Tà Thiếu Dược Vương
Chương 612
Không ngừng đột phá trong lôi kiếp, chuyện thế này, chỉ có Nhậm Kiệt mới làm được.
Hắn là có tích lũy trước, cộng thêm Tiên Đan hỗ trợ, tác dụngcủa tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, lúc này lực lượng Nhậm Kiệt tăng vọt, ngưng tụ lại Phong Cấm Ấn, trực tiếp ngưng tụ được sáu phần, ầm ầm đánh nát lôi kiếp, giam cầm một phần nhỏ.
Ấn pháp khủng bố, ngay cả một phần lực lượng lôi kiếp cũng bị giam cầm, trực tiếp bị Nhậm Kiệt áp chế vào trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
Oành... Đồng thời, lôi kiếp tuôn trào, vượt xa mấy lần so với lúc cứu Cổ Tiểu Bảo, khiêu khích như vậy làm thiên uy nổi giận.
Bởi vì lực lượng Nhậm Kiệt tăng vọt, lôi kiếp chẳng những bị hắn đánh nát, còn giam lại một phần, nhưng càng khiến lôi kiếp trở nên đáng sợ hơn.
Lực lượng lôi kiếp, vốn là lực lượng hủy diệt, tiêu diệt mọi khiêu khích.
Nhậm Kiệt đột phá tăng lên, đạo thứ hai, đạo thứ ba liên tiếp đánh. Tuy rằng lực lượng của Nhậm Kiệt tăng lên, nhưng lực lượng lôi kiếp cũng tăng vọt, đánh vào Nhậm Kiệt.
Không ngừng đối đầu lôi kiếp, không ngừng khiêu chiến, thậm chí phong ấn một phần lực lượng lôi kiếp.
Nhậm Kiệt không có sợ hãi lôi kiếp như người tu luyện khác, lúc này trong lòng hắn chỉ nghĩ một chuyện, bản thân không đủ mạnh. Nếu đủ mạnh, vậy sẽ như Cổ Ma, một quyền là có thể đánh tan lôi kiếp này, khó mà ngưng tụ được.
Nhưng bây giờ, hắn còn không làm được như thế.
Lôi kiếp đã bùng nổ lực lượng khủng bố nhất muốn hủy diệt, nhưng Nhậm Kiệt tuyệt đối không lùi lại. Thân thể vừa mượn Tiên Đan khôi phục hoàn toàn, lại một lần nữa chồng chất vết thương, Nhậm Kiệt khoát tay nắm lấy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
Lúc này còn ngưng tụ trận pháp cũng không có ý nghĩa, lôi kiếp này khủng bố vượt xa tưởng tượng.
Ầm! Lôi kiếp ầm ầm đánh xuống, ngay lúc này, Vân Phượng Nhi đột nhiên mở mắt, huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh, hơn nữa được dược phẩm huyết mạch của Nhậm Kiệt kích thích, còn tinh khiết hơn cả trước kia, kéo theo lực lượng mạnh mẽ, Vân Phượng Nhi vọt lên.
Đứng song song Nhậm Kiệt, Vân Phượng Nhi vung hai tay, Chu Tước to lớn đằng sau người vỗ cánh, đánh mạnh vào lôi kiếp.
Tiểu Lôi Long xoay chuyển trên Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Nhậm Kiệt đâm thẳng ra.
Hai người hợp sức, ngăn chạn đạo lôi kiếp này. Thân thể Vân Phượng Nhi nhanh chóng hấp thu lực lượng lôi kiếp xung quanh, rèn luyện thân thể, đến lúc này coi như trải qua lôi kiếp tẩy lễ, được chấp nhận, bước vào Pháp Thần Cảnh.
Có thể nói, Vân Phượng Nhi đảo ngược quá trình, lực lượng đạt tới, sau đó hấp thu lực lượng lôi kiếp rèn luyện mới được chấp nhận.
Dù chỉ một đạo lôi kiếp, nhưng tia sét này còn mạnh gấp trăm ngàn lần lão tổ ngàn tuổi phải chịu.
Ầm ầm... Ầm ầm... Vân Phượng Nhi vừa đến Pháp Thần Cảnh, lôi kiếp trên trời như bị cắt gốc, không còn ngưng tụ được lực lượng hủy diệt, nhưng lôi kiếp trên trời vẫn như không cam lòng, không ngừng cuộn trào như gầm thét.
Rõ ràng, nó vô cùng giận dữ vì không tiêu diệt được Nhậm Kiệt, kẻ cả gan khiêu khích thiên uy, can dự vào lôi kiếp của người khác. Bởi vì đối với tồn tại như thế, đều là phải tiêu diệt.
Phàm là kẻ dám làm vậy, đều là không sợ thiên uy, thiên uy cần phải giết hạng như thế, nhưng lần này không làm được.
Đáng tiếc, Nhậm Kiệt không đạt đến trình độ phát động lôi kiếp, cho nên không cách nào khóa lấy Nhậm Kiệt. Nhưng trong mơ hồ, lôi kiếp trên trời như có một đôi mắt, lóe lên biến mất, khiến người ta cảm giác như có kẻ đang nhìn trộm Nhậm Kiệt.
Xì! Chuyện này chỉ dọa được người khác, dù sao cuối cùng vẫn phải có ngày phải độ lôi kiếp. Tình huống này giống những kẻ giết chóc quá nặng, cuối cùng lôi kiếp khủng bố sẽ tiêu diệt chúng. Nhưng Nhậm Kiệt trực tiếp chỉ lên không trung, sợ, nếu như sợ, hắn đã không làm.
Oành.... Một tia lôi kiếp cuối cùng cuộn trào như bùng nổ tiếng gầm giận dữ, một hồi mới biến mất.
- Hừ! Muốn dọa bổn gia chủ, ta chờ! Nhậm Kiệt dựng ngón giữa, càng lên ngông ngênh hơn cả lôi kiếp.
- Khụ... Lúc này bên cạnh truyền tới tiếng ho khan, chỉ thấy Vân Phượng Nhi toàn thân toát ra hào quang màu đỏ, thần quang lấp lánh, đang dùng ánh mắt không tốt nhìn Nhậm Kiệt.
- Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng lục thẩm đạt tới Pháp Thần Cảnh, sau này lục thúc nhìn thấy ngài cũng phải thành thật... Nhậm Kiệt vừa thấy vậy liền vội chúc mừng, thân mình liền muốn mau hạ xuống dưới.
- Không được trốn, có phải ngươi sớm biết chỉ cần ngươi rời đi, không ngăn cản nữa, thì lôi kiếp cũng sẽ không đuổi giết, phải không? Lúc này Vân Phượng Nhi nhìn Nhậm Kiệt, nàng đã trải qua, nhất là có được dược phẩm huyết mạch, huyết mạch Chu Tước thức tỉnh hoàn toàn, hiện giờ đã thành Pháp Thần Cảnh tầng thứ hai.
Tự nhiên không còn không biết gì về với lôi kiếp như trước, mượn lôi kiếp rèn luyện thân thể, cuối cùng hiểu được là sao, trách mắng Nhậm Kiệt.
Nên biết, thà rằng nàng chết, cũng không muốn để Nhậm Kiệt mạo hiểm như vậy.
- Vậy sao? Nhậm Kiệt lộ ra vẻ giật mình: - Còn có chuyện như thế, xem ra cảnh giới của ta không được, vẫn không phát hiện chuyện này, nhưng cũng may mọi chuyện đều xong. Ha ha! Lục thúc!
Lúc này, lục gia Nhậm Thiên Tung cảm nhận được lôi kiếp bên trên tiêu tán, không thể chờ được xông lên trên, Nhậm Kiệt thấy được liền bay xuống.
- Gia chủ, Phượng nhi, mọi người không sao, quá tốt... Lục gia Nhậm Thiên Tung nhìn bọn họ đều không sao, cũng liền buông lỏng, nhất thời không biết nói gì.
- Không sao thì không sao, nhưng mà lục thúc thì thảm rồi. Hiện tại lục thẩm đường đường là Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, sau này có gì thì lục thúc phải nhịn, lỡ như xảy ra tranh chấp, ngài đánh không lại lục thẩm, ha ha... Nhậm Kiệt khoát tay cười nói, cuối cùng không chờ lục gia Nhậm Thiên Tung phản ứng lại, cười lớn chạy xuống dưới.
- Ừ... Hả... Lục gia Nhậm Thiên Tung lúc này mừngnhư điên, Nhậm Kiệt nói làm hắn ngây một chút, đợi phản ứng lại thì Nhậm Kiệt đã bay xuống, làm hắn im lặng: - Tiểu tử thối kia, ngươi...
Lục gia tức đến khóc cười không xong, mình cùng Phượng nhi làm sao lại có tranh chấp, còn đánh nhau, còn đánh không lại.
Nhưng sau đó, khi hắn nhìn về phía Vân Phượng Nhi, mọi chuyện không còn quan trọng nữa.
Vân Phượng Nhi vừa muốn nói Nhậm Kiệt, lại thấy Nhậm Kiệt đổi chủ đề, còn muốn nói nữa thì đã chạy mất. Khi nhìn ánh mắt Nhậm Thiên Tung nhìn tới, nàng cũng như hòa tan.
Mấy phen sống chết, mấy bận trắc trở.
Bọn họ ở cùng nhau đã trải qua rất nhiều, cho nên càng thêm quý trọng từng khoảng khắc, dù bọn họ đều rất mạnh, cũng có năm tháng lâu dài.
Nhưng trong trời đất này, có gì dự liệu được, chỉ có lúc ở cùng nhau mới thật là hạnh phúc.
Lúc này, ở cùng nhau, vậy thì được rồi.
Chính vì thế, bọn họ càng biết quý trọng hạnh phúc ở bên nhau lúc này.
- Sư phụ, sư phụ, bên trên thế nào, con đi xem thử... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo cũng bay lên, nhìn lục gia Nhậm Thiên Tung bay đi, nó cũng kích động muốn theo.
- Trẻ con không nên xem, không được đi." Nhậm Kiệt vỗ đầu Cổ Tiểu Bảo nói, khoát tay kéo hắn đi xuống.
Không được đi, sao lại không được, chẳng lẽ còn nguy hiểm, nhưng mình không yếu hơn lục gia Nhậm Thiên Tung mà?
Cổ Tiểu Bảo nghe sư phụ nói vậy, kỳ quái gãi đầu, nhưng sau đó không nghĩ nhiều, kích động hỏi Nhậm Kiệt chuyện độ kiếp vừa rồi. Tuy rằng hắn tin chắc Nhậm Kiệt có thể vượt qua, nhưng nghĩ tới thanh thế lôi kiếp, lôi kiếp hung hãn, hắn vẫn còn sợ hãi, dù sao lúc trước cũng tự mình đối mặt.
Lúc này, dù ở bên dưới, hắn vẫn cảm nhận được lôi kiếp mà sư phụ phải đối mặt, càng mạnh hơn cả lần trước không biết bao nhiêu.
Nếu người khác hỏi, Nhậm Kiệt chưa chắc sẽ nói, bởi vì lôi kiếp nói nhiều cũng vô ích, không thể xem như tham khảo tu luyện. Nhưng Cổ Tiểu Bảo thì khác, hắn trải qua lôi kiếp, hơn nữa về sau chắc chắn phải đối mặt lôi kiếp. Lực lượng bản thân hắn từ từ trưởng thành, chờ hắn tôi luyện đến mức nhất định, bắt đầu hoàn toàn thừa kế tổ phù, là lúc phải nghênh đón lôi kiếp. Hơn nữa Nhậm Kiệt cảm giác được, lôi kiếp mà tộc Cổ Thần phải trải qua khác với bình thường, tựa như trời đất muốn hủy diệt, không cho phép tồn tại, không đơn giản như người tu luyện bình thường.
Cho nên Nhậm Kiệt mới nói ra chút cảm ngộ khi mình nghịch thiên chống đỡ lôi kiếp, thông qua lực thần hồn nói nhanh cho Cổ Tiểu Bảo, để hắn từ từ cảm ngộ.
Từ trên cao nhanh chóng nói với Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Kiệt liền xuống bên trên Thiên Long Quân.
Bụp... Oành... Thiên Long Quân, một chi quân đội bao gồm ngựa chiến đã vào trạng thái người ngựa hợp nhất tu luyện, tung hoành mấy chục vạn dặm Thiên Hải Đế Quốc, chém giết vô số nơi, bị vô số đại quân vây diệt, nhưng chưa từng có một chút âm thanh.
Im lặng tạo ra áp lực vô hình, khiến người ta sợ hãi, lúc này đột nhiên vụt một cái, toàn bộ hành lễ trên lưng ngựa, ngựa chiến cũng đạp mạnh xuống đất.
Khoảng khắc này, ngàn dặm chấn động, âm thanh ầm ầm không kém gì lão tổ Thái Cực Cảnh toàn lực đánh xuống mặt đất, rung động liên miên.
- Thiên Long Quân, Chiến Thiên Long bái kiến gia chủ!
- Thiên Long Quân, bái kiến gia chủ!
Tiếp theo, Chiến Thiên Long ầm ầm khởi động chiến giáp, đã trải qua sau khi chiến đấu, Chiến Thiên Long như thanh kiếm được mài giũa, lóe lên sắc bén. Không chỉ bọn họ, ngay cả đám người Kiếm Vương Long Ngạo cũng ưỡn ngực, ánh mắt tập trung vào gia chủ Nhậm Kiệt, hơi cúi mình.
Vào lúc này, bọn họ hoàn toàn dung nhập vào Thiên Long Quân.
- Báo chiến sự. Ánh mắt Nhậm Kiệt chậm rãi quét qua, đi qua từng người, làm mội người đều cảm thấy Nhậm Kiệt nhìn đến mình. Ánh mắt quét qua mọi người, Nhậm Kiệt mới nhìn vào Chiến Thiên Long.
- Khởi bẩm gia chủ, Chiến Thiên Long dẫn đầu Thiên Long Quân, 36.786 người đi vào Thiên Hải Đế Quốc, đã trải qua 327 lần chiến đấu lớn nhỏ, đánh chiếm 18 tòa thủ phủ hành tỉnh, 300 tòa thành thị các loại, 2.892 tướng sĩ tử trận, hiện tại có thể tạo thành rồng lớn chiến đấu. Lúc này, Chiến Thiên Long không thúc đẩy lực lượng Thái Cực Cảnh, chỉ tiếng nói thôi đã làm mọi người nghe được, lớn tiếng bẩm báo mọi chuyện về Thiên Long Quân.
Đây là Thiên Long Quân, thực ra trước sau Thiên Long Quân tập hợp gần 5 vạn người, ngoài 3 vạn người ban đầu ở Ngọc Tuyền Sơn, Nhậm Kiệt cho Chiến Thiên Long quyền hạn lớn nhất, hắn có thể không ngừng mượn lực lượng Nhậm gia, không ngừng triệu tập các binh lính trước kia.
Bởi vì Thiên Long Quân huấn luyện quá khủng bổ, chỉ riêng hao tổn trong huấn luyện đã kinh người, hơn nữa huấn luyện vượt xa cực hạn, làm rất nhiều người không chịu nổi, không ngừng bị loại, chết trong huấn luyện, cuối cùng còn lại 36.786 người ở đây. Mà trong huấn luyện lúc trước, thật ra mới mấy ngàn người rút lui, chết mới là hơn vạn, con số kinh khủng đã vượt xa nhận thức, nhưng lưu lại cũng đạt đến khủng bố.
Chính vì huấn luyện khủng bố thế này, làm cho tung hoành Thiên Hải Đế Quốc mấy chục ngày, chiến đấu mấy trăm lần, mới có chiến tích ngạo nghễ tử trận hơn hai ngàn người.
Có thể nói, bọn họ thành công, thật sự thành công, bởi vì Thiên Hải Đế Quốc đã rối loạn không xong, Hải Lượng liều mạng dốc lực, mặc kệ mọi giá cũng muốn tiêu diệt đại doanh Tây Bắc. Thật ra không còn cách nào, hắn trở về cứu hay không cũng vậy, ngay cả cuối cùng mượn đại quân yêu thú do Cửu Đầu Long Vương dẫn đầu, mượn Hải Thần Giáo phát động mệnh lệnh triệu tập không ít lão tổ Thái Cực Cảnh, bao gồm cả Độc Thiệt lão tổ, thi hành tiêu diệt, cũng hoàn toàn thất bại.
- Nhớ kỹ, các ngươi là mạnh nhất, là quân đội có thể đối phó tất cả, không ai có thể ngăn cản gót sắt của các ngươi. Các ngươi sẽ được thưởng cao nhất, bổn gia chủ sẽ làm các ngươi mạnh gấp 10 lần bây giờ. Đây là trận chiến đầu tiên của Thiên Long Quân, đánh kiêu ngạo, sảng khoái, thỏa mãn. Thiên Long Quân, lập tức xuất phát, trở về đại doanh Tây Bắc, để cho Thiên Hải Đế Quốc biết cái gì là tinh nhuệ, thấy được uy phong chân chính của Thiên Long Quân Nhậm gia. Xuất phát! Nhậm Kiệt ở trên không trung, nhìn tướng sĩ Thiên Long Quân. Nhìn bọn họ lúc này dần có hình dạng, Nhậm Kiệt biết, đã không xa chi đại quân tung hoành giới tu luyện, thậm chí là Hoàng triều thượng cổ trong truyền thuyết.
Bởi vì đã có bề ngoài, còn thiếu một chút thần, điều này còn chờ cơ duyên, đợi cận vệ đội chân chính liên thủ với Thiên Long Quân mới nhìn ra có đạt đến một bước đó không.
Về phần hiện tại, không thể chậm trễ thời gian, một câu nói, đơn giản nhưng làm người ta nhiệt huyết sôi trào, tiếp theo Thiên Long Quân như biến thành một con rồng lớn, biến mất trong tầm mắt.
Trước khi đi, Nhậm Kiệt chắp tay với đám người Kiếm Vương Long Ngạo, đang lúc khẩn cấp, mọi chuyện không cần nói nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương