ngờ:"Ngươi đã nghe qua âm thanh của Lệnh Văn rồi sao? Ta chưa nghe trên giang hồ có cây đàn này nếu có thể xếp ngang với Hoàng Hà Cổ Phụng không thể không nổi danh được." Y cũng nghiêm túc suy nghĩ:"Thật là không ai biết sao...cũng quá khiêm tốn rồi." "Ai khiêm tốn cơ?" "Ta." "Hả, liên quan gì đến ngươi. Ý ngươi là kiến thức của ngươi vô biên không đi khoe mẽ cho thiên hạ biết là khiêm tốn à? Ta thật không biết đến Lệnh Văn đấy nói nghe xem nào." Hắn rót ly trà ra nhâm nhi. "Lệnh Văn là đàn của ta, một đàn một sáo Lệnh Văn, Lệnh Vọng." Suýt nữa hắn đã phun trà vào mặt y, hơi nhếch môi:"Khấu Hòa đúng là muốn kiếm chuyện." Sau đó lại cười như hoa:"Nếu đã là một cặp thì cho ta cây đàn đó đi." Hắn chỉ nói đùa thôi, binh khí trong nhà ai lại đem đi cho chứ. "Người và Công Nghi Lăng không làm huynh đệ thật uổng phí." "Lẽ nào Công Nghi Lăng đang giữ đàn sao?" Hắn ủ dột thất vọng:"Lần trước ngươi nói hắn lấy sáo của ngươi rồi mà, sao có thể chứ..." Y sao biết được, người kia không biết đã bị đuổi đi chưa...nếu đã đuổi đi thì vị ca ca kia nên nhớ lấy sáo lại cho y mới được. "Còn một câu nữa, vết thương trên cổ ngươi là do Khấu Hòa gây ra?" "Do cành cây quẹt." Y nói thêm:"Vì hắn đâm tới nên ta né mới bị cành cây quẹt thôi. Hắn muốn hỏi chuyện Vũ Đình An ấy mà nhưng ta thấy hắn đã đến đây từ trước chứ không phải đuổi theo chúng ta." Hắn đặt mạnh chén trà xuống:"Giờ chúng ta đều bị giam ở đây rồi, tới đâu hay tới đó." "Ta không muốn chết chung với người đâu, dù người có chết cũng phải đưa ta ra trước đã..." Hắn muốn đánh y quá