Chỗ hư không kia nhìn không ra có bất kỳ vấn đề gì, nhưng ngay khoảnh khắc Hỏa Long bọn chúng xông tới, đột nhiên xuất hiện một bóng người, hừ lạnh một tiếng vung tay lên, trong nháy mắt đánh ra bốn cột nước. "Bịch... Bịch... Bịch... Bịch..." Bốn cột nước vô cùng chuẩn xác đánh trúng bốn con rồng, lập tức bốn thân hình cự long biến hóa cực kỳ to lớn tới mấy ngàn thước đều bị bốn cột nước này đánh bay ra ngoài. Hồn Long, Độc Long hơi yếu một chút thậm chí có một phần thân thể vỡ tan; Hỏa Long thì toàn thân bốc lên màn khói mù mịt; Thủy Long thật ra tốt hơn một chút, tuy nhiên cũng bị đánh bay ra. - Hả? Lúc này, rốt cục bóng người kia mới hiện ra, là một lão già mặc áo bào màu lam sậm, toàn thân phát ra một loại uy áp vô thượng, mang theo một khí tức chí cao vô thượng, quân lâm mặt đất, thời khắc này lão nhìn thấy bốn con rồng còn chưa có bị một kích của mình đánh tan, lão cũng hơi cảm giác có chút ngoài ý muốn. Nên biết, uy lực một kích này của lão dù là lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường đều phải bị thương, chẳng lẽ bốn khí linh của pháp bảo ngưng tụ ra này lại có thể đạt tới trình độ lão tổ Thái Cực Cảnh, thậm chí... còn vượt qua một chút. Trong lòng hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt lão lập tức nhìn về phía Nhậm Kiệt, đối với người trẻ tuổi này lại có thể phát hiện ra mình âm thầm đến gần trăm dặm, lão cũng rất ngạc nhiên. Mà lúc này, Hải Lượng cùng Mặc Sanh vừa mới bị Nhậm Kiệt dùng pháp lực cách không phong cấm giam lại nghe Nhậm Kiệt nói thế, Hải Lượng lại lần nữa lộ ra vẻ mặt lo lắng, hoảng sợ, Mặc Sanh thì vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Thật ra sau khi bị đánh, Hải Lượng cũng chưa hoàn toàn choáng váng đầu óc, ít nhiều cũng nghĩ giống như Mặc Sanh, trong lòng cũng lần nữa dấy lên hy vọng cầu sống, nhưng ngay sau đó nghe Nhậm Kiệt nói lời này, vạch thẳng ra ý nghĩ của bọn họ, lập tức làm cho tim của Hải Lượng lần nữa rớt xuống đáy cốc, hy vọng cầu sống vừa mới dấy lên một lần nữa bị tiêu tán trong vô tình. Mà Mặc Sanh thì không đau, hắn kinh ngạc khiếp sợ chính là Nhậm Kiệt này lại... lại có thể phát hiện tổ sư gia đến, Nhậm Kiệt hắn... hắn làm sao có thể biết được? Mặc Sanh vừa rồi bị Nhậm Kiệt ngăn lại, tuy rằng hắn cũng không có mảy may ý chống cự, nhưng đồng thời hắn nói ra câu nói kia, còn có một tâm tư khác, cũng vì trước đó tổ sư gia đã liên lạc với hắn. Vị này chính là thân tổ sư gia của hắn, là sư gia của sư phụ hắn, 1200 năm trước đã đạt đến Pháp Thần Cảnh. Trước khi Hải Vương quật khởi, lúc Hải Thần Giáo không có truyền đến tin tức lần nữa lập giáo, nhất hệ của bọn họ lợi hại nhất chính là vị tổ sư gia này. Dĩ nhiên, vị tổ sư gia này chẳng qua là một trong ba vị Pháp Thần Cảnh của Thiên Hải Tông hiện nay, cũng không tính là mạnh nhất, cho nên nhất hệ của họ ở Thiên Hải Tông tuy rằng rất mạnh cũng không phải mạnh nhất. Thẳng đến lúc Hải Vương Hải Vô Thường xuất hiện, mới hoàn toàn nghịch chuyển cục diện này, từ từ nắm trong tay quyền lực của Thiên Hải Tông, mới có năng lực duy trì Hải Lượng giành được ngôi hoàng đế của Thiên Hải Đế Quốc, thậm chí phát động lần nữa hành động lập giáo, thống nhất Hải Thần Giáo. Vị này chính là Hải Lân tổ sư gia của Mặc Sanh cùng Hải Vương Hải Vô Thường, chân chính là Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, cũng là một đường nhảy vượt qua mấy trăm vạn dặm chạy tới cứu người. Vừa rồi Mặc Sanh vừa tĩnh táo lại nói lời nói kia với Nhậm Kiệt, một là sợ Nhậm Kiệt lập tức động thủ đánh chết bọn họ, lão tổ dù có mạnh mấy đi nữa cũng không có biện pháp tới kịp; hai là cũng sợ Nhậm Kiệt phát hiện, nên muốn phân tán chú ý của Nhậm Kiệt, nhưng thế nào hắn đều không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy Nhậm Kiệt còn có thể phát hiện tổ sư gia đến, điều này cũng quá khó tin đi! Tổ sư gia chính là Pháp Thần Cảnh chân chính! Hơn nữa... Vừa rồi đó là thứ gì, còn có đại kỳ ở chung quanh... - A... Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ... Là ngươi, dĩ nhiên là ngươi! Đột nhiên, Mặc Sanh như là nghĩ đến điều gì, nhìn cây đại kỳ bên cạnh Nhậm Kiệt kia, lại nhìn đại kỳ dầy đặc trăm dặm xung quanh, bao vây bọn họ ở bên trong, bao gồm cả tổ sư gia Hải Lân Pháp Thần Cảnh của Hải Thần Giáo vừa mới chạy đến... đột nhiên Mặc Sanh nghĩ tới một người, lập tức hắn có một loại cảm giác chợt hiểu ra. Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, cái tên chấn động Đông Hoang kia, một người dám tiêu diệt một tông môn, nghe nói sau đó dường như đi vào một di tích, lúc đó Du Thủy lão tổ cũng đi vào trong đó, nhưng từ đó không có tin tức gì, đều cho là bọn họ không có đi ra hoặc là táng thân trong đó, không thế nào nghĩ tới, người này lại chính là Nhậm Kiệt. Không trách được, không trách được tên Nhậm Kiệt này sau đó mới chạy về, hắn không phải đi theo Thiên Long Quân đánh vào Thiên Hải Đế Quốc, mà là hắn... hắn đi vào di tích Cổ Thần... Gia chủ Nhậm gia Nhậm Kiệt chính là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương chính là Nhậm Kiệt... Nhậm Kiệt lười để ý tới làm Hải Lượng kinh sợ quá độ lần nữa rơi vào trạng thái sụp đổ, cũng lười quản tới Mặc Sanh hoảng sợ phát hiện mình là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, dưới tình huống này Nhậm Kiệt cũng không thèm để ý bọn họ biết bí mật, bởi vì Nhậm Kiệt cũng không định để cho bọn họ còn sống. Về phần người Hải Thần Giáo kia vừa đến gần, Nhậm Kiệt cũng sớm đã phát hiện, hẳn là người vừa mới đột phá đến Pháp Thần Cảnh tầng thứ ba, lực lượng rất ổn định rất hùng hậu, hiển nhiên không phải loại người đốt cháy giai đoạn. Nhưng nếu muốn ngầm đánh lén Nhậm Kiệt cứu Mặc Sanh bọn họ, cũng có chút mơ mộng viễn vông! Nhậm Kiệt sớm đã phát hiện lão, cho nên mới hành hung Mặc Sanh bọn họ một trận trước xả giận nói sau. Nhậm Kiệt không có ý định né tránh hoặc là chạy trốn, bởi vì làm như vậy không phải biện pháp tốt. Nhưng hiện tại cho dù Nhậm Kiệt không cần dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, cũng có lòng tin đánh một trận cùng lão, thậm chí cũng có sáu đến bảy thành nắm chắc chiến thắng, nhưng nếu muốn giết lão thì khó, cho nên mới một mực chờ lão đến gần rồi mới thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bao vây ở trong đó. - Bản tôn mấy trăm năm không có đi lại trên thế gian, không nghĩ tới lại xuất hiện hạng người cả gan làm loạn như ngươi, thấy bản tôn không mau mau chạy trốn lại còn đợi ở chỗ này! Hả... Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm, rất giống Trấn Thần Kỳ của Tàn Hồn. Ngươi là người nào trong Tàn Hồn, Tàn Hồn Thiên Tử kia phải lớn hơn ngươi một chút mới đúng! Chẳng lẽ trong Tàn Hồn lại xuất hiện nhân vật nghịch thiên gì sao? Thân là tồn tại Pháp Thần Cảnh, Hải Lân đến đâu đều có vốn để tự tin. Lão cũng không biết Nhậm Kiệt là người ra sao, lão chỉ là nhận được tin Mặc Sanh cầu cứu nên chạy đến. Mặc Sanh đạt tới lão tổ Thái Cực Cảnh, còn là nhân vật truyền thừa nhất hệ của lão, ngoại trừ Hải Vương Hải Vô Thường ra, hắn là người có tiền đồ nhất đạt tới Pháp Thần Cảnh, tự nhiên lão không thể không quản. Lão không nhận ra Nhậm Kiệt, lại nhận ra Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này, đồng thời cũng không nhanh không chậm đánh giá Nhậm Kiệt. - Lão... lão tổ tông! Hắn là Nhậm Kiệt, gia chủ Nhậm gia của Minh Ngọc Hoàng Triều, hắn còn là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, một mình hắn lúc ở Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả đã có thể tiêu diệt một tông môn... Người này rất tà môn, lão tổ tông ngàn vạn lần không thể khinh thường... Lúc này, nhìn thấy bộ dáng lơ là xem thường của lão tổ tông, Mặc Sanh chợt tỉnh ngộ, vội vàng kêu lên, lo lắng Hải Lân khinh thường trúng kế của Nhậm Kiệt. Mặc Sanh tới giờ tận đáy lòng còn khiếp sợ Nhậm Kiệt, tuy rằng còn không đến mức rơi vào trạng thái sụp đổ như Hải Lượng, nhưng cũng sợ muốn chết. Mấu chốt là Nhậm Kiệt quá tà môn, hơn nữa hiện tại biết hắn còn là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, Mặc Sanh càng thêm sợ hãi. Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này lúc trước ở Đông Hoang mới chỉ là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả đã có thể giết chết lão tổ Thái Cực Cảnh, tiêu diệt một tông môn, làm ra vô số chuyện nghịch thiên... không trách được vừa rồi hắn có thể một quyền liền đánh chết Hắc Quả Phụ; không trách được hắn có thể một đường truy lùng theo pháp bảo không gian tới đây; không trách được... Thời khắc này, Mặc Sanh có một loại cảm giác chợt hiểu ra, rốt cuộc hiểu rõ tại sao mỗi lần đều thất bại thê thảm như vậy: bản thân Nhậm Kiệt này đã cường đại đến không thể tưởng tượng, chỉ có điều trước kia cho tới bây giờ không có phát hiện mà thôi, còn một mực cho là chính hắn không mạnh, còn luôn... - Hừ... Vừa nghe Mặc Sanh nói lời này, Hải Lân đạt tới Pháp Thần Cảnh đã có tới mấy trăm năm, khẽ nhíu mày cực kỳ không vui. Lão là nhân vật gì chứ? Tên trẻ con này tính là gì chứ! Hơn nữa nghe nói đối phương lại không phải người trong Tàn Hồn, lão càng thêm ngoài ý muốn, càng thêm không để ở trong lòng. Trừ phi là người kiệt xuất đặc biệt trong những đại giáo vô thượng, bởi vì sau lưng có đại giáo vô thượng duy trì, những người tuổi trẻ khác cho dù kiệt xuất một chút thì như thế nào, cho dù Mặc Sanh là lão tổ Thái Cực Cảnh mà e ngại tới mức bộ dáng như thế, nhưng trong mắt lão chỉ thấy là Mặc Sanh không có tiền đồ, mình là tồn tại bực nào chứ... "Ầm..." Không đợi ý niệm này tiếp diễn trong đầu Hải Lân; lão hừ lạnh, thanh âm còn không có thành tiếng; không đợi lão lại lần nữa hỏi thăm hoặc là nói thêm gì... chỉ thấy một quả đấm từ xa đến gần, trong nháy mắt đã đến trước mắt mình. Nhanh, nhanh đến khó tin! Đối phương bước ra một bước không ngờ lại trực tiếp vượt qua trăm dặm đi thẳng đến trước mặt lão, quả đấm lại mang theo một lực lượng đánh xuyên thủng hết thảy đánh tới. "Không xong!" Thẳng đến lúc này, Hải Lân mới giựt mình cảm thấy không đúng, tốc độ này, lực lượng này hoàn toàn đã vượt qua cực hạn của Thái Cực Cảnh, lão tổ Thái Cực Cảnh không có biện pháp tùy tiện ra tay, nếu không sẽ dẫn tới lôi kiếp. Trên cơ bản Thái Cực Cảnh đến gần cảnh giới đại viên mãn chính là mạnh nhất, mà một quyền này của Nhậm Kiệt thì đã vượt qua cực hạn của Thái Cực Cảnh. "Bùng Bùng Bùng..." Nếu là nhân vật Thái Cực Cảnh bình thường, cho dù là lão tổ Thái Cực Cảnh thậm chí vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh, đều sẽ giống như Hắc Quả Phụ bị một quyền trực tiếp đánh chết, nhưng Hải Lân dù sao cũng là Pháp Thần Cảnh, hơn nữa tuy rằng trong lòng lão cũng không cho là tên này có thể tạo thành uy hiếp gì đối với mình, nhưng cũng theo bản năng thúc giục lực lượng. Ngay trong nháy mắt một quyền của Nhậm Kiệt đột nhiên đánh tới, tầng ngoài thân thể lão đột nhiên xuất hiện hơn vạn đạo thủy quang, tầng tầng lớp lớp dầy đặc, giống như mọc ra ở chung quanh thân thể lão, tạo thành một loại trận pháp kỳ diệu. Trong nháy mắt tay quyền của Nhậm Kiệt đánh lên trên, không ngừng nổ nát, mỗi một vằn nước đều có công hiệu phòng ngự mãnh liệt, nhưng trong nháy mắt đều nổ nát. Mà dư uy kia cũng làm cho thân hình Hải Lân bật lui về sau mấy dặm, phát ra một tiếng kêu đau đớn, ngực không có bị đánh trúng chính diện đều có cảm giác đau đớn không thôi. Đây tuyệt đối không phải lực lượng Thái Cực Cảnh, Thái Cực Cảnh không có khả năng mạnh như vậy, nhưng pháp lực của hắn lại không giống như là công kích của Pháp Thần Cảnh... "Ầm..." Đúng lúc này, Nhậm Kiệt lại bước ra một bước, một quyền đánh tới đây. - Nộ Hải Kinh Đào! Lần này Hải Lân đã có phòng bị, trong nháy mắt vận chuyển pháp thuật thần thông. Trong tiếng nổ ầm ầm trực tiếp tụ tập vô số ngọn sóng lớn, đó là năng lực từ trong trời đất này trong nháy mắt ngưng tụ ra vô số sóng biển, dưới thúc giục của pháp lực giống như sóng biển cuồng nộ, sóng to gió lớn cuồn cuộn ép xuống. Nộ Hải Đại Trận của Thiên Hải Đế Quốc lúc trước chính là một vị Pháp Thần Cảnh trong Thiên Hải Tông căn cứ chiêu thần thông này mà diễn biến thành. Giờ khắc này Hải Lân đánh ra một chiêu Nộ Hải Kinh Đào, đạt tới một kích cực hạn, uy lực giống như trăm vạn đại quân vận chuyển Nộ Hải Đại Trận đánh ra. Pháp Thần Cảnh, đây mới thực sự là lực lượng hùng hậu của Pháp Thần Cảnh bộc phát ra uy thế kinh khủng, mà Nhậm Kiệt cũng không sợ hãi chút nào, đối phương thần thông kinh thiên động địa, nhưng lực lượng của hắn cũng không yếu. Nhậm Kiệt chỉ bằng vào cường độ thân thể, lại chính diện ngăn chống vật lộn với sóng biển trong Nộ Hải Kinh Đào kia, mỗi một quyền hắn đánh ra đều chấn mở ra một lỗ hổng, tốc độ nhanh kinh người, xông phá sóng biển rồi lại lần nữa đánh về phía Hải Lân, làm cho vị lão tổ tông Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng của Thiên Hải Tông này, cũng không thể không xuất ra toàn lực ứng phó. Mà Nhậm Kiệt thì dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ước thúc ở chung quanh, tránh cho lực lượng khuếch tán, khí tức khuếch tán; bản thân mình thì phát huy cường độ thân thể đến trình độ vô cùng nhuần nhuyễn...