Dịch: Vãn Phong *** Lời của cô vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Hoắc quý phi nhướng mày: “Hoàng hậu nương nương vừa mới nói gì vậy?” Thương Lâm không hơi đâu mà quan tâm đến nàng ta mà chỉ nhìn chàng trai áo đen không chớp mắt, lòng thầm điên cuồng mong mỏi sự việc sẽ như cô tưởng tượng. Nếu hoàng thượng đúng là anh đẹp trai kia thì nàng có chỗ dựa vững chắc rồi, còn sợ quý phi gì nữa chứ! Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng trai mặc áo bào đen cứ lẳng lặng nhìn Thương Lâm, sau khi xem xét kỹ một lượt thì khẽ nheo lại rồi ánh lên vẻ gì đó, giống như là rốt cuộc đã hiểu ra điều gì. Thương Lâm chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không tự chủ được mà rùng mình một cái. “Hoàng hậu?” Hắn nhẹ nhàng nói, giọng có vẻ là lạ: “Thì ra nàng chính là hoàng hậu của trẫm…” Thương Lâm không khỏi trợn tròn mắt. Cô dám chắc mình không hề nhìn lầm, lúc nãy trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn lóe lên vẻ hiểu rõ. Cô không hề nhìn lầm, hắn chính là bạn của Chu Tuấn, mà rõ ràng hắn cũng đã nhận ra cô! Thế nhưng tại sao hắn lại có thái độ này? Trong giờ phút chiến tranh ngầm này, cô đột nhiên nhớ tới lý do tại sao hai người bọn họ lại đến nơi này: cô bị Cao Tiểu Thi đẩy ra ngoài cửa sổ, còn hắn thì vừa chạy tới cạnh cô, bị cô kéo lấy, cùng rơi xuống… Bà nó! Gã này còn đang hận cô! Như để chứng thực phán đoán của Thương Lâm, hắn bước tới gần cô, nói với giọng chỉ đủ cho hai người nghe: “Đất khách quê người gặp được bạn cũ, đúng là vui mừng…” Lời của hắn như là được nghiến răng nghiến lợi để nói ra. Thương Lâm cảm thấy mồ hôi lạnh trên đầu rơi xuống tí tách! Hoắc Tử Nhiêu thấy hai người gần gũi thân mật như thế thì sắc mặt hơi bất an, nàng ta bước tới vài bước, lặng lẽ nắm tay hoàng đế, nũng nịu: “Bệ hạ quên hôm nay đến đây để làm gì rồi sao? Người đã hứa sẽ làm chủ cho thần thiếp mà!” Đây là lần đầu tiên Thương Lâm nghe Hoắc Tử Nhiêu nói chuyện bằng giọng nói này, cô chỉ cảm thấy trong sự dịu dàng mềm mại mang theo chút khàn khàn, thật sự là có thể khiến người ta thấy lâng lâng. Một đại mỹ nhân kiều diễm như thế, lúc này lại cười tươi như hoa trước mặt tên khốn này, cố giành sự chú ý của hắn. Không công bằng! Thật không công bằng mà! Đều là xuyên qua, tại sao đãi ngộ lại khác xa như vậy chứ! Chàng trai mặc áo bào đen nhìn Hoắc Tử Nhiêu trong giây lát, cười miễn cưỡng: “Đương nhiên là trẫm nhớ!” Lúc ấy Hoắc Tử Nhiêu mới thở phào nhẹ nhõm, khi quay đầu nhìn sang Thương Lâm thì ánh mắt lập tức sắc lạnh: “Thế nào, trước khi hoàng hậu nương nương gả đến Ngụy Quốc không có ai dạy ngươi lễ nghi sao? Thấy bệ hạ mà không hành lễ, đúng là láo xược.” Thương Lâm ngẩn ra. Đương nhiên cô biết mấy người thời xưa hễ thấy mặt nhau là quỳ lên quỳ xuống, hôm nay cô cũng đã chuẩn bị tinh thần hy sinh hoàng kim dưới đầu gối để quỳ trước mặt hoàng đế, dù sao thì người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà! Nhưng… rõ ràng gã khốn này cũng đến từ hiện đại như cô, muốn cô quỳ trước hắn sao? Làm gì có chuyện đó! Cô nghiến răng, cứng đầu không chịu nhúc nhích, mặc cho Nhập Họa ở bên cạnh quýnh lên. Hắn thấy cô như thế thì chậm rãi nói: “Thì ra lời đồn quả không sai, công chúa Yến Quốc cao quý không gì sánh bằng, không thèm để những phép tắc của Đại Ngụy ta vào mắt.” Đây rõ ràng là trách cứ. Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hả hê khi thấy cô gặp tai họa, thầm nghĩ bà hoàng hậu không thức thời này chuẩn bị gặp xui xẻo rồi. Mắt Thương Lâm gần như sắp trào máu! Còn công chúa Yến Quốc, còn Đại Ngụy gì gì đó. Người anh em à, anh có cần phải nhập vai đến thế không? Được lắm, anh muốn chơi phải không, tôi chơi với anh! Cô hít sâu một hơi, bắt chước mấy hoàng hậu trong phim, nhún người xuống, đúng mực nói: “Bệ hạ nói thế là sai rồi, đương nhiên thần thiếp không dám xem thường phép tắc của Đại Ngụy, chỉ có điều hiện nay thần thiếp là hoàng hậu trong cung, đương nhiên cũng chính là chủ mẫu của các vị phi tần.” Nàng nhìn sang Hoắc quý phi. “Thân làm hoàng hậu, thế nhưng lại bị giam lỏng chỉ vì một câu nói của phi tử, chuyện thế này ở Đại Yến của thần thiếp quả thật chưa từng nghe thấy. Thế cho nên thần thiếp mới cảm thấy hoang mang, không hiểu rốt cuộc thì phép tắc của Đại Ngụy ra sao, không biết nơi này có nói đến tam cương ngũ thường, thứ bậc trên dưới hay không…” Nói xong một tràng, Thương Lâm thầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi mình. Khi vừa tốt nghiệp, bởi vì chuyên ngành của cô không được chú ý nên không tìm được công việc, cô từng giận mình tại sao lại đi học lịch sử, nhưng bây giờ thì lại lấy làm may mắn vì mình đã học lịch sử. Mặc dù đây là một thế giới không tưởng nhưng có lẽ cũng không khác với thời cổ lắm. Cô học bốn năm trời, đương nhiên cũng am hiểu người thời xưa coi trọng những gì. Dường như không ngờ được là cô sẽ nói ra những lời này, hắn ngạc nhiên ngước mắt lên, bắt đầu đánh giá cô lại lần nữa. Thương Lâm cụp mắt xuống vờ cung kính, bày ra vẻ lạnh lùng mà cao quý, mặc cho ánh mắt của hắn càn quét qua. Hoắc Tử Nhiêu bên cạnh thì không có tính nhẫn nại được như vậy, Thương Lâm vừa nói xong thì mặt nàng ta lập tức biến sắc, cười lạnh: “Hoàng hậu nói thế thật là vô lý. Chẳng qua thần thiếp chỉ mời người ở trong Tiêu Phòng Điện nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày chứ giam lòng người khi nào đâu? Người trách thần thiếp tội bất kính, vậy tại sao lại không kể cho bệ ha nghe tất cả mọi chuyện mà người đã làm?” Tim Thương Lâm nhói lên. Đúng rồi, sao cô lại quên mất chuyện này chứ. Hôm nay Hoắc Tử Nhiêu tới là để hỏi tội cô đây. Hai bên đang giương cung bạt kiếm thì hắn bỗng “ừm” nhẹ một tiếng. “Có chuyện gì vào trong rồi hãy nói, đứng đây hoài không thấy mệt sao?” Thế là mọi người cùng ùn ùn tiến vào Tiêu Phòng Điện, chuẩn bị thăng đường tra án. Sau khi mọi người ngồi xuống, Hoắc quý phi nghiêm mặt nói: “Như thần thiếp đã bẩm báo với bệ hạ lúc trước, hôm ấy thần thiếp có lòng tốt đến Tiêu Phòng Điện cùng thưởng trà với hoàng hậu, thế mà nàng ta lại hạ độc trong điểm tâm, định đẩy thần thiếp vào chỗ chết!” “Nói hươu nói vượn!” Nhập Họa lập tức nhảy ra, chen vào: “Công chúa nhà tôi sẽ không làm những chuyện như thế!” Hoắc quý phi chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái: “Điểm tâm hôm đó thần thiếp đã sai người giữ lại, mấy ngày nay hoàng hậu nương nương tĩnh dưỡng trong Tiêu Phòng Điện nên thần thiếp đã sai người thẩm vấn thị nữ của nàng ta. Trong đó có một cung nữ tên là Tiểu Điệp đã khai nhận ả ta chịu sự sai khiến của hoàng hậu, hạ độc trong điểm tâm.” Ngừng một chút, Hoắc Tử Nhiêu nói tiếp: “Nếu không nhờ con mèo của thần thiếp tham ăn, giành miếng điểm tâm ăn trước thần thiếp thì bây giờ người chết oan uổng chính là thần thiếp rồi!” Nói xong, đôi mắt đẹp rướm lệ, bi thương ai oán nhìn hoàng đế. Thương Lâm đã dự đoán trước trong Tiêu Phòng Điện này có tay chân của Hoắc Tử Nhiêu nên nghe thế cũng không lấy làm lạ. Thấy một cung nữ mặt tròn bầu bĩnh bị đưa tới, run rẩy quỳ trong điện, cô hơi mím môi, rồi mỉm cười: “Quý phi nương nương nói xong chưa? Bổn cung cũng có vài lời muốn nói.” Cô bình tĩnh nhìn Hoắc Tử Nhiêu. “Ngươi nói bổn cung hại ngươi, hạ độc ngươi, nhưng bổn cung vừa gả tới Đại Ngụy chưa được hai tháng, gốc rễ chưa vững vàng, trong cung ngoại trừ những người được gả theo thì không có lấy một người đáng tin cậy. Lúc này bổn cung hại ngươi, phải chăng là muốn tự tìm đường chết sao?” Cung nữ tâm phúc của Hoắc Tử Nhiêu là Bích Ti nói: “Có lẽ là nương nương người đố kỵ nương nương nhà chúng tôi được sủng ái nên bị hận thù làm mờ mắt, đánh cược cả tính mạng cũng phải đuổi cùng giết tận!” Thương Lâm gật đầu: “Nghĩ thế thì cũng có lý! Được rồi, cứ coi như bản cung chán sống, muốn chết chung với nương nương nhà các ngươi thì chuyện quan trọng thế này phải chăng bản cung nên tìm một người thân cận đi làm? Hạ độc vào trong điểm tâm mà thôi, cần gì phải qua tay nhiều người như thế? Một mình Nhập Họa là có thể làm được, đúng không?” Nhập Họa đột nhiên bị gọi tên để ký thác hy vọng, xấu hổ lên tiếng: “Nô tì… nô tì chưa từng thử…” Thấy Thương Lâm khẽ nhướng mày, nàng ta lập tức nói: “Nô tì cảm thấy… có thể làm được!” Thương Lâm quay đầu, chìa tay nhún vai với Hoắc Tử Nhiêu: “Ngươi xem, ta hoàn toàn không nhất thiết phải ra lệnh cho Tiểu Điệp làm việc này. Tuy nó là thị nữ mà ta mang từ Yến Quốc tới nhưng chưa từng được ta trọng dụng, chuyện trọng đại thế này sao lại có thể phó thác cho nó được?” Những lời này rất có lý, rất chặt chẽ, khiến cho Hoắc Tử Nhiêu á khẩu không nói gì được. Nhìn đôi mắt sáng ngời ẩn chứa vẻ trêu tức kia, Hoắc Tử Nhiêu tức đến nghiến răng. Hạ Lan Tích ung dung bình thản như thế quả thật khiến nàng ta rất bất ngờ. Trong ấn tượng của nàng ta, tuy Hạ Lan Tích là công chúa cao quý nhưng tính tình lại nhút nhát rụt rè, trước đây bị hoàng thượng lạnh nhạt cũng chỉ biết im lặng mà chịu đựng, thỉnh thoảng có phi tần bất kính nàng ta cũng không trách tội. Lần này Hoắc Tử Nhiêu sắp đặt cái bẫy này, lúc đầu quả thật khiến nàng ta sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, ai ngờ ngất xỉu một lát, sau khi tỉnh lại thì cứ như thành một người khác vậy. Nàng ta khéo ăn khéo nói thế này đúng là khó chơi thật. Có điều… Hoắc Tử Nhiêu nhìn vẻ mặt lãnh đạm của hoàng đế, trong lòng đã có tính toán. Xưa nay bệ hạ không thích người của Yến Quốc, hơn nữa có mình châm dầu vào lửa nên đã sớm muốn xử lý Hạ Lan Tích. Lần này điều quan trọng không phải là chứng cứ có đầy đủ hay không, mà chỉ là cho bệ hạ một cơ hội, khiến người có thể danh chính ngôn thuận nhổ bỏ cái gai trong mắt này. Hạ Lan Tích khéo mồm khéo miệng thì đã sao? Chỉ cần bệ hạ không tin thì cũng vô ích. Nghĩ tới đây, nàng ta cười khẽ một tiếng: “Hoàng hậu nương nương đang định chối sạch sẽ hay sao? Lẽ nào thần thiếp tự độc chết con mèo của mình rồi giá họa cho người?” Thương Lâm cười đầy ẩn ý: “Biết đâu được…” “Ngươi…” Hoắc Tử Nhiêu nắm chặt tay, quay đầu sang nhìn chàng trai vẫn luôn im lặng kia. “Bệ hạ, người tin vào sự ngụy biện của hoàng hậu hay là tin chứng cớ trong tay thần thiếp?” Thương Lâm thấy nàng ta ném vấn đề lại cho hoàng đế thì tim không khỏi nhấp nhỏm không yên. Những lời vừa nói với Hoắc Tử Nhiêu lúc nãy cô đã luyện đi luyện lại trong đầu rất nhiều lần, tự thấy là cũng rất có sức thuyết phục. Nhưng sau này Nhập Họa nói với cô hoàng thượng rất tin tưởng Hoắc Tử Nhiêu, chuyện hậu cung thì nói gì nghe nấy, khiến cho hy vọng vừa được nhen nhóm trong cô bị dập tắt hoàn toàn. Xét cho kỹ thì kế hoạch của Hoắc Tử Nhiêu cũng không được coi là chặt chẽ. Nếu nàng ta quyết ý hãm hại cô thì ít nhất cũng nên ăn chút điểm tâm có độc, diễn tiết mục suýt chết thì càng có thể kích động lòng thương hương tiếc ngọc của hoàng đế. Nàng ta chủ quan như vậy chắc chắn là vì đã hoàn toàn nắm hoàng đế trong tay, cho nên không muốn tự xông pha vào nguy hiểm. Hiểu rõ được điều này, cô không còn quá nhiều hy vọng vào lần đối chất này, chẳng qua là liều chết một phen. Nhưng ai ngờ vào phút cuối cùng lại xuất hiện điều bất ngờ, hoàng đế đã bị đổi hồn, hơn nữa linh hồn này còn là đồng hương với cô, chỉ cần hắn muốn giúp cô thì có thể cứu cô ra khỏi hiểm cảnh một cách dễ dàng. Nhưng mà… Thương Lâm nhìn đôi mắt lóe lên vẻ âm trầm của chàng trai mặc áo đen, nhớ tới thái dộ vừa rồi của hắn, lòng nhấp nhỏm không yên như có ngọn lửa bập bùng, thiêu đốt làm tim cô đau nhói. Cô là kẻ đầu sỏ hại hắn đến nước này, hắn sẽ đồng ý giúp cô sao chứ? “Nàng…” Chàng trai áo đen đột nhiên lên tiếng, nhìn vào mắt Thương Lâm: “Khuê danh của nàng gọi là Hạ Lan Tích, tại sao vậy?” Thương Lâm ngơ ngác nhìn hắn: “Hả?” Phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cô vội vàng nói: “Bởi vì… bởi vì…” Làm sao mà cô biết bởi vì sao chứ, lúc Nhập Họa kể mọi chuyện không có nhắc tới vấn đề này. Thấy cô không trả lời, hắn thay đổi tư thế, khẽ vuốt cằm, hai mắt nhìn cô không chớp. “Trẫm đoán nhất định là vì làn da của nàng trắng nõn nà, giống như viên ngọc không chút tì vết đúng không?” Hắn tự cảm thấy đáp án này rất hợp tình hợp lý. “Yến hoàng đúng là một người thú vị, hôm nào phải giao lưu một chút mới được.” Nghe hắn nói vậy, Thương Lâm mới nhớ ra hôm qua khi soi gương thì phát hiện đúng là làn da của Hạ Lan Tích rất trắng, không giống như người Hán mà giống với người Hồ hơn. Còn cái họ này nữa, họ Hạ, lẽ nào là có lẫn huyết thống của dân tộc thiểu số? Khoan đã khoan đã, bây giờ không phải là lúc tra gia phả của Hạ Lan Tích. Kẻ địch trước mắt, tự nhiên hắn đề cập tới chuyện này làm chi? Còn nữa, bộ dáng làm như bị sắc đẹp của ‘cô’ cám dỗ kia là có ý gì trong đó? Thương Lâm còn chưa rõ mô tê gì thì hắn đã đứng dậy, ung dung đi đến trước mặt cô. Hắn khẽ cúi người xuống, nghiêm túc nhìn cô trong giây lát, sau đó nắm lấy cằm cô: “Trước kia chưa nhìn kỹ, thì ra hoàng hậu của trẫm lại xinh đẹp động lòng người đến thế, khiến trẫm không thể rời được mắt. Tính cách còn cương trực hiếm thấy nữa chứ. Công chúa của Yến Quốc quả nhiên là khác với nữ tử Giang nam ta, có nét đặc sắc riêng…”