Tà túy

Chương 119 : Hoàng tử kim cương đỏ

Trì Diên nghe chuyện này xong chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả người lạnh run, điều trấn an duy nhất là con quỷ có lẽ đã bị thứ ở miếu thần Na kia tiêu diệt đêm hôm đó. Cho nên suy ra, nơi ẩn cư của ba nhà Diệp Trì Hứa nếu đã hình thành quỷ khí dày đặc nồng đậm như vậy, nhất định là bởi vì tồn tại một vài ác quỷ rất mạnh hoặc là đã chết rất nhiều người. Nhưng ba nhà đều phong cấm rất nhiều ác quỷ ở cấm địa, tạo thành kết quả này cũng không có gì kỳ lạ. Diệp Nghênh Chi nghe cậu hỏi xong sắc mặt bình thản kéo cậu xuống giường, lắc đầu: "Không rõ." Nghênh Chi ca ca cũng nói không rõ ngọn nguồn, Trì Diên cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết. Nhưng Diệp Nghênh Chi rõ ràng tỏ vẻ không muốn quản nhiều, cậu cũng chỉ có thể tạm thời không nghĩ tới nữa. Diệp Nghênh Chi gọi tài xế, lúc hai người xuống lầu xe Diệp gia đã đợi bên ngoài, đưa hai người tới bệnh viện. Tống Cẩm vừa ăn xong cơm trưa Đào Quyên Quyên mang tới, thấy Diệp Nghênh Chi dáng vẻ công tử đi theo sau Trì Diên thì hơi giật mình. Trì Diên từng nhắc tới Tống Cẩm với Diệp Nghênh Chi nhưng chưa từng nhắc tới Diệp Nghênh Chi với Tống Cẩm, cậu lập tức giới thiệu hai người với nhau, chỉ nói Diệp Nghênh Chi là "Anh nhà hàng xóm cùng lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất tốt" của cậu. Giường ngủ trong viện nhất nhỏ, bình thường hai ba người sẽ dùng chung một phòng cho bệnh nặng. Đào Quyên Quyên giúp đi cửa sau, thu xếp cho ông ngoại ở riêng một phòng trong, ông ngoại ở phòng trong tuy rằng không gian nhỏ nhưng được nằm riêng một chiếc giường lớn, yên tĩnh cũng thoải mái hơn. Nhưng trong phòng đột nhiên có thêm ba người Trì Diên, Diệp Nghênh Chi, Tống Cẩm lập tức trở nên chật chội. Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế, Tống Cẩm ngồi ở mép chân giường, nhìn lên hai người trước mặt liền cảm thấy ngại. Để thoát khỏi tình cảnh lúng túng này, hắn xách ấm nước để trước tủ lên nói: "Hết nước rồi, để tôi đi lấy nước." Trì Diên đương nhiên không thể không biết ngại bản thân ngồi chơi lại để Tống Cẩm đi lấy nước, cậu đứng dậy giành lấy ấm: "Để tôi, cậu cứ nghỉ đi." Cậu vừa ra ngoài, Diệp Nghênh Chi gật đầu với Tống Cẩm rồi đi ra theo, bước hai bước đuổi kịp Trì Diên, cầm lấy hai phích nước trong tay cậu, đi đến góc hành lang không có ai liền bước chậm lại, nhàn nhạt liếc Trì Diên, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Anh trai? Ừm? A Diên giới thiệu ta với người khác như vậy sao?" "... Vậy phải giới thiệu thế nào?" Trì Diên cảm thấy vô tội, có chút oan uổng, nhìn nhìn Diệp Nghênh Chi, dò xét nói, "Đối tượng? Bạn trai?" Diệp Nghênh Chi không nhìn cậu, đi thẳng về phía trước, trong mũi khẽ "Hừ" một tiếng: "Lại quên rồi." Trì Diên há miệng, đi nhanh vài bước đuổi theo hắn: "... Ông xã?" Cách này chắc chắn không thể sai. Diệp Nghênh Chi quả nhiên hài lòng "Ừm" rồi một tiếng, thừa dịp bốn bề vắng lặng rất nhanh quay đầu lại cúi người cắn cắn chóp mũi cậu. Tiểu bại hoại. Trì Diên lại thừa cơ ôm lấy cổ của hắn, cười "Hắc hắc", ngoài miệng chiếm tiện nghi nói: "Nương tử ta thích ngươi nhất." Diệp Nghênh Chi đương nhiên sẽ không bởi vì cậu gọi như vậy mà tức giận, chuyển sang cầm hai phích bằng một tay, lại nhéo nhéo mũi cậu, thì thầm một tiếng "Chỉ biết gây sự" xong mỉm cười, quay người tiếp tục đi về phía phòng nước. Diệp Nghênh Chi cho người an bài cho ông ngoại Trì Diên đổi một phòng riêng cao cấp, lại mời thêm hai người chăm sóc chuyên nghiệp. Như vậy ba người thay ca luân phiên, những việc lau người, thay quần áo hay cho ăn đều không cần Trì Diên làm, chỉ mỗi ngày ở bên nói chuyện với ngoại là được, không còn mệt nhọc như lúc chỉ thuê một người chăm sóc. Người Diệp gia làm việc hiệu suất rất cao, dù chưa thông thạo thành phố R nhưng chỉ ba giờ sau đã xử lý xong mọi chuyện. Chiều tối Trì Diên rủ vợ chồng Tống Cẩm cùng nhau ăn cơm, Tống Cẩm đáp ứng, ra ngoài viện trước hút thuốc chờ, Trì Diên vẫn đang ở trong hướng dẫn công việc cho người chăm sóc mới, Diệp Nghênh Chi ở bên cạnh cùng cậu. Chỉ lát sau Đào Quyên Quyên tan làm xong đi ra tìm Tống Cẩm, tò mò nghe ngóng nói: "Người đàn ông đến cùng Thước Kẻ là ai thế? Hai người đó nhìn không giống nhau lắm." Tống Cẩm dập thuốc lá: "Anh cũng không rõ lắm, Thước Kẻ nói là anh trai nhà hàng xóm lớn lên cùng cậu ấy từ nhỏ, mấy năm qua vẫn không liên lạc gì nhưng lần này cậu ấy về nhà thì gặp lại, gần đây anh ta rảnh nên đến tìm cậu ấy." Kỳ thật Tống Cẩm biết rõ công việc của cha Trì Diên nên cũng đoán được Diệp Nghênh Chi làm gì, nhưng bản thân không dám chắc, lại thêm không muốn Đào Quyên Quyên nhớ tới chuyện lần trước sẽ sợ hãi nên ậm ừ cho qua chuyện. "Chuyện này nghe quen quen." Đào Quyên Quyên suy nghĩ một chút, đột nhiên hưng phấn nói, "Em nhớ ra rồi, đây phải là mô típ phim tình cảm thịnh hành mấy năm trước sao? Nữ chính vốn sinh ra trong nhà giàu, có một thanh mai trúc mã thân thế tương đối cao, thậm chí còn cao hơn cấp bậc hoàng tử kim cương đỏ, đến thuở thanh xuân tình cảm đang nảy sinh thì nữ chính đột nhiên gặp biến cố, nếu không phải đột nhiên phát hiện ra là bị nhận nhầm từ nhỏ thì hoặc là có mẹ kế, hoặc là gia đạo sa sút, tóm lại lập tức biến thành người bình thường. Kết quả đang lúc gặp phải nguy cơ, ví dụ như thất nghiệp, bị đối xử bất công, người nhà đổ bệnh nặng hoặc thiếu nợ cần một số tiền lớn thì lại tình cờ gặp lại vị thanh mai trúc mã trước kia của mình." Đào Quyên Quyên tấm tắc kêu: "Thước Kẻ đúng là không thể ngờ nha, thâm tàng bất lộ, cầm kịch bản nữ chính." Tuy rằng hiện thực không cẩu huyết như trong phim, Trì Diên không lâm vào cảnh đặc biệt khó khăn cần giúp đỡ nhưng cậu và vị anh trai kia cũng không phải tình cờ gặp lại. "Em đừng nói mò chuyện nhà người ta nữa, " Tống Cẩm ho một tiếng, "Quyên Quyên, cái gì gọi là hoàng tử kim cương đỏ?" Thật ra hắn muốn nói bóng gió nghe ngóng xem mình là cấp bậc gì trong suy nghĩ của vợ. Nếu không phải kim cương thì tối thiểu cũng phải là bạch kim chứ? "Chính là hội viên chim cánh cụt." Đào Quyên Quyên phẩy tay, "Hồi em học tiểu học không giống bây giờ, học sinh tiểu học đều nghèo, thứ này rất quý, tất cả mọi người đều muốn có. Người nào có thể tập hợp kim cương đủ các màu sẽ được những ai bậc quả dứa vàng cực kỳ hâm mộ." (đoạn này mình không hiểu lắm nhưng cấp bậc kim cương, chim cánh cụt với quả dứa vàng chắc là cấp bậc hội viên hoặc phiếu bé ngoan ở nước mình) "Hừm." Tống Cẩm lạnh nhạt đáp, thì ra là thế. Vậy thì hắn chẳng thèm so bì, cứ để anh trai Nghênh Chi kia đi làm hoàng tử đi. Địa điểm ăn ngay cạnh bệnh viện, không tiện đỗ xe, bốn người đành cùng nhau đi bộ qua đó. Vừa đi được hai bước Tống Cẩm đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, lập tức ôm chặt vai Trì Diên: "Đúng rồi! Thước Kẻ! Suýt thì quên không nói cho cậu biết, tớ sắp làm cha rồi! Hai ngày trước Quyên Quyên mới kiểm tra, đã mang thai ba tháng rồi!" Đây chính là chuyện mừng. Trì Diên thoáng cái cười lớn, thân thiết mà vỗ vai Tống Cẩm: "Chúc mừng cậu! Tớ cũng sắp thành chú rồi." Đúng lúc này Diệp Nghênh Chi đi chậm phía sau hai người vài bước đột nhiên ho khan. Trì Diên vội vàng buông Tống Cẩm chạy về chỗ Diệp Nghênh Chi, đỡ hắn vuốt lưng thuận khí, hai đầu lông mày hiện vẻ lo lắng rõ ràng: "Nghênh Chi ca ca sao thế? Có ổn không?" Đầu lông mày Diệp Nghênh Chi cau lại, mím môi khoát tay, lấy từ trong túi áo một chiếc khăn tay che miệng lại, lại ho thêm một hồi. Trên khăn tay dần dần lan ra từng mảng máu đỏ. Trì Diên lập tức nóng ruột, nửa ôm Diệp Nghênh Chi vội vàng hỏi: "Nghênh Chi ca ca, bác sĩ có đi cùng không? Chúng ta quay về nghỉ đi." Diệp Nghênh Chi bỏ khăn tay xuống, nhu hòa bình thản cười với cậu: "Không sao, chẳng mấy khi em được gặp lại bạn bè, đi thôi." Trì Diên còn muốn khuyên nhủ thêm, Tống Cẩm đã nhịn không được hỏi: "Thước Kẻ, anh cậu bệnh gì thế?" "Sức khỏe anh ấy không tốt lắm." Trì Diên nâng Diệp Nghênh Chi đáp, "Nhất là tim không khỏe lắm." Nói xong Trì Diên cương quyết đỡ Diệp Nghênh Chi chuẩn bị quay về, áy náy nói xin lỗi Tống Cẩm và Đào Quyên Quyên, hẹn hôm khác gặp lại. Ở nơi không ai nhìn thấy, Diệp Nghênh Chi có chút bất đắc dĩ nhếch khóe miệng. Hắn vốn không có ý như vậy, ai ngờ A Diên lại lo lắng cho hắn quá mức thế này. Ừm, nhưng cảm giác được người yêu lo lắng bảo vệ cũng không tệ. Sau khi hai người đi, Tống Cẩm quay sang nhìn vợ mình, nghi ngờ hỏi: "Quyên Quyên, em đã từng nghe nói tim không khỏe dẫn đến ho ra máu bao giờ chưa?" ( Nghi lắm nha anh Diệp =)))) ***** Cứ như vậy Diệp Nghênh Chi ở thành phố R cùng Trì Diên gần một tháng, ông ngoại vẫn chưa đỡ hơn, cũng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tình trạng cũng không chuyển biến xấu. Sau khi thuê người chăm sóc, buổi tối Trì Diên sẽ cùng Diệp Nghênh Chi về nhà, trước đó vài ngày Trì Diên bận bịu chuyện tốt nghiệp, giờ chỉ còn chờ nhận bằng là xong, vậy nên lúc này toàn bộ tâm tư đều đặt trên người ông ngoại và Diệp Nghênh Chi. Tối hôm đó Trì Diên đang ở ngủ ở nhà đột nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện. Cậu và Diệp Nghênh Chi vội vàng đến viện, ông ngoại đã tỉnh nhưng tình trạng rất xấu, bác sĩ để Trì Diên qua chỗ ngoại nói chuyện vài câu. Ý tứ này đã rất rõ ràng. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, ông ngoại đã gần tám mươi tuổi, kỳ thật sinh tử cũng chỉ trong tích tắc. Lúc đi qua vành mắt Trì Diên đỏ lên, cầm chặt bàn tay ngoại lành lạnh mà tiều tụy, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời. Ông ngoại hướng đôi mắt đục ngầu nhìn cậu, hé miệng, Trì Diên vội vàng cúi người nghiêng tai nghe, nghe thấy giọng ngoại khàn khàn yếu ớt, nhẹ nhàng nói: "... Tiểu Diên.. về rồi đấy à..." Trí nhớ của ngoại vẫn dừng lại trước lúc hôn mê, đứa cháu của ngoại vẫn xa nhà, vẫn chưa về. Nhìn thấy Trì Diên, câu nói đầu tiên là hỏi cậu đã về rồi ư. Trì Diên khẽ gật đầu, quỳ rạp xuống đầu giường, nước mắt không ngăn được tràn ra: "Ngoại ơi, con về rồi, con đã về rồi..." Ngoại nhắm mắt, không còn tiếng động. Chỉ còn lại Trì Diên càng không ngừng khóc, hối hận tại sao mình không ở bên ngoại đoạn đường cuối cùng, hối hận buổi tối vì sao không ở lại viện trông nom ngoại. Tống Cẩm cùng Đào Quyên Quyên nhận được tin tức cũng chạy tới, đứng bên cạnh do dự không biết nên an ủi như thế nào. Cuối cùng Diệp Nghênh Chi đi tới quỳ bên cạnh ôm cậu vào ngực, để Trì Diên dựa trước ngực hắn tiếp tục khóc, không ngừng nhỏ giọng an ủi: "Ông ngoại đi rất nhẹ nhàng, không sao cả. Đừng sợ, về sau còn có ca ca ở đây, ca ca vĩnh viễn ở bên em..." Đôi mắt đen ngắm nhìn người trong ngực, sâu không thấy đáy.