Tà Thiếu Dược Vương
Chương 619
- Con bà nó! lão tử ba huynh đệ đều chết trận, người nhà cũng chết trong lúc hỗn loạn, ngươi muốn giết cửu tộc đúng không, đến đây đi!
Hoàng đế sau cùng ra mệnh lệnh, không biết người nào đột nhiên không sợ chết rống lên một tiếng, kèm theo một tiếng rống vô cùng bi phẫn, một tiếng rống này làm cho vô số người ngửa đầu phẫn nộ nhìn hoàng đế ở trên cao, một câu nói tùy tiện đầu tiên này làm cho mấy vạn, mấy chục vạn thậm chí trên trăm vạn người bọn họ bỏ mạng cho hoàng đế.
"Ầm..." Vô số người ngửa đầu phẫn nộ nhìn, không có bất kỳ thanh âm gì, nhưng những người này đều là người từng trải qua bách chiến, giờ khắc này lửa giận trong lòng, khí thế, sát ý trên người tự nhiên mà vậy bùng phát ra, trong nháy mắt phóng lên cao, một cổ áp lực vô hình đánh lên trên.
"Bịch bịch... A..." Hải Lượng trước uy áp của khí thế này lập tức liên tiếp lui về phía sau.
- Bệ hạ, cẩn thận! Lúc này, Mặc Sanh bị thương vừa mới điều chỉnh xong, liền bay đến bên cạnh Hải Lượng, thấy cục diện lại đến nước này, vội vàng dùng thần hồn lực trao đổi với Hải Lượng: - Bệ hạ! Tốt hơn là tạm thời rút lui trước! Ở vào tình huống này đối với chúng ta đã rất bất lợi, chỉ cần tạm thời rút lui, sau này còn có cơ hội...
- Không... Đột nhiên, Hải Lượng mắt đầy tơ máu rống lên một tiếng, chụp lấy cổ áo của Mặc Sanh vị lão tổ Thái Cực Cảnh này, phẫn nộ nhìn hắn: - Trẫm là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, trẫm là ngôi cửu ngũ, trẫm rất nhanh sẽ là con của giáo chủ đại giáo vô thượng, trẫm sẽ không thua dưới tay Nhậm Kiệt, trẫm muốn cho hắn biết cái gì gọi là hối hận, trẫm muốn hắn đau khổ, muốn để hắn biết cùng đối nghịch trẫm sẽ là kết quả thế nào... hắn không phải trở về thôi sao, vậy trẫm sẽ cho hắn nhìn thấy Tây Bắc đại doanh bị hủy diệt, Tây Bắc đại doanh bị tàn sát không còn, trẫm muốn cho hắn đau khổ, để hắn gào khóc... ai bảo hắn kêu gào, lớn lối với trẫm.
Thực ra với lực lượng của Mặc Sanh lão tổ Thái Cực Cảnh, tùy thời có thể thoải mái chấn Hải Lượng văng ra, nhưng lúc này hắn thấy Hải Lượng kích động như vậy, hắn cũng không dám làm như thế.
Nghe Hải Lượng nói vậy, Mặc Sanh cũng phải cau mày, bởi vì theo xu hướng phát triển hiện tại, lòng của vô số tướng sĩ đều rét lạnh, sĩ khí cũng tan rã, đảm khí cũng không còn, ở vào thời điểm này còn làm thế nào đánh chứ!?!
- Bệ hạ... Trận... trận chiến này thật sự không thể đánh tiếp, quân lực chúng ta tổn thất cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Tây Bắc đại doanh, hơn nữa ngài cũng nói, ngài lập tức chính là Thiếu giáo chủ, còn tôn quý ngàn vạn lần so với ngôi vị hoàng đế này, không bằng chúng ta trước về Hải Thần Giáo tìm sư huynh thương lượng... Mặc Sanh hiện tại không có cách nào khác, người khác vốn không dám khuyên can Hải Lượng, hiện tại Hải Lượng giống như một con thú điên, ai nói thêm cái gì, chỉ sợ sẽ bị hắn chém chết.
Trước đó Mặc Sanh cũng không muốn nói thêm gì, Hải Lượng muốn làm gì cứ tùy tiện, dù sao có sư huynh ở sau lưng, cuối cùng bất kể ra sao đều có thể dọn dẹp cục diện rối rắm này, kết quả không nghĩ rằng ngay cả Thiên Hải Đế Quốc đều nhanh như vậy xong rồi.
Hiện tại Thiên Hải Đế Quốc đều không thể chiếm trở về, cho nên hắn chỉ có nước khuyên giải Hải Lượng, trước về Hải Thần Giáo bên kia tính sau.
- Không... Hải Lượng nắm cổ áo Mặc Sanh, hai tay run rẩy, cặp mắt đỏ như máu quát: - Trẫm là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, trẫm muốn sáng tạo một Hoàng triều không thua thời thượng cổ, trẫm sẽ không thua với tên Nhậm Kiệt kia, trẫm muốn giết hắn... ngươi lập tức ra lệnh cho người giết hắn cho ta, giết...
Đánh lâu như vậy, còn bị Nhậm Kiệt liên tiếp phá trận, còn ở trước mặt vô số tướng sĩ làm nhục mình, cuối cùng Hải Lượng lần nữa phát lực, nhất là trước lúc Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh bọn họ lãnh đạo đại quân yêu thú tới, hắn nghĩ là chắc thắng không thể nghi ngờ, khi đó đắc ý biết bao, hăng hái biết bao.
Nhưng không nghĩ rằng, cuối cùng chính là kết quả như thế, hắn không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy rút lui.
Nếu như lần nữa rút lui, u đầu sứt trán rút lui, với hắn mà nói sống không bằng chết... Giết... cho dù không giết được Nhậm Kiệt, cũng phải tiêu diệt đám người bên cạnh hắn, giết hết người của Tây Bắc đại doanh, để cho hắn thống khổ, cho hắn biết... biết...
"Ôi!" Thấy bộ dáng Hải Lượng như thế, Mặc Sanh thầm thở dài trong lòng, khẽ nâng tay lên, chuẩn bị đánh ngất Hải Lượng sau đó mang đi.
Nhậm Kiệt kia tràn đầy tà khí, tuy rằng bây giờ mình là lão tổ Thái Cực Cảnh, nhưng vừa nghĩ đến Nhậm Kiệt sắp trở về liền lo lắng, vừa rồi Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực khống chế chiến trường, nói chuyện, rõ ràng là đang từ từ đến gần, nhưng cho dù tới bây giờ, mình cũng không phát hiện ra hắn.
Điều này làm cho Mặc Sanh nghĩ tới mới đây Nhậm Thiên Hoành không ngừng thông báo khoảng cách của Nhậm Kiệt, trong lòng Mặc Sanh nảy sinh cảnh giác, rất có khả năng Nhậm Kiệt thật sự có biện pháp nhanh chóng tới gần, cho dù không phải chính hắn bay tới, cũng có khả năng có một vị cường đại siêu cấp cùng đi.
Hoặc là mấy vị! Rất có khả năng hắn đi tìm viện binh tới... Không sai! Nghĩ tới đây Mặc Sanh càng có cảm giác đúng là như thế!
Thậm chí hắn có cảm giác, viện binh này rất có thể là Pháp Thần Cảnh, cho nên hiện tại hắn nhất định phải mang theo Hải Lượng rời nơi này, Thiên Hải Đế Quốc không còn cũng không sao, nhưng nếu như Hải Lượng xảy ra chuyện, mình cũng không thể ăn nói với sư huynh nơi đó.
- Cái gì? Được, ngươi nói đi! Chỉ cần có thể giết hắn, cái gì cũng không thành vấn đề!? Đột nhiên, Hải Lượng buông lỏng cổ Mặc Sanh, rồi lớn tiếng kêu lên.
- Hả? Đây là chuyện gì xảy ra, Mặc Sanh thấy bộ dáng Hải Lượng bất ngờ như thế, cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
- À! À! Được! Không thành vấn đề! Chỉ cần có thể tiêu diệt đám người kia, cái này đơn giản!
- Ha ha... Biện pháp này tốt lắm, không tệ... không tệ...
- Trẫm rất thích ngươi, đất phong rất đơn giản!
- Ừm... Ừm... Được! Cứ làm như thế, ngươi nói rất hay, trẫm sẽ phong thưởng cho ngươi...
Đúng lúc này, Hải Lượng vừa rồi còn phẫn nộ gào thét, đột nhiên sắc mặt liên tiếp lộ vẻ vui mừng, không ngừng gật đầu nói, dường như có người nào đó đang nói chuyện với hắn.
"Người nào?" Mặc Sanh vận chuyển thần hồn lực dò xét, cũng không có phát hiện người nào đang nói chuyện cùng Hải Lượng.
Đây là chuyện gì xảy ra, Mặc Sanh hoảng sợ, chẳng lẽ là Hải Lượng bị kích thích quá độ, đột nhiên điên rồi hay sao?
Vừa nghĩ tới khả năng này, Mặc Sanh bị dọa cho hoảng sợ không sao được. Nếu như hắn điên thật mình cũng phiền toái. Phiền toái còn rất lớn... Tính tình của hắn là hiểu rõ nhất, sư huynh rất coi trọng đối với đứa con trai này, nếu không lúc trước ở trong di tích Vô Song cũng không bị Nhậm Kiệt kia uy hiếp như vậy...
- Hiện tại có người muốn mê hoặc quân tâm, nhiễu loạn đại quân của trẫm, trẫm ở chỗ này có thể nói cho các ngươi biết, những người này sẽ không có kết cục tốt. Hiện tại trẫm lập tức ra lệnh, đặc triệu Chấp pháp đội dọn dẹp những người không nghe quân lệnh kia, bất kỳ kẻ nào làm dao động quyết tâm nhất thống thiên hạ của trẫm tất cả với cực hình tại chỗ! Ý chí trẫm chưa hề biến đổi, hoàn toàn tiêu diệt Nhậm gia cường đại nhất của Minh Ngọc Hoàng Triều, là con đường phải đi để tiêu diệt Minh Ngọc Hoàng Triều... Quốc nội chiến loạn đã bình phục, những người làm loạn kia ngay cả Thái Cực Cảnh cũng không có, trẫm không cần để ý tới bọn chúng!
- Từ giờ trở đi, tất cả tướng sĩ cùng trẫm chinh chiến Tây Bắc đại doanh, sau khi trở về nước quan thăng ba cấp, trên quan tướng sẽ có đất phong! Vốn 13 cái hành tỉnh trước đây xuất hiện phản loạn, trẫm sẽ hoàn toàn tiêu diệt tất cả phản loạn ở nơi đó, rồi phong thưởng cho các tướng sĩ theo trẫm chinh chiến Tây Bắc đại doanh lần này, các ngươi sẽ có gia tộc của mình, ngay cả binh lính bình thường cũng sẽ có đất phong của mình, đất phong thuộc về các ngươi nhiều thế hệ. Mà tất cả người phản loạn, giết không tha, người không tuân mệnh lệnh, giết không tha... Trong lúc bất chợt, Hải Lượng như là biến thành một người khác, trong nháy mắt đứng ở nơi đó, nói một hơi ra mười mấy lần giết không tha.
Phía dưới vốn tướng sĩ đều đang tức giận ngút trời, có không ít người đã bắt đầu xao động, có một số người lại nhao nhao muốn thử.
Có một số người tận trung vì nước, nhưng con người là muốn thông qua giết chóc chiếm được hết thảy của mình, bởi vì chỉ có thời kỳ chiến tranh, bọn họ mới có thể vượt qua giai cấp vốn có, lên chức tăng quyền.
Mà bây giờ, chẳng những hoàng đế tạo cho cơ hội này, trực tiếp cấp đất phong không nói, còn sẽ phong thưởng một nhóm quý tộc mới.
Đại tướng quân động tâm, bởi vì bọn họ có cơ hội có được đất đai một hành tỉnh, có thể phong vương. Tướng quân động tâm, bởi vì bọn họ có cơ hội trở thành đại tướng quân, trở thành quý tộc, cho dù gia tộc vốn có không được coi là gì, bọn họ sẽ có một gia tộc mới hiển hách.
Hơn nữa những lời nói phía sau của Hải Lượng càng thêm trực tiếp, bây giờ hắn có được Yêu Thần Giáo duy trì, cộng thêm hắn vốn có Hải Thần Giáo duy trì, có hai đại đại giáo vô thượng duy trì, hắn còn sợ người nào.
Nhìn lên bầu trời trong các tồn tại Thái Cực Cảnh cường đại, rất nhiều Thiên Yêu Thú, rất nhiều lão tổ; nhìn lại Tây Bắc đại doanh bọn chúng không thể không dựa vào hy sinh để tranh thủ thời gian; dựa vào tà thuyết mê hoặc người khác; mê hoặc thì bọn họ sợ gì, chẳng lẽ còn chênh lệch điểm này sao, chỉ cần đi tiếp một bước nữa, tiêu diệt Tây Bắc đại doanh, bọn họ với quy mô thế này trở về Thiên Hải Đế Quốc, hết thảy đều sẽ thuộc về bọn hắn!
Lần này tính kích động của lời nói cũng là không có gì sánh kịp, nhất là Hải Lượng tăng lên tới mức kích động lòng người.
Tiếp đó, phía dưới xuất hiện một đám người áo đen, vèo vèo nhảy vọt giữa đội quân.
Trong nháy mắt lóe lên, trong đội ngũ ít nhất mấy vạn người vừa rồi huyên náo nhất, ý kiến lớn nhất rối rít bay lên, có người bị chém chết, có người biến mất, còn có người bị những người này mang đi.
"Bá..." Lập tức, nơi nơi đều yên tĩnh lại, tiếp đó một đám đại tướng quân, tướng quân, quan tướng động tâm rối rít động viên thủ hạ, lần nữa khống chế thủ hạ.
Rất nhanh, đại quân của Thiên Hải Đế Quốc lại bắt đầu từ từ chỉnh đốn lại.
- Chết tiệt! Tại sao có thể như vậy? Lúc này cách không xa, Nhậm Kiệt đã về tới ngoài vạn dặm, biến hóa này vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Tên Hải Lượng này không có khả năng nói ra những lời như thế, điều đó không phù hợp với tính cách của hắn. Nếu hắn sớm có loại tĩnh táo này, sớm có tâm trí này, có thể có loại độ lượng biết lấy biết bỏ này, chịu lấy 13 cái hành tỉnh phân phong cho người khác từ sớm... thì Tây Bắc đại doanh tuyệt đối không sống được tới bây giờ.
Ở vào thời điểm này, đột nhiên xuất hiện biến cố như thế, Nhậm Kiệt tức thì cảm thấy không đúng, trong nháy mắt dùng thần hồn lực dò xét chung quanh.
Mơ hồ cảm nhận được ở một bên khác, có một tia thần hồn lực rất nhỏ yếu, nhoáng lên một cái rồi biến mất, hiển nhiên là tia thần hồn lực này đang liên lạc cùng Hải Lượng.
Bất kể là ai, tình huống bây giờ đã phát sinh chuyển biến, Nhậm Kiệt toàn lực khống chế thần hồn lực thúc giục trận pháp, giúp Giang Trấn bọn họ hoàn thiện, điều động người Tây Bắc đại doanh chuẩn bị một đợt chiến đấu mới.
Mà chính hắn thì không ngừng tăng tốc, lại tăng tốc, nếu đã không có biện pháp như vậy, thì hắn phải mau sớm bắt lấy Hải Lượng.
"Ầm!" Nhậm Kiệt tiếp tục tăng vọt tốc độ, dùng tốc độ cao nhất chạy về Tây Bắc đại doanh, đối với hắn khoảng cách này cũng không cần thời gian dài bao lâu.
- A... Bệ... Bệ hạ...
Mà Mặc Sanh vừa mới rồi còn muốn đánh cho Hải Lượng ngất xỉu mang đi, thời khắc này đã hoàn toàn ngẩn người tại đó, bởi vì một loạt thủ đoạn liên tiếp của Hải Lượng, rồi lại trong nháy mắt thay đổi cục diện! Dù sao trong đại quân Thiên Hải Đế Quốc này vẫn còn lòng hướng về hoàng thất, hướng về Thiên Hải Đế Quốc, chỉ cần nắm trong tay tốt là có thể dễ dàng nắm quyền chủ động.
Nhưng hành vi này vốn không giống Hải Lượng lúc bình thường, thời khắc này một phen dùng lời nói liền nắm trong tay cục diện, hơn nữa những người áo đen phía dưới kia là từ đâu ra?
Mặc Sanh cảm giác mình như là nhìn hoa mắt, Hải Lượng trước mắt lúc này dường như biến thành một người khác, nếu như không phải hắn ở ngay bên cạnh Hải Lượng, còn tưởng rằng Hải Lượng bị lão quái vật nào đó đoạt xá khống chế chăng!.
Không đúng... không phải đoạt xá, là có người dạy hắn nói. Mặc Sanh đột nhiên nhớ lại biểu hiện của Hải Lượng vừa rồi, lập tức phát hiện tình huống không đúng, nhưng thần hồn lực của hắn vốn cũng không có phát hiện có người a, điều này làm cho hắn càng thêm giật mình.
- Tên Nhậm Kiệt kia sắp tới, bắt hắn cho trẫm, không được giết hắn! Trẫm hôm nay sẽ hoàn toàn tiêu diệt hắn! Đây là Thiên Đan tuyệt phẩm, thưởng cho các ngươi! Hải Lượng nói xong liền vung tay bắn ra, hai viên Thiên Đan tuyệt phẩm phân biệt bay về phía Mặc Sanh cùng Hắc Quả Phụ đang đau khổ chữa bệnh trên không trung, đồng thời lấy ra một số đan dược khác, phân biệt phân cho những người đang chiến đấu khác.
Lúc này Hải Lượng, hoàn toàn như là biến thành một người khác, nhưng không thể không nói một loạt hành động này của hắn, lập tức làm cho cục diện trở nên khác hẳn, đại quân lại lần nữa công tới gần Tây Bắc đại doanh, mà cao thủ của hắn bên này nhận được đan dược, liền bạo phát lực lượng, lập tức đánh cho đám người Nhậm Thiên Hoành, Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ liên tiếp lui về phía sau, chỉ có thể phòng thủ!
- A...
Mà Mặc Sanh cùng Hắc Quả Phụ đồng dạng cũng nhận được đan dược đều rất bất ngờ, nhưng lập tức bọn họ cũng không chút khách sáo uống vào viên đan dược kia, dù sao vừa mới đây chiến đấu cùng Tề Thiên bị thương rất nghiêm trọng.
Chỉ là thời khắc này đối với biến đổi của Hải Lượng, Hắc Quả Phụ cũng cảm thấy rất là khó hiểu, thầm nghĩ: "Người này vì sao đột nhiên đổi thành người khác, nếu hắn sớm nói như vậy, chiến đấu không phải đã sớm thắng lợi rồi sao? Con bà nó, hắn sớm hào phóng một chút, mình cũng không bị thương nặng như vậy đâu! Thiên Đan tuyệt phẩm, quả nhiên thứ tốt!"
Chỉ có Mặc Sanh vừa rồi luôn luôn ở một bên là rõ ràng nhất, Hải Lượng thật sự không có tài cán này, không có nhiều đan dược như vậy, không có phản ứng nhanh như thế... Đây là có người... có người chỉ dạy hắn, hoặc là nói có người đang khống chế hắn làm ra hết thảy.
- Ha ha... Mà lúc này, Hải Lượng thấy cục diện hoàn toàn sắp sụp đổ vừa rồi, lại cứ như vậy được khống chế, lập tức sắc mặt vui vẻ, cất tiếng cười to, đắc ý nhìn chung quanh, hướng về phía bầu trời quát: - Nhậm Kiệt! Không phải ngươi sắp trở về rồi sao? Ngươi về tới cũng là phí công, ngươi về tới chậm trẫm liền diệt Tây Bắc đại doanh của ngươi, cho ngươi đến đây nhặt xác! Ngươi trở về đây sớm, trẫm sẽ cho ngươi tận mắt nhìn Tây Bắc đại doanh bị diệt như thế nào! Trẫm chính là ngôi cửu ngũ, ngươi đấu với trẫm, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Hết thảy phiền muộn, thời khắc này Hải Lượng tận tình gào thét phát tiết, thời khắc này hắn đồng dạng muốn nói lời này cho Nhậm Kiệt nghe.
Mà lúc này, Mặc Sanh ở phía sau Hải Lượng uống vào Thiên Đan tuyệt phẩm, đột nhiên có một loại cảm giác: Đây mới đúng là Hải Lượng!
"Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên trong bầu trời xa xa lóe lên một tia sáng, mới vừa lóe lên trong nháy mắt đã tới trước mắt. Tốc độ quá nhanh đột nhiên dừng lại làm cho không khí, linh khí ở chung quanh nổ nát, không gian chấn động. Trong nháy mắt kế tiếp thân ảnh của Nhậm Kiệt vừa lúc xuất hiện ở tuyến trước nhất bên Tây Bắc đại doanh, ngạo nghễ đứng giữa bầu trời, ánh mắt nhìn về phía Hải Lượng vừa mới kêu gào.
- Ách... Nhậm... Nhậm Kiệt... ngươi... Hải Lượng cũng hoàn toàn không nghĩ tới, Nhậm Kiệt lại nhanh như vậy, vốn là phía sau còn có nhiều chuyện định nói, nhưng nhìn thấy Nhậm Kiệt trở về đột ngột như thế, đồng thời thấy ánh mắt của Nhậm Kiệt kia, Hải Lượng không tự chủ được khí thế liền giảm đi một chút, trong lúc nhất thời rồi lại không biết nên nói thêm gì nữa.
Mặc Sanh ở phía sau Hải Lượng có thể thấy rõ, thân thể Hải Lượng đang run nhè nhẹ, đó là một loại run rẩy sợ hãi. Mà tâm tình của Hải Lượng lúc này, khiến hắn đường đường là lão tổ Thái Cực Cảnh đều bị ảnh hưởng một cách khó hiểu! Đáng ghét! Tên Nhậm Kiệt này chỉ là một mình trở về đây, vì sao trong lòng mình lại cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu như thế, chẳng lẽ là bóng ma lưu lại trong lòng...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương