Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe
Chương 13
Dịch: Vãn Phong
***
Thương Lâm đến thế giới này được bốn tháng, rốt cuộc cũng bước vào con đường xông pha thiên hạ của một cô gái xuyên không.
Trước khi trốn chạy, cô cân nhắc kỹ càng rằng sẽ chôm của Cao Trầm một số tiền nhỏ, đủ để cô sinh sống trong thời đại này vài tháng. Lúc đầu, bị bắt ở lại hoàng cung, cô từng tưởng tượng rằng nếu có ngày phải một mình ra ngoài kiếm sống thì mình phải làm gì bây giờ, rồi còn từng liệt kê hết những kỹ năng mưu sinh của mình ra, nghiêm túc suy nghĩ con đường sau này. Tuy bây giờ đã qua vài tháng nhưng kế hoạch vẫn có sẵn, cho nên cô cũng không hoảng loạn lắm.
Vốn cô định lập tức rời khỏi thành Hạ Đinh, rồi sau đó về lại Cận Dương hay là đi xứ khác thì còn chưa biết. Nhưng sau đó cô nghĩ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc chắn Cao Trầm sẽ không thể ngờ được cô dám tiếp tục ở lại Hạ Đinh, có khả năng hắn sẽ ra khỏi thành tìm cô, thế là cô thong dong rồi.
Mấy ngày nay đi theo bên cạnh Cao Trầm, ngày nào cũng phải dịch dung nên cô đã học được không ít kỹ xảo. Trong tay không có mặt nạ da người để dùng, cô liền dùng bùn trét cho dơ mặt mình, rồi lại nhét những đạo cụ đã được chuẩn bị từ trước vào trong quần áo, khiến thân hình mập mạp hơn, không đến nỗi vừa nhìn đã nhận ra ngay. Cô còn học được từ Cao Trầm cách làm thế nào để ép giọng xuống, khiến giọng nói giống như đàn ông. Bây giờ những kỹ năng này đã phát huy công dụng rồi.
Cứ như thế, Thương Lâm hóa trang thành một gã ăn mày dơ dáy bẩn thỉu, trốn trong một ngôi miếu đổ nát ở phía tây thành, trộn lẫn với những người ăn mày khác. Theo kế hoạch ban đầu, cô sẽ ở Hạ Đinh một tháng, đợi sóng yên bể lặng rồi mới tìm đường khác để đi. Nhưng vừa gia nhập cái bang được ba ngày thì đã gặp phải mối nguy lớn trong đời.
Lúc đêm khuya vắng vẻ, có ba hắc y nhân lẳng lặng đột nhập vào miếu. Thương Lâm vốn tỉnh ngủ, nghe thấy chút tiếng động thì lập tức thức dậy. Trong ngôi miếu còn rất nhiều ăn mày đang ngủ, nằm ngổn ngang dưới đất, giống như là trong phim kinh dị vậy. Còn ba hắc y nhân kia thì rất kiên nhẫn xem xét kỹ từng tên ăn mày, dường như muốn nhận rõ diện mạo của họ.
Bọn họ đang… tìm cô sao?
Lông tơ trên người Thương Lâm bỗng dựng ngược dậy. Thấy những người kia sắp tìm qua bên này, cô vội vàng dùng chân đạp vào phần eo của tên ăn mày nằm bên cạnh, khiến hắn ta rống lên như là sói tru: “Bà nội nó! Đứa chết tiệt nào dám đá ông mày đó!”
Mấy người ăn mày lần lượt thức dậy, tiếng mắng chửi nhốn nháo cả lên, hết sức ầm ĩ.
Thương Lâm đá tên ăn mày xong mới thấy hối hận. Nếu bọn hắc y nhân ấy làm tới cùng thì chắc sẽ giết hết bọn ăn mày này để diệt khẩu, vậy há chẳng phải cô đã hại họ rồi sao? May mà bọn chúng còn chưa tới mức phát rồ, khi mấy tên ăn mày bắt đầu mắng chửi thì chúng đã lập tức rút lui, không để lại vết tích gì.
Thương Lâm nhìn trăng thanh gió mát bên ngoài khung cửa sổ rách nát, im lặng một lúc rồi quay đầu lại nhìn gã ăn mày bên cạnh, nói rất đường hoàng: “Vương lão tam, lần sau mày đừng có rống lên như heo bị chọc tiết được không? Tao bị mày làm thức giấc rồi nè!”
***
Không được, ngôi miếu này đã không còn an toàn nữa rồi. Thương Lâm soi vào hồ nước để sửa sang lại diện mạo ăn mày của mình, nắm đả cẩu bổng trong tay, hòa vào dòng người đi ra ngoài thành.
Cô ôm mấy cái màn thầu và một bình nước, đi một chút lại dừng, kham khổ như một chiến sĩ cách mạng. Nhưng cho dù cẩn thận như thế thì suýt chút nữa vẫn bị tóm.
Ngoài thành Hạ Đinh khoảng năm mươi dặm, cô chen lẫn trong đám người, cúi đầu chuyên chú gặm màn thầu. Cách đó không xa, một người đàn ông vóc dáng cao to nhưng lại có gương mặt bình thường đang dùng ánh mắt lạnh như băng để lướt qua người cô, rồi lại dời đi chỗ khác.
Cô nhận ra hắn, đó chính là Cao Trầm sau khi đã dịch dung.
Mấy tên hắc y nhân ở trong miếu vào tối hôm đó chắc không phải là người của Cao Trầm. Bằng sự hiểu biết của hắn đối với Hạ Lan Tích, chắc hẳn không thể nào ngờ được công chúa Hạ Lan Tích cao quý lại cải trang thành một tên ăn mày dơ bẩn, cho nên hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì đến mấy gã ăn mày.
Sau khi Cao Trầm dẫn người đi xa, gã ăn mày bên cạnh thân mật khoát vai cô. “Haiz, Tiểu Mễ à, sau này đệ tính lăn lộn chỗ nào đây? Cận Dương có rất nhiều người giàu, ngay cả cơm cho chó mà cũng dùng gạo trắng, nếu không huynh với đệ cùng đến đó để sống những ngày tốt đẹp đi!”
Thương Lâm gặp được gã ăn mày có biệt danh lão Trương này ở trên đường, thấy cô là người cùng nghề nên nhất định phải đi chung với nhau. Thương Lâm nghĩ dù sao bây giờ mình cũng cải trang thành đàn ông, có thêm một người che chắn thì cũng tốt nên đồng ý. Lão trương lớn hơn Thương Lâm mười mấy tuổi, cô liền bắt chước mấy ăn mày khác gọi hắn là đại ca.
“Đại ca, đệ.. đệ không muốn đi Cận Dương.” Thương Lâm từ tốn nói.
“Tại sao?” Lão Trương cao giọng. “Lẽ nào đệ sợ mấy quan to quyền quý đó? Đừng sợ, có đại ca bảo vệ đệ, ta xem ai dám ức hiếp đệ nào!”
Thương Lâm cười miễn cưỡng, không nói gì nữa.
***
Đêm hôm đó, Thương Lâm đang say giấc nồng thì bỗng bị một cảm giác nong nóng làm thức giấc. Vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy lão Trương – người hai ngày nay xưng huynh gọi đệ với cô đang đè trên người cô, sờ mó lung tung.
Suýt nữa là Thương Lâm giật mình đến hồn vía lên mây, một cái tát lập tức bay tới mặt hắn. “Mẹ nó, ngươi đang làm gì đó?”
Bây giờ nghĩ lại thì đúng là thái độ của lão Trương này cũng nhiệt tình thái quá, hằng ngày có cơ hội là tới bắt chuyện với cô. Cô vốn tưởng hắn là người thích kết giao bằng hữu, nhưng xem tình hình này thì lẽ nào hắn là kẻ đồng tính? Thấy cô yếu đuối, nhìn giống như tiểu thụ nên mới động lòng?
“Ta nói Tiểu Mễ à, cô đừng có giả vờ nữa. Tuy hiện nay đại ca ta nghèo túng nhưng trước kia cũng từng phong lưu vô số. Xương cốt dáng người này của cô, sao có thể là đàn ông được?” Hắn vừa nói vừa nhe răng cười. “Nào, để đại ca tới yêu thương muội, sau này muội theo ta, đại ca nhất định sẽ đối tốt với muội.”
Bà nó! Không ngờ gặp phải một tên ăn mày có gốc gác!
Thấy bàn tay dơ bẩn kia sắp kéo quần áo mình, Thương Lâm giơ chân lên cao, đạp mạnh vào chỗ ấy của hắn. Lão Trương hét lên một cách thảm thiết, cô lập tức đẩy hắn ra, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, dường như không chỉ có một người. Thương Lâm nhớ tới những tên ăn mày đi theo Lão Trương thì cảm thấy tê tái. Nếu bị bọn chúng bắt được thì kết cục của cô không thể tưởng tượng được.
Mẹ nó, sớm biết thế này thì đã ngoan ngoãn đi theo Cao Trầm rồi, ai mà ngờ một tên ăn mày mà cũng háo sắc tới mức to gan thế chứ.
Dưới chân bị vấp, người cô lập tức mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Bởi sự cố này, những người đó đã đuổi kịp cô. Không kịp để ý tới cơ thể đau nhức vì bị ngã, cô lập tức quơ lấy hòn đá bên cạnh, uy hiếp bọn chúng. “Các người đừng qua đây!” sắc mặt lão Trương âm trầm. “Tiện nhân, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tối nay mà tao không cho mày một bài học thì cái tên Trương Tứ Đức của tao sẽ viết ngược lại.”
Thương Lâm nhìn bộ dạng hung hăng dữ tợn của hắn, tay phải nắm chặt thành đấm, lòng đã có quyết định. Cùng lắm thì chết chung, bất luận thế nào cô cũng sẽ không để mặc cho mấy gã khốn này làm nhục!
Lão Trương cười lạnh vài tiếng rồi nhào tới. Thương Lâm nghiến chặt răng, đang chuẩn bị đánh nhau với hắn thì bỗng nghe lão Trương rống lên như heo bị chọc tiết. “Ai, ai dám đánh lén ông mày!”
Dưới ánh trăng sáng, trên trán hắn bị thủng một lỗ, đang không ngừng trào máu ra ngoài, trông hết sức kinh người. Thương Lâm nhìn cục đá trên tay mình, rồi lại nhìn cái mặt đầy máu của lão Trương, thầm nghĩ không đúng, ta còn chưa có đập mà!
“Là ông mày đánh lén mày đấy!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến người Thương Lâm lập tức cứng đờ.
Cô từ từ quay đầu lại, chỉ thấy dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, có một chàng trai dáng người cao lớn, tay phải cầm một cục đá, vừa ném nó vừa đi về phía bọn cô. Điệu bộ của hắn vô cùng nhàn nhã, không giống như đang đánh nhau với người ta mà giống như đi tản bộ trong vườn nhà mình hơn.
“Thằng khốn, dám phá hỏng chuyện tốt của ông mày à! Mẹ nó, đánh chết nó cho tao!” Lão Trương nổi giận đùng đùng, xua tay một cái là những người bên cạnh hắn liền xông về phía chàng trai kia. Thương Lâm khẩn trương, những ngón tay bấu chặt xuống đất, mắt không dám rời khỏi cuộc chiến lấy một giây.
Thân thủ của hắn vẫn lợi hại như cái hôm ở Nam Sơn, chỉ cần một lát là có thể nhẹ nhàng đánh bảy tám người đàn ông gục xuống đất. lão Trương sợ hãi, không cám ngang ngược nữa, vừa run rẩy vừa lùi ra sau.
Chàng trai không thèm để ý đến lão Trương, ngược lại từ tốn đi đến trước mặt Thương Lâm, ngồi xổm xuống đất, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm của cô. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, hắn nhẹ nhàng nói: “Đây là nhỏ ăn mày quyến rũ đáng yêu của nhà ai thế này? Thật là đáng thương mà.”
“Dịch Dương…” Thương Lâm òa khóc, nhào thẳng vào lòng hắn. “Thật là anh đó sao? Sao anh lại ở đây?” Cô nói năng lộn xộn. “Tôi sợ chết đi được, lúc nãy tôi cứ tưởng là phải nằm lại chỗ này luôn rồi chứ. Anh đến rồi sao?”
Dịch Dương mặc cho cô ôm mình một lát, sau đó mới chậm rãi nắm lấy vai cô, đẩy cô ra. “Ngại quá, tôi có bệnh sạch sẽ.” Hắn nhìn bộ dạng bẩn thỉu của cô từ trên xuống dưới, trong đôi mắt đen thẳm toàn là vẻ khâm phục. “Khiến cho mình trở nên thế này, cô cũng tàn nhẫn quá nhỉ!”
Thương Lâm vừa thoát chết trong gang tấc nên không để tâm đến những lời trào phúng của hắn, chỉ ôm lấy vai hắn lần nữa, vừa khóc lóc vừa than thở. “Để tôi ôm một chút thì sẽ chết sao chứ.”
Lần này Dịch Dương không đẩy cô ra nữa, chỉ kéo tay cô qua, cầm lấy cục đá bị cô nắm đến nóng lên, không thèm quay đầu lại mà ném thẳng nó ra sau. Tiếp theo, lần thứ ba trong đêm nay, lão Trương liền rống lên tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết.
…Đúng là đáng thương mà. Hắn còn ảo tưởng rằng có thể nhân lúc hai người này ôm ấp nhau thì có thể chạy trốn, ai ngờ trốn không được thì thôi đi, còn bị cục đá đập thêm vào vết thương.
Dịch Dương đỡ Thương Lâm đứng dậy, thấy quần áo cô xộc xệch, da thịt trắng nõn nà như ẩn như hiện thì cởi áo choàng ra, khoác lên cho cô. Tay hắn nắm lấy eo cô, rồi hất hàm về phía trước. “Bà xã, em nói xem phải trừng trị bọn chúng thế nào đây?” Giọng điệu thờ ơ giống như trước mặt hắn không phải là một đám người thương tích đầy mình, mà là rau củ quả trong vườn nhà hắn.
Lão Trương không đợi Thương Lâm nói chuyện liền giãy giụa rồi kêu lên: “Tiểu Mễ à, đại ca sai rồi. Đệ nể tình mấy ngày nay ta cũng chăm lo bảo bọc cho đệ mà tha cho ta đi.”
“Tiểu Mễ?” Dịch Dương nhướng mày. “Cô có thể lấy cái tên nào dễ nghe hơn không?”
“Tôi muốn tưởng niệm tên ăn mày trong Võ lâm ngoại truyện mà!” Thương Lâm nghiêm túc nói.
“Võ lâm ngoại truyện? Chưa xem.” Dịch Dương nói. “Tôi cứ tưởng cô không giật được điện thoại Tiểu Mễ[1] nên mới lấy tên đó để phục thù chớ.” Ngừng một chút, hắn lại không nhịn được mà chê tiếp. “Cái tên này gớm quá.”
“Được, lần sau tôi lấy tên Samsung.” Thương Lâm nói dõng dạc.
“Tiểu Mễ…” Lão Trương vẫn đang kêu rên, nhưng lại bị Thương Lâm ngắt lời. “Được rồi, đừng có kêu ma gọi quỷ nữa.” Cô quay qua nhìn Dịch Dương. “Anh ra đây có dẫn người theo không?”
Dịch Dương gật đầu.
“Vậy anh để hai người lại, đưa mấy tên này đến quan phủ, nói là bọn chúng đùa bỡn con gái nhà lành, gây nguy hiểm đến an ninh xã hội, để bọn chúng phải ăn cơm tù đi.”
Cô vừa nói xong thì lại nghe một loạt tiếng cầu xin. Dịch Dương thấy mắt cô hơi đỏ, bên trong còn rớm rớm nước mắt thì mỉm cười. “Được, bắt bọn chúng phải ăn cơm tù.”
[1] Điện thoại Tiểu Mễ là tên một loại smart phone bán rất chạy ở Trung Quốc
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
6 chương
98 chương
109 chương
58 chương
62 chương
81 chương