Ta! tiểu thuyết nhân vật phản diện
Chương 7 : xin ngươi nhất định phải cứu gia gia của ta!
Diệp Phi suy nghĩ, xoay người nhanh, hắn nâng Tô Hiếu Khôn, miễn không để cho Tô Hiếu Khôn ngã xuống trên mặt đất.
Tô Hiếu Khôn lúc này còn nhận thức được chuyện gì đang diễn ra, nhưng sắc mặt trắng bệch, bờ môi cũng trắng bệch, hô hấp khó khăn, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Tô Khinh Trúc hoảng hốt, nhưng ngay lúc đó trấn tĩnh lại, phân phó nữ hầu, nói: "Nhanh, nhanh đi tìm gọi Hoàng y tiên sinh!"
Hoàng y tiên sinh là bác sĩ riêng của Tô lão gia , cũng là một vị danh y Yến Kinh.
Bởi vì Tô Hiếu Khôn sức khỏe không tốt, cho nên luôn phải có một vị bác sĩ riêng.
Bất quá Hoàng y tiên sinh để đến được đây còn cần thời gian, Hoàng y tiên sinh sống ở cách biệt thự Tô gia chừng mười mấy phút đi xe.
Nếu là bình thường, mười mấy phút không đáng là bao. Nhưng tình huống ở trước mắt, mười mấy phút đủ để ảnh hưởng cả một sinh mệnh.
Diệp Phi nói: "Không kịp, trước tiên đem lão gia tử nằm lên trên ghế sa lon , ta sẽ giúp Tô lão gia chữa trị!"
Vừa nói, Diệp Phi một bên nắm lấy cổ tay Tô Hiếu Khôn, nín hơi, cảm thụ mạch đập.
Y thuật của Diệp Phi lúc này là đã đạt tới trình độ cao , dựa theo hệ thống bình xét cấp bậc tiêu chuẩn, đã tương đương cùng nhân vật chính Trần Lạc.
Có thể xem như một danh y thành danh ở Yến Kinh!
"Ngươi?" Tô Khinh Trúc không thể tin vào những gì mình nghe được.
Diệp Phi muốn chữa bệnh cho Tô Hiếu Khôn?
Hắn biết y thuật?
Tô Khinh Trúc cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, nàng nhất thời không khỏi chần chờ.
Diệp Phi nhíu mày, thản nhiên nói: "Mạng người quan trọng , ta đây nói là làm."
Diệp Phi tính cách vốn dĩ ân oán rõ ràng, Tô Hiếu Khôn đối tốt với hắn, mặc kệ về công về tư, hắn đều muốn cứu Tô lão gia tử.
Diệp Phi nhẹ tay ấn về phía vị trí trái tim của Tô Hiếu Khôn, hai hàng mi nhíu chặt: "Lão gia tử nhịp tim đập rất nhanh, hô hấp khó khăn, tứ chi rét lạnh lại thêm bệnh phù, hẳn là triệu chứng suy tim."
Diệp Phi nhanh chóng phán đoán ra bệnh tình: "Phải lập tức bắt tay vào chữa trị, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."
Tô Khinh Trúc tim đập rộn lên.
Cha mẹ của nàng mất sớm, đối với nàng gia gia là người quan trọng nhất, nếu như gia gia thật sự xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, nàng tuyệt đối sẽ bị đả kích lớn.
Ngay sau đó, Tô Khinh Trúc cũng không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể nghe Diệp Phi.
Diệp Phi đỡ Tô Hiếu Khôn ở bên cạnh lên trên ghế sofar, nằm thẳng, sau đó lấy ở túi ngực ra một cái hộp gỗ tinh xảo.
Trong hộp gỗ là ngân châm dùng để châm cứu.
Đây cũng là do Diệp Phi sớm chuẩn bị cẩn thận.
《 Hoàng Đế Nội Kinh Linh Xu quyển 》 được xưng là 《 châm Kinh », nội dung trọng điểm bên trong trình bày Nhân Thể Kinh Lạc, huyệt vị cùng phương pháp châm cứu.
Bởi vậy Diệp Phi mới mang theo ngân châm trong người, quả nhiên có ngày phát huy được tác dụng.
"Châm cứu?" Tô Khinh Trúc nhìn thấy ngân châm trong hộp gỗ, không khỏi sững sờ.
Tô Khinh Trúc đối châm cứu cũng có ít hiểu biết, thấy Diệp Phi mang theo ngân châm, càng kinh ngạc.
Chẳng lẽ hắn biết y thuật?
Diệp Phi mặc kệ Tô Khinh Trúc, hắn hết sức chăm chú, lấy ra ngân châm.
Ngân châm sớm đã trừ độc, ngón tay thon dài của Diệp Phi nắm vuốt một mặt của ngân châm, cánh tay hắn động, ngón tay khinh xoáy, ngân châm nhất động, đâm về phía nội quan huyệt vị Tô Hiếu Khôn.
Nội quan huyệt vị nằm bên cạnh tại cẳng tay
Nội quan huyệt vị dùng để ngăn ngực dừng ọe, bổ huyết cường tâm trọng yếu huyệt vị, có thể xưng là tâm hoàn mang cứu nhân thể.
Không chỉ là nội quan huyệt, Diệp Phi dùng châm nhanh, chuẩn, vững vàng, sâu cạn không đồng nhất, tinh chuẩn đâm về phía huyệt vị còn lại của Tô Hiếu Khôn.
Huyệt Lao Cung!
Chí Dương Huyệt!
Cái này hai đại huyệt vị, một cái là làm dịu Huyết Áp lên cao, một cái là làm dịu tim đau thắt.
Hợp Cốc huyệt, Quan Nguyên huyệt. . .
Diệp Phi hết thảy dùng mười sáu châm, ghim kim về sau khinh xoáy ngân châm, mấy Đại Huyệt vị trên thân thể Tô Hiếu Khôn đều dần dần phát nhiệt, xúc tiến máu lưu thông, kích thích huyệt vị.
Diệp Phi thi châm thủ pháp một mạch mà thành, giống như ma thuật đồng dạng, làm cho người tán thưởng.
Đây là 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》châm cứu lưu truyền tới nay, tên là Ất Mộc Thần Châm .
Diệp Phi tập trung tinh thần, tâm không ngoại vật.
Sau khi Diệp Phi châm cứu một lát sau đó thấy được Tô Hiếu Khôn ban đầu tái nhợt trên mặt rốt cục đã có một tia huyết sắc, hô hấp cũng thoáng trở nên bình ổn.
"Tiểu Phi ngươi. . ." Tô Hiếu Khôn tuy vừa rồi ngã xuống, nhưng vẫn biết là Diệp Phi cứu hắn.
Diệp Phi nói: "Lão gia tử, người trước tiên đừng nói, phối hợp cùng ta trị liệu."
Tô Hiếu Khôn gật đầu, hắn cảm giác giác được thân thể dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Tuy đầy bụng nghi hoặc, nhưng Tô Hiếu Khôn giờ phút này vô cùng suy yếu, cũng vô pháp nói được gì.
Bên cạnh, Tô Khinh Trúc hít sâu một hơi, bộ ngực chập trùng, nàng thấy Tô Hiếu Khôn khôi phục ý thức, Tô Khinh Trúc tuy đã định hình tâm lý nhưng vẫn rất hoảng sợ.
Cha mẹ của nàng mất sơm, người thân duy nhất chỉ còn lại có gia gia.
Nếu mà Tô Hiếu Khôn vừa rồi có gì bất trắc. . . Hậu quả khó mà lường được.
Nhờ có Diệp Phi, nghĩ không ra hắn chẳng những biết y thuật, mà lại y thuật cao minh như thế.
Thủ pháp châm cứu thành thạo trầm ổn, Hoàng y tiên sinh cũng chưa chắc làm được.
Tô Khinh Trúc cắn môi, nói: "Diệp Phi, xin ngươi mau cứu gia gia của ta,ta cầu xin ngươi."
Luôn luôn thanh lãnh như nàng, vậy mà dùng ngữ khí khẩn cầu nói với Diệp Phi, đây là lần đầu tiên.
Diệp Phi không có đáp lại nàng.
Hắn vội vàng thi châm, tâm vô bàng vụ.
Ước chừng mười phút sau.
Diệp Phi lúc này mới thi châm hoàn tất, tâm lý cuối cùng trầm tĩnh lại.
Đây lần đầu tiên Diệp Phi dùng 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 chữa bệnh, mặc dù là lần đầu, nhưng Diệp Phi biểu hiện rất trầm ổn, không có sai lầm.
Trị bệnh cứu người, chính là phải can đảm cẩn trọng.
Điểm này Diệp Phi làm rất khá.
Tô Hiếu Khôn lão gia tử trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, hô hấp cũng rốt cục thông thuận
"Lão gia tử, ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm. Xem ra bệnh này đã diễn ra được một thời gian, người mắc bệnh suy tim." Diệp Phi nói.
Tô Hiếu Khôn chậm rãi gật đầu, hắn nhìn Diệp Phi một chút, mà nói: "Tiểu Phi, hôm nay nhờ có ngươi cứu lão đầu tử này một mạng, nếu không ta sợ là nguy hiểm."
"Tiện tay mà thôi ." Diệp Phi khiêm tốn.
Suy tim cũng không phải bệnh nhẹ, tình huống vừa rồi cực kỳ nguy hiểm.
Ngay sau đó, có người hầu mang thuốc ra cho Tô Hiếu Khôn uống, Tô Hiếu Khôn uống thuốc xong, tinh thần chuyển biến tốt hơn một chút.
Tô Khinh Trúc nhìn, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào, nhìn Diệp Phi cảm khích nói: "Diệp Phi, cám ơn ngươi."
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
47 chương
636 chương
72 chương
235 chương
2263 chương
51 chương