Tà túy
Chương 4 : đường về
Edit by An Nhiên
Lúc Trì Diên đi đến bến xe thì đã là xế chiều hơn sáu giờ, cũng may bây giờ là mùa hè, chân trời vẫn một mảnh rực rỡ, thế nhưng ánh vàng đã bị nhuộm, không như mặt trời mọc buổi sớm trong vắt đầy sức sống, bất chợt làm cho người ta có ảo giác thẫn thờ nồng đậm.
Vé cậu mua là chuyến bảy giờ tối, nhưng đợi đến sát giờ vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc xe nào, một khắc đúng bảy giờ, bến xe có một người phụ trách sắp xếp bọn họ lên một chuyến xe khác, trên xe này còn năm sáu chỗ trống, điểm cuối cũng sẽ đến Tô Minh thị, chỉ là thời gian dài, trên đường còn có thể dừng lại ở bến xe mấy huyện phía dưới, đường xe vốn hai tiếng sẽ phải đi hơn ba tiếng. Người phụ trách nói nếu bằng lòng lên xe này thì có thể được bù giá, nếu không muốn thì phải chờ ban quản lý, nhưng không biết sẽ mất thời gian bao lâu.
Trì Diên thầm nghĩ cả hai chênh lệch thời gian cũng không là bao, ít nhất xe này tuy lâu hơn một chút nhưng chắc chắn có thể trở về, chờ ban quản lý thì không biết phải chờ đến bao giờ, bèn lên xe, ngồi ở chỗ trống phía sau gần cửa sổ, bên cạnh cậu đã có một người đàn ông trung niên vạm vỡ mặc áo jacket ngồi đó.
Trì Diên thấy thế lại dịch dịch vào trong. Thời điểm cậu nghỉ ngơi không tốt sẽ dễ bị say xe, hôm nay bôn ba một ngày, tinh thần lại khẩn trương cao độ liên tục, buổi tối cũng không ăn cơm đàng hoàng, lúc này đã cảm thấy đầu đau âm ỉ, liền dựa đầu vào cửa sổ xe nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Không nghĩ tới một lần nhắm mắt này liền trở nên mơ hồ. Cậu liên tục lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vẫn lờ mờ có thể cảm giác được xe khách thắng lại đỗ vào bến, tiếng hành khách kéo hành lý đi đi lại lại xuống xe, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn mê man không tỉnh lại.
Chờ đến khi cậu triệt để thanh tỉnh thì sắc trời toàn bộ đã tối đen, ngoài cửa sổ màn đêm đen kịt, cùng với bóng núi phía xa hướng về phía con người áp tới. Trì Diên lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, đã mười giờ hai mươi, phỏng chừng còn cách Tô Dân thị không xa. Con đường trở về này với con đường lúc đi không giống nhau, cậu vậy mà không hề nhận ra.
Trên xe chỉ còn lại lẻ tẻ bảy tám người, có lẽ đều là đi Tô Dân thị giống cậu. Đại ca lúc trước ngồi bên cạnh cậu chắc không thích chen chúc, không biết từ lúc nào đã chuyển lên ngồi ở ghế trống phía trước. Cậu ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, phía sau chính là hàng cuối cùng cao nhất, hôm nay trừ cậu ra, những người còn lại đều ngồi phía trước, rải rác ở trong xe.
Trì Diên lướt điện thoại trong chốc lát, cảm thấy buồn ngủ, liền tắt màn hình chuẩn bị cất đi. Trong lúc lơ đãng, màn hình điện thoại màu đen nhận ánh sáng yếu ớt từ đèn đường lờ mờ ngoài cửa sổ, phản chiếu mặt một người ngồi phía sau cậu—— khuôn mặt trắng bệch, ngũ quan cứng đờ, không chút biểu tình, một đôi mắt đang trừng trừng nhìn cậu.
Trì Diên lúc này cả người lông tơ dựng đứng. Giả bộ như không có việc gì lại cầm điện thoại lên, tay khẽ cử động hơi run rẩy, nhất thời sợ tới mức không dám động, cũng đã quên suy nghĩ, giống như tư duy trong nháy mắt đã đóng băng.
Trì Diên trì hoãn trong chốc lát, giả vờ trấn định lặng lẽ từ trong túi lấy ra phù bình an do Trương đạo trưởng vẽ — phù bình an tổng cộng có hai tấm, một tấm cậu dùng để đựng tro cốt, một tấm khác vẫn luôn mang bên người để trong túi.
Cậu nhìn thoáng qua, lập tức trong lòng không khỏi phát lạnh, mép tấm phù màu vàng chẳng biết từ lúc nào đã cháy đen, giống như bị thứ gì đó đốt.
Cậu giả vờ như vẫn chưa phát hiện ra thứ đằng sau, lưng đeo balo vịn thành ghế chuyển lên phía trước, ngồi xuống hàng ghế phía sau người đàn ông trung niên lúc trước ngồi cạnh cậu.
Cậu đặt balo xuống chỗ ngồi bên cạnh, ô tô đã tiến vào nội thành, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng dần trở nên sầm uất. Xung quanh có nhiều người lên làm cậu cảm thấy thoáng an tâm, Trì Diên lấy điện thoại ra âm thầm liếc mắt nhìn, ngón tay đặt trên màn hình lập tức cứng lại—— cái “Người” kia vẫn ngồi ở phía sau cậu, nó đi theo cậu cùng chuyển lên chỗ ngồi phía trước!
Lấy kinh nghiệm cá nhân của Trì Diên mà nói, người gan dạ sẽ không bị dọa đến nỗi quá sợ, mỗi lần gặp phải thứ này, đặc biệt là rõ ràng nó chỉ hướng về mình và đồ đạc của mình, Trì Diên vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn, kinh sợ, qua nhiều năm như vậy việc duy nhất học được là ít nhất phải bảo trì vẻ ngoài trấn tĩnh, sẽ không bị sợ tới mức chân tay luống cuống, giống như vừa rồi không quá mất bình tĩnh mà làm ra hành động gì quá khích.
Cậu biết bất luận tro cốt Diệp Nghênh Chi theo như lời Trương đạo trưởng nói thật sự có tác dụng hay không, ít nhất ngọc của cậu vẫn có thể tiếp tục bảo hộ cậu một thời gian nữa, cho nên cố giữ trấn tĩnh chịu đựng đến khi ô tô vào bến.
Nhưng thứ kia đi theo cậu xuống xe.
Tô Dân thị kém hơn Thế Minh thị là trong đêm hè, cho đến khi trời sáng Thế Minh thị vẫn luôn rực rỡ ngựa xe như nước, lúc xuống xe đã là ban đêm mười một giờ, con đường của bãi đỗ xe bến xe Khí Vận này tương đối lệch, đi ra đại lộ cũng phải mất bảy tám phút.
Trì Diên theo sát người đàn ông trung niên xuống xe trước cậu một bước, lấy dũng khí chủ động đến gần nói: “Đại ca nhà ở đâu?”
Căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, đàn ông trưởng thành chính trực tráng niên sẽ có dương khí dồi dào, những thứ kia đều sẽ cách khá xa. Ví dụ như lúc học Đại học, ba người bạn cùng phòng của cậu đều là thanh niên tuổi thanh xuân, lúc ấy ở phòng ngủ tần suất gặp tà hoặc bị ma quỷ quấy nhiễu nhỏ hơn nhiều so với cậu hiện giờ ở một mình.
Nam nhân dịch sang bên cạnh hai bước không để lại dấu vết, thoáng cách xa Trì Diên một chút, mới hơi chần chừ trả lời: “Khu Thiên Long.”
Khu Thiên Long ở ngay bên cạnh tiểu khu Trì Diên sống, cậu vui mừng trong bụng, cùng nam nhân chậm rãi trò chuyện đi tới đại lộ.
Trì Diên rất sợ bản thân một thân một mình vẫy xe đêm khuya, đi trên đường nếu gặp phải thứ gì đó thì cứ giả vờ như không phát hiện rồi nhanh chóng chạy xa là được, nhưng nếu vẫy xe gặp trúng lái xe không phải người thì không chạy được như thế. Ra đến đại lộ cậu liền thừa dịp đề nghị hai người đi chung một xe trở về, nam nhân kia do dự một chút, cũng đáp ứng.
Sau khi xe taxi dừng lại Trì Diên liền ngồi vào ghế lái phụ, nam nhân ngồi ở ghế phía sau, Trì Diên cố ý nhìn nhìn, từ khi bọn họ lên xe, thứ kia liền dừng lại không đi theo nữa.
Trì Diên nói địa điểm, đi tiểu khu Hoa Dung mới, khu đó là CBD mới mở rộng, được xem như là nơi phồn thịnh nhất Tô Dân hiện giờ, đơn vị và nhà Trì Diên đều ở đó.
(CBD: khu trung tâm kinh tế thương mại dịch vụ)
Lái xe là một thanh niên trẻ tuổi, nhắc nhở Trì Diên nói: “Anh đẹp trai thắt dây an toàn vào, sao không ngồi đằng sau, ghế phụ không rộng bằng ghế sau đâu.”
Trì Diên nhìn về chỗ ngồi phía sau, cười cười nói: “Không có gì, bớt chen chúc.”
Lái xe nhìn cậu một cái, không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, trầm mặc khởi động xe.
Từ khi lên xe vị đại ca kia liền không nói chuyện, chỉ có điều hai người vốn không quen biết, Trì Diên cũng không để ý, cũng im lặng nhìn khung cảnh thành phố quen thuộc bên ngoài cửa sổ.
Đến nơi Trì Diên lấy ví da ra trả tiền, cậu nhìn lại, vị đại ca kia không biết từ lúc nào đã xuống xe đứng chờ ở ngoài xe. Khu Thiên Long cách nơi này còn mười phút đi bộ, nhưng cũng không là tính xa, Trì Diên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tiểu ca lái xe cầm lấy nhân dân tệ nhìn thật kỹ, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Trì Diên, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng.
Trì Diên xuống xe, vị đại ca kia gật đầu với cậu nói: “Cảm ơn cậu.”
Trì Diên cho là đang nói đến chuyện tiền xe, lại cười cười, xua tay một cái nói: “Không có gì.” Đáng ra phải là cậu cám ơn mới đúng.
Nam nhân trung niên nói nói: “Tiểu huynh đệ, vậy tôi về thăm nhà một chút, từ biệt từ đây.”
Trì Diên cũng cười tạm biệt đối phương, quay người chuẩn bị đi về phía tiểu khu của mình.
Chợt nghe đối phương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Trên người cậu hình như có cái gì đó, tôi không dám ở quá gần cậu.”
Trì Diên vẫn chưa thu hồi nụ cười lập tức cứng mặt.
Cậu cứng đờ nghiêm mặt quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng nam nhân trung niên kia đang đi xa, đèn đường màu cam sáng rực ở cổng tiểu khu chiếu xuống, rõ ràng có thể thấy, nó không có bóng.
Tay Trì Diên run lẩy bẩy, gần như không cầm nổi chìa khoá, cậu nhanh chóng chạy vào trong tòa nhà, lúc cửa thang máy mở ra thậm chí không dám đi vào —— cậu sợ lại gặp phải thứ gì đó.
Chuyện thuở nhỏ ấn tượng đã phai nhạt, từ khi bà ngoại đem ngọc đưa cho cậu, tuy rằng cậu cũng từng đụng phải tà, nhưng hầu như chưa từng có thời điểm nào liên tiếp “Nhìn thấy” những thứ không sạch sẽ kia như mấy ngày gần đây.
Cậu sờ mảnh ngọc trước ngực, trong lúc lơ đãng lại đụng phải bình sứ nhỏ đựng tro cốt Diệp Nghênh Chi, yên lặng tự an ủi mình mặc kệ trông thấy cái gì, cứ giả vờ không phát hiện không để ý là được, ít nhất chúng nó vẫn không dám trực tiếp hại mình.
Tự an ủi như vậy rốt cuộc cũng suôn sẻ đi đến cửa nhà, nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh một chút, mới mở cửa đi vào.
Một khắc bật đèn lên đóng cửa lại này, cậu gần như toàn thân mất hết sức lực co quắp nằm trên mặt đất.
Nhưng rất nhanh Trì Diên lại kiên trì xốc lại tinh thần, tìm bài vị với lư hương đã chuẩn bị tốt, nghiêm nghiêm cẩn cẩn đặt lên trên một chiếc bàn nhỏ trong phòng khách. Cảnh tượng này trong buồn cười lại lộ ra vài phần quỷ dị, chỉ có điều Trì Diên là nam nhân độc thân sống một mình, bình thường trong nhà cũng không có khách, cho nên cũng không bận tâm.
Dựa theo lời Trương đạo trưởng nói, cậu phải mang theo tro cốt Diệp Nghênh Chi bên người để bảo vệ mình, bắt đầu từ ngày mang theo ấy mỗi sớm tối đều phải thắp hương cho bài vị Diệp Nghênh Chi một lần mới được.
Cậu không dám chậm trễ, bởi vì đã mang tro cốt của Diệp Nghênh Chi trên người, trở về cậu liền đốt ba nén nhang cho bài vị.
Bài vị làm theo yêu cầu toàn thân đen huyền, phía trên có khắc sáu chữ màu vàng “Diệp thị Nghênh Chi chi linh” .
Trì Diên cầm nhang trong tay cúi đầu cung kính bái lạy, sau đó cắm nhang vào lư hương trước bài vị.
Sau lưng cậu, một bóng đen hình người đứng thẳng, trầm mặc nhìn cậu làm tất cả.
Truyện khác cùng thể loại
206 chương
58 chương
6 chương
3 chương
31 chương
47 chương
47 chương
93 chương