Ta Thường Hay Nhìn Thấy Chữ Viết Kỳ Quái
Chương 27 : 27
Ngày thứ hai Quý Trạch An liền thu mua kịch bản của Diệp Đồng, cậu cũng không có gạt hắn, nói cho hắn biết nếu như hiện tại không bán kịch bản cho cậu thì về sau giá cả sẽ tăng gấp bội lần, hỏi hắn có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không, dù sao cũng là người quen, Quý Trạch An cũng không cần gạt hắn, có muốn chịu thiệt thòi hay không thì để hắn tự mình lựa chọn. Nếu như Diệp Đồng chọn chịu thiệt, Quý Trạch An cũng sẽ không bạc đãi hắn, chờ sau khi công chiếu cậu nguyện ý chia hoa hồng cho hắn.
“Tam ca! Thật sự có thể dùng kịch bản của ta sao?” Hiển nhiên Diệp Đồng cũng không đặc biệt quan tâm vấn đề tiền, điều hắn để ý chính là có dùng kịch bản hắn cải biên hay không.
“Đương nhiên, kịch bản Tiểu Tứ ngươi viết rất đặc sắc.” Quý Trạch An không chút do dự tán dương hắn, lời cậu nói đều là thật tâm, kể cả Ninh Văn Ngạn cũng rất xem trọng kịch bản.
“Ta có thể đến làm biên kịch cho đoàn kịch của Tam ca không?” Diệp Đồng lại hỏi.
Quý Trạch An gật đầu, “Nếu như ngươi nguyện ý, trừ ngươi ra cũng không còn ai khác phù hợp, dù sao thời điểm chụp ảnh sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, cần sửa chữa chi tiết nhỏ và vân vân.”
“Thật tốt!” Lần đầu Diệp Đồng cảm thấy hết thảy lời nói đều có thể nói ra khỏi miệng mà không phải yên lặng nghĩ ở trong lòng, củ kết. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân người cùng đàm luận là Tam ca, sự tình đàm luận là thứ hắn thích? Hắn vẫn cho là với tính tình của hắn sẽ không có đoàn kịch nào nguyện ý để hắn làm biên kịch. Bất quá tựa hồ nếu Tam ca làm đạo diễn thì có thể! Bởi vì Tam ca luôn có thể nhìn thấu hắn đang suy nghĩ gì!
“(′? `) thật tốt ”
Diệp Đồng không có nhịn xuống yên lặng cảm thán trong lòng một lần.
“Tiểu Tứ, ngươi nguyện ý bán kịch bản cho ta không? Bây giờ ta chỉ dùng năm mươi vạn mua thôi, ngươi có thể suy tính nhiều một chút.” Cho dù Quý Trạch An thật sự rất muốn cái kịch bản này, cậu vẫn không muốn để Diệp Đồng chịu thiệt thòi lớn.
“Bán chứ!” Diệp Đồng cảm thấy nhất định phải bán, mình có thể làm biên kịch và vân vân chính là kết cục hoàn mỹ nhất, chân tâm hắn cũng không có yêu cầu gì khác, gia đình hắn cũng không thiếu tiền, tiểu thuyết của hắn cũng kiếm lời không ít, cho nên hắn không đặc biệt để ý vấn đề tiền.
“Vậy được, ngày khác chúng ta ký hợp đồng.”
Diệp Đồng gật đầu.
“╰(°°)╯ ký ký ký! Ký rồi mới chân thật! Hạnh phúc giống như nằm mơ vậy, thật tốt ”
Quý Trạch An nhìn thấy chữ trên mặt Diệp Đồng, cảm thấy hắn thật quá đáng yêu, “Nhanh ăn điểm tâm đi, cũng thỏa thuận xong rồi, đợi lát nữa liền phải lên lớp , không ăn điểm tâm sẽ đói bụng.”
Diệp Đồng gật gật đầu như gà mổ thóc, cầm lấy đũa gắp tiểu lung bao Quý Trạch An mang tới phòng ngủ lên bắt đầu ăn. Mà Liễu Nguyên cùng Cảnh Hưng Tư một bên đã sớm ăn đến vui vẻ. Không một ai hỏi tới nguyên nhân mấy năm sau mới quay chụp, tất cả mọi người rõ ràng thời gian chuẩn bị tiền kỳ của một bộ điện ảnh là không thể thiếu, thời gian càng dài càng có thể tốt hơn.
Mọi người ăn điểm tâm xong, liền kết bạn đi lên phòng học, bất quá Liễu Nguyên cùng Cảnh Hưng Tư không cùng một hệ, cho nên liền tách ra trên đường.
Bất tri bất giác đã qua mười hai ngày, khí trời càng ngày càng lạnh lên, cho dù Quý Trạch An có đồng hồ sinh lý tinh chuẩn, mỗi ngày tỉnh lại đều vùi trong ổ chăn không muốn đứng lên, ôm cái lò lửa lớn Du Dịch không muốn buông tay. Trong phòng mở điều hòa, rất là thoải mái, chui ra từ trong chăn cũng không đến nỗi lạnh, nhưng là vừa nghĩ tới nhiệt độ bên ngoài, Quý Trạch An liền hận không thể ngủ đến cùng trời cuối đất (=)) chém) .
“Bữa sáng muốn ăn cái gì?” Du Dịch biết trưa hôm nay Quý Trạch An có khóa, cho dù hắn không muốn cậu vẫn phải rời giường, cho nên hắn xoa xoa đầu nhỏ vùi ở ***g ngực mình, tiện đà ngồi dậy.
Quý Trạch An vẫn ôm phần eo người này không muốn buông tay, còn dùng mặt cọ a cọ ở nơi đó.
“Sủi cảo.”
Ngày hôm qua Quý Trạch An cùng bọc sủi cảo với Du Dịch rồi đặt ở trong tủ lạnh, hôm nay Du Dịch chỉ cần bắt nồi, cho thêm nước, bỏ sủi cảo vào là tốt rồi, rất nhanh là xong.
“Được, ngươi ngủ tiếp đi, ta đi nấu sủi cảo, chờ xong sẽ gọi ngươi, cách thời gian đi học còn sớm, không vội.” Du Dịch bỏ tay làm loạn của Quý Trạch An đi, chui từ trong chăn ra ngoài, chân trần đạp ở trên thảm trải sàn dày đặc, tìm được dép lê mang vào, cầm lấy áo khoác bên cạnh mặc vào.
Đầu Quý Trạch An đặt ở bên trên cái gối Du Dịch ngủ lúc trước, hai con mắt nhìn nhất cử nhất động của hắn. Kỳ thực cậu không có buồn ngủ , nhưng lại không muốn tỉnh, mùa này đặc biệt thích hợp ngủ nướng, nằm ở trong chăn vừa mềm lại vừa nóng hừng hực, ai cũng không muốn đi học đi làm không phải sao?
Nhìn Du Dịch đã mặc quần áo tử tế, cũng cúi đầu xuống hôn một cái trên trán cậu, cho cậu một cái hôn chào buổi sáng, Quý Trạch An ôm chặt lấy đầu của hắn, mạnh mẽ hôn một cái tại trên môi hắn. Đối với Du Dịch, Quý Trạch An càng ngày càng không căng thẳng, cũng nói lên quan hệ hai người là càng ngày càng tốt .
Du Dịch đi ra khỏi phòng ngủ, Quý Trạch An nằm ngửa trên giường ngốc một hồi, vẫn chậm rì rì đứng lên.
Giường lớn: (? ? ) Tiểu An ngươi nằm nhiều hơn nữa, ta cũng không ngại, thật sự! Nằm cả một ngày đều không có vấn đề, mọi người đều yêu thích ngươi lắm!
“Cảm ơn.” Quý Trạch An nhìn chữ lớn trên giường cười cười, vẫn bò dậy. Tuy rằng trong phòng cũng không lạnh, nhưng do thói quen quanh năm không đổi của Quý Trạch An, cậu vẫn vừa ra khỏi ổ chăn liền nhanh chóng mặc quần áo tử tế, dù sao lúc trước cậu đều không được hưởng thụ qua hai chữ ấm áp, nên bây giờ mỗi lần đều hận không thể chôn đầu tại trong ổ chăn. (chém =))))
Rời giường, đánh răng rửa mặt xong, Quý Trạch An liền theo thói quen đi qua nhà bếp, không có gì bất ngờ nhìn thấy bóng lưng cao rộng rãi kia, chính xác dùng tay siết chặt phần eo gầy gò của nam nhân, dùng mặt của mình hạnh phúc cọ a cọ tại trên lưng hắn.
Cậu hiện tại thực sự là vô cùng hạnh phúc!
Mặc dù thỉnh thoảng gặp gỡ tra nam Nghiêm Cẩm kia tại trường học rất là phá hoại bầu không khí, bất quá người kia tựa hồ có vây cánh nên nhận một bộ phim, gần đây càng ngày càng ít xuất hiện ở trong trường học, nghe nói đều xin nghỉ đóng kịch . Bây giờ Quý Trạch An tuyệt đối sẽ không cản trở Nghiêm Cẩm, nếu hắn một chút tiếng tăm đều không có, thế thì sau đó làm sao có thể ngã đau? Tiếng tăm chính là thanh kiếm 2 lưỡi, Quý Trạch An liền muốn làm cho Nghiêm Cẩm biết được mùi vị của cả hai đầu.
Ngày này, Quý Trạch An lên lớp ở trong phòng học, đột nhiên có giáo sư kêu cậu đi phòng hiệu trưởng, nói là có người muốn gặp cậu một chút. Hành động này của giáo sư thật sự làm cho Quý Trạch An suy nghĩ rất nhiều, khoảng thời gian này, lại tới phòng hiệu trưởng, Quý Trạch An thực sự không nghĩ ra ai sẽ đến tìm cậu, cậu căn bản cũng không nhận thức mấy người có quyền thế, tới tìm cậu còn thông qua hiệu trưởng làm môi giới cậu thật nghĩ không ra là ai.
Vừa vào phòng hiệu trưởng, không giống với hành lang, loại ấm áp khí lưu kia xông tới mặt, làm vẻ mặt Quý Trạch An vừa bị gió thổi đến có chút cứng ngắc lần thứ hai mềm nhũn ra.
“Hiệu trưởng, ta mang Quý Trạch An đồng học tới.” Giáo sư dẫn Quý Trạch An tiến vào phòng hiệu trưởng, nói xong một tiếng liền tự giác rời đi. Trong phòng ngoại trừ Quý Trạch An chỉ còn lại hiệu trưởng cùng với một vị nữ sĩ.
Vị nữ sĩ này nhìn qua tuổi không nhỏ, cho dù bảo dưỡng không sai, nhưng tuyệt đối cũng năm mươi tuổi trở lên. Quý Trạch An đoán được người này chính là người tìm cậu, Cậu nhìn nàng hồi lâu, cùng đối chiếu với từng người trong trí nhớ, cậu xác định chính mình là lần đầu tiên gặp người này.
“Quý Trạch An đồng học, vị này chính là Cổ nữ sĩ, hai người các ngươi từ từ nói chuyện, ta còn có chút việc rời đi trước.”
Vị Cổ nữ sĩ này hiển nhiên là muốn đơn độc nói chuyện cùng Quý Trạch An, vị giáo sư kia rời đi không được bao lâu, hiệu trưởng cười chào hỏi vài câu, cũng kiếm cớ rời đi. Lập tức trong phòng chỉ còn lại Quý Trạch An cùng vị Cổ nữ sĩ này.
“Ngươi hảo.” Theo lễ phép, Quý Trạch An chào hỏi trước. Tuy rằng loại ánh mắt xem kỹ kia của Cổ nữ sĩ làm cho cậu rất là không thoải mái, văn tự trên mặt ngược lại rất là bình thản, không nhìn ra có tình cảm gì, chỉ biết là nàng đang quan sát chính mình.
“Ta tên Cổ Mạn Thanh, lần này là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Cổ Mạn Thanh mở miệng nói ra tên đầy đủ của chính mình, tâm lý có tính toán, thu hồi tầm mắt đánh giá, mà là dồn tâm suy tư đối sách.
“Xin hỏi có chuyện gì?” Sau khi nghe tên Quý Trạch An càng thêm xác định chính mình không quen biết người này.
“Nói như vậy ngươi có khả năng không rõ ràng, thật ra mọi người đều thích gọi ta là Giang phu nhân.” Cổ Mạn Thanh nhấc mắt liếc nhìn Quý Trạch An ngồi ở bên cạnh.
Quý Trạch An nghe xưng hô Giang phu nhân trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp, bất quá rất nhanh cậu liền nghĩ đến đại ảnh đế Giang Khâm Dật, Giang Khâm Dật là ca ca ruột thịt của Du tiên sinh nhà cậu, như vậy Giang phu nhân trước mắt này có khả năng chính là cái gọi là mẫu thân của Du tiên sinh? Quý Trạch An trong lúc nhất thời cảm thấy phức tạp, Du Dịch ít nói sự tình nhà bọn họ, mà Quý Trạch An vẫn biết một chút, đối với Giang phu nhân này cậu một chút hảo cảm đều không có.
Ngữ khí Quý Trạch An lập tức liền phai nhạt đi, “Giang phu nhân, không biết ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
“Rất rõ ràng không phải sao? Ta là vì Tiểu Việt mà đến, đương nhiên cần phải nói cho ngươi Tiểu Việt là gọi Du Dịch.” Cổ Mạn Thanh cười cười nhìn Quý Trạch An, bất quá không đạt đến nụ cười chan chính, chỉ là cơ nhục khuôn mặt nhúc nhích một chút, trong ánh mắt của nàng cũng không có cái gọi là ý cười.
“Ta phải dùng điều kiện gì mới có thể làm cho người này rời khỏi con trai của ta?”
Quý Trạch An cuối cùng từ trên mặt Cổ Mạn Thanh nhìn thấu dụng ý của nàng, lập tức sắc mặt càng thêm không tốt, “Giang phu nhân, nếu như muốn khuyên ta rời khỏi Du Dịch thì miễn đi.”
Nói xong, Quý Trạch An liền muốn đứng dậy rời đi.
Nếu như với người bình thường gia trưởng trong nhà không đồng ý Quý Trạch An có thể lý giải, nhưng đặt ở trên người Du Dịch cậu liền làm không được, trước tiên không nói cậu là người trong cuộc, còn nữa Quý Trạch An vẫn luôn cho rằng bọn họ không có tư cách nhúng tay vào tình cảm của Du Dịch. Loại hành vi đối với sự tình gì cũng muốn áp đặt tại trên người Du Dịch của người nhà họ Giang tại trong mắt Quý Trạch An mà nói là cực kỳ ích kỷ, hay nói đúng hơn là tự phụ.
“Ngươi nếu biết , nói rõ ngươi có thể lý giải phải không? Hai nam nhân ở cùng nhau là không có tiền đồ, ngươi cần gì phải liên lụy Tiểu Việt nhà ta?” Cổ Mạn Thanh nhìn Quý Trạch An lãnh ý trong đôi mắt càng sâu hơn.
“Thật là người không thức thời!”
“Ta không thể hiểu được, ta cũng không thức thời, nếu như Du Dịch chủ động rời đi vậy chẳng mấy chốc ta cũng sẽ rời đi , còn việc chỉ với một câu nói của ngươi liền muốn ta rời đi căn bản là không khả năng. Ta cảm thấy giữa chúng ta không có chuyện gì đáng nói, đợi lát nữa còn phải học, ta liền rời đi trước .” Lúc này Quý Trạch An thực sự không muốn ở lại nhiều thêm một giây nào, nói xong cũng đứng dậy rời đi, cho dù trong nháy mắt mở cửa nghe được uy hiếp của Cổ nữ sĩ cậu cũng không có cảm giác nào.
“Ngươi không sợ ta vận dụng sức mạnh Giang gia chia rẽ các ngươi sao?”
Uy hiếp của Cổ nữ sĩ tại trong tai Quý Trạch An căn bản không tính là uy hiếp, chân chính có thể chia rẽ hai người bọn họ cũng chỉ có bản thân Du Dịch. Mà Quý Trạch An luôn tin tưởng Du Dịch, cho nên cậu không có chút sợ sệt nào.
“╰(`□′)╯ Tiểu An khá lắm! Nữ nhân kia rất xấu! Trở về thì phải cáo trạng biết không? Hài tử biết cáo trạng mới có cơm ăn!”
“Ân, về nhà lại nói cùng A Dịch, xế chiều hôm nay không có lớp.” Quý Trạch An nhìn khăn quàng cổ Du Dịch đưa cho mình, nheo mắt lại cười cười. Hiển nhiên lần đến này của Giang phu nhân cũng không có chân chính ảnh hưởng tâm tình của Quý Trạch An, lúc đó thời điểm tại phòng hiệu trưởng cậu rất phẫn nộ, nhưng ra cửa rồi cậu liền cảm thấy chính mình hoàn toàn không cần thiết phẫn nộ với bọn họ.
Du Dịch nói mình không nợ bọn họ, bọn họ bất quá là người xa lạ. Quý Trạch An vốn đau lòng Du Dịch, Du Dịch có thể coi bọn họ là người xa lạ vậy thì là người xa lạ, cậu cần gì phải tức giận vì người không liên quan chứ? Quý Trạch An vẫn đau lòng Du Dịch, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới chữa trị tình cảm giữa bọn họ, liền lấy biểu hiện hôm nay của Giang phu nhân mà nói thì cũng không chữa trị được.
Nếu như vẫn luôn không tới quấy rầy thì tốt, nhưng bọn họ đến, cho nên Quý Trạch An nghe khăn quàng cổ nói, về nhà liền tìm Du tiên sinh cáo trạng. Vấn đề bên kia vẫn là Du tiên sinh tự mình giải quyết mới tốt, cậu nhúng tay vào cũng không thay đổi được cái gì, sẽ chỉ làm đối phương càng thêm dây dưa.
Vừa hết giờ, xe Du Dịch liền đợi ở cửa trường học.
Dĩ vãng Quý Trạch An vẫn từ chối Du Dịch đưa đón, nhưng khí trời lạnh như thế, Quý Trạch An cũng không từ chối hảo ý của Du tiên sinh nhà cậu. Cậu cầm sách giáo khoa, cáo biệt đồng học liền thật nhanh đi đến ghế phó lái, không khí lạnh lẽo phía ngoài cóng đến làm mũi cậu rất không thoải mái, luôn cảm thấy khí hít vào đều lạnh lẽo đến xương.
Du Dịch không có tắt máy, trong xe ấm áp như là thiên đường.
Quý Trạch An vừa mới đóng cửa xe, Du Dịch liền khởi động .
Du Dịch: “Trước tiên đi siêu thị một chuyến, nguyên liệu nấu ăn trong nhà không đủ, đi mua cơm tàu cùng vật liệu bữa tối.”
“Được , ta muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Quý Trạch An vui vẻ gật đầu.
“Ừm.”
Du Dịch đáp một tiếng, Quý Trạch An liền cười tươi như hoa.
Gỡ khăn quàng cổ ô vuông trên cổ xuống, Quý Trạch An thấy được khăn quàng cổ nhắc nhở “——(▔^▔) Tiểu An nhanh, hiện tại ngươi không cáo trạng thì phải chờ tới khi nào? Chờ quên, có lần náy thì lần sau sẽ có cả làn sóng người đến bắt nạt ngươi!”
Quý Trạch An gấp kỹ khăn quàng cổ, đem nó nhẹ nhàng ném đến chỗ ngồi phía sau, làm xong liền nhìn gò má Du Dịch.
Suy nghĩ một chút, cậu vẫn trực tiếp nói: “Ngày hôm nay có một nữ sĩ tên là Cổ Mạn Thanh đến trường học tìm ta .”
Du Dịch vừa nghe, sắc mặt liền lạnh xuống, không còn ấm áp như thời điểm vừa thấy Quý Trạch An.
“Không cần phản ứng với nàng, việc còn dư lại ta sẽ giải quyết.” Du Dịch nghĩ gần đây người nhà họ Giang có khả năng được buông lỏng một chút, ngày trải qua □□ vững vàng một chút, lúc này mới bỏ đi không nhìn nhắc nhở lúc trước của hắn, vậy thì hắn cũng không dự định hạ thủ lưu tình. Bọn họ không để cho mình dễ chịu, chính mình cần gì phải khách khí với bọn họ? Huyết thống thì lại làm sao? Du Dịch không thể chịu đựng việc bọn họ nhúng tay đến chuyện giữa hắn và Quý Trạch An.
“Ân, trước đó không biết nàng là ai nói thêm vài câu, sau đó nàng tự xưng Giang phu nhân ta liền biết. Nàng hi vọng ta rời khỏi ngươi, ta từ chối xong liền rời đi, nếu như lần sau nàng lại tới ta liền không gặp , lần này nàng là dựa vào hiệu trưởng để giáo sư mang ta tới.” Quý Trạch An nhìn sắc mặt Du Dịch không tốt, liền thành thật khai báo toàn bộ.
Đây là sự tình của hai người bọn họ, cậu sẽ không ngu mà đi tự mình xử lý. Chuyện đến nước này, hai người bọn họ làm sao có thể bởi vì một câu nói tách ra của người ngoài liền tách ra? Người nhà họ Giang không khỏi nghĩ quá tốt đẹp!
Quý Trạch An cúi đầu, ánh mắt không khỏi sâu hơn. uầy tuần rồi thiệt lười lăn lôn thôi thì mn thông cảm a hị hị hị yêu mn nà Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
40 chương
380 chương
6 chương
93 chương
57 chương