Tà Thiếu Dược Vương
Chương 604
- Sư phụ! Sư phụ... Ầm... Oành... Vừa thấy Nhậm Kiệt, Cổ Tiểu Bảo liền kích động muốn nhào tới, nhưng quên mất hiện tại hắn đang biến thân, lao tới rồi mới phát hiện không đúng, liền lập tức biến về kích cỡ bình thường, nhào vào lòng Nhậm Kiệt.
- Ha ha... Tiểu Bảo lớn hơn nhiều, có thể bảo vệ sư phụ rồi, tốt lắm! Nhậm Kiệt ôm Cổ Tiểu Bảo, vỗ đầu nó, cũng rất vui vẻ.
Cổ Tiểu Bảo ánh mắt ngậm nước mắt, nghe Nhậm Kiệt khen ngợi lại không khỏi cười vui vẻ.
- Tổ cha nó! Mỗi lần đều bị ngươi dọa, mỗi lần làm việc cùng tiểu tử ngươi đều kích thích muốn nổ tim. Sau này gặp chuyện như thế, đừng có kêu ta... Sát Thủ Vương cũng tới cạnh Nhậm Kiệt, ra vẻ như không muốn mạo hiểm theo Nhậm Kiệt nữa, có điều nói thì nói thế, nhưng ngữ khí vui mừng thì khác.
Cổ Nguyệt rất ít nói, khẽ gật đầu với Nhậm Kiệt rồi thôi.
- Ta thật muốn có mỹ nữ gọi tên mình, nhưng mà... Nhậm Kiệt vừa nói vừa nhìn Cổ Nguyệt.
Vừa nói thế, Sát Thủ Vương cùng Cổ Nguyệt liền không lời chống đỡ, Sát Thủ Vương lại lo lắng nhìn Cổ Nguyệt, sau đó trợn mắt, ý là tiểu tử ngươi muốn ăn đòn hả. Tuy rằng biết bây giờ mình không thể đánh thắng được, nhưng vẫn làm ra vẻ ngươi còn nói là ta sẽ đánh.
Cổ Nguyệt càng hiếm khi bị đùa giỡn như thế, liền lúng túng, may mắn có mặt nạ che, bằng không thật là không biết phải làm sao mới được.
- Ha ha! Nhậm Kiệt cười to, không để ý Sát Thủ Vương, cười vỗ Cổ Tiểu Bảo trong lòng.
- Cười... Còn dám cười, các ngươi chết chắc rồi có biết không. Hừ! Dám đụng tới chúng ta, ngươi có biết ngay cả lão tổ Sa Hải Tông cũng phải khách khí với chúng ta. Bọn họ là tông môn vạn năm, có biết lão tổ chúng ta lợi hại cỡ nào, ngay cả lão tổ ngàn tuổi cũng không dám chọc, Pháp Thần Cảnh mới có tư cách ngồi ngang hàng với lão tổ chúng ta. Các ngươi chết chắc rồi biết không... Lúc này, con chim trắng bị Nhậm Kiệt đá một cái văng ra từ trăm dặm trở về, lại mắng lên.
- Ngươi còn dám la lối, sư phụ, con đi bẻ cổ nó, chúng ta nướng ăn luôn. Cổ Tiểu Bảo đang thân cận với Nhậm Kiệt, nghe tên kia còn la lối, liền xắn tay muốn đi lên.
Từ nhỏ hắn lớn lên ở Cổ Thôn Đông Hoang, sau đó theo Nhậm Kiệt xông xáo Đông Hoang, khỏi nói, làm những món dân dã này rất ngon, hắn cũng thích làm.
Trực tiếp đem nướng Thiên Yêu Thú, tuyệt đối không phải chuyện người thường làm được. Thiên Yêu Thú vốn toàn thân là bảo bối, người thường lấy được, không phải luyện đan thì là đổi bảo vật khác, làm sao nỡ đem nướng. Nhưng Cổ Tiểu Bảo đi theo Nhậm Kiệt, không phải chưa làm chuyện như thế, lập tức muốn ra tay.
- Ngươi... ngươi... muốn gì, ngươi điên rồi? Ta là Thiên Yêu Thú, lão tổ nhà ta ngang hàng với Pháp Thần Cảnh, ta biết nói tiếng người, ngươi ăn ta, ngươi có phải người hay không! Cũng như trước đó, tên này la thì to mồm, nhưng thật gặp chuyện nguy hiểm thì lá gan rất bé. Vừa rồi đắc thế, đánh sâu vào sảng khoái, một khi Sát Thủ Vương ra tay đánh giết, đám này chạy nhanh hơn ai hết. Bây giờ nghe Cổ Tiểu Bảo thật muốn tới, ngẫm lại bảo bẻ cổ đồng loại khi nãy, liền sợ đến co rút.
- Không vội, chúng nó còn có chỗ dùng. Nhậm Kiệt cười kéo Cổ Tiểu Bảo lại.
- Biết rồi phải không, sợ chưa, thằng nhóc đen xấu xí kia không hiểu chuyện, ngươi là người lớn có biết lợi hại chưa. Nói cho các ngươi, mau thả ta ra, bằng không lão tổ nhà ta đến giết các ngươi. Nếu các ngươi thả ta, ngoan ngoãn dâng lên bảo vật, mấy khối khối Ngọc Tinh thì càng tốt, không có thì linh ngọc thượng phẩm cũng tạm, cộng thêm vài món pháp bảo đan dược, có lẽ ta miễn cưỡng bỏ qua cho các ngươi. Vừa thấy Nhậm Kiệt ngăn cản, tên này lại ngẩng cao đầu, đắc ý nói.
- Chà chà... Sư phụ, ngài coi bộ dạng của nó kia... Cổ Tiểu Bảo liền xiết tay, giận đến muốn đập nó một trận.
- Ngươi hung dữ cái gì, còn tưởng ngươi là lão tổ nữa, không ngờ thật là nhóc con. Vậy nhất định là ngươi chuyển thế đoạt xá, hoặc là đầu óc có vấn đề, ngươi là đồ đệ, phải nghe sư phụ. Ngươi nhìn sư phụ ngươi bị dọa thành như thế, biết lợi hại chưa, tốt nhất ngươi ngoan ngoãn... Con chim mỏ nhọn tiếp tục đắc ý nói.
- Ngươi... Cổ Tiểu Bảo giận không thôi, nhưng sư phụ đã nói không được đụng, hắn có giận hơn nữa cũng phải nhịn. Vốn hắn không am hiểu võ mồm, đối mặt với tên này càng không biết phải làm sao, giận đến run run.
- Tiểu Bảo, sư phụ mới nói con không được bẻ cổ nó, còn lại thì tùy tiện. Nhớ, đừng đánh chết là được. Lúc này, Nhậm Kiệt vỗ Cổ Tiểu Bảo.
Hả? Cổ Tiểu Bảo sửng sốt, lại nhìn Nhậm Kiệt, khi thấy hắn gật đầu mới xác nhận mình không nhầm, lập tức nhảy lên.
- Ngươi muốn làm gì, quản giáo đứa nhỏ nhà ngươi, sẽ rước lấy họa... A...
- A... Ngươi dám bứt lông ta, lông của ta ẩn chứa thuộc tính không gian, ngươi dám...
- Khốn kiếp! Ngươ còn không bảo nó dừng tay, các ngươi chết chắc rồi, đứa nhỏ không hiểu chuyện... A... A... ngươi phải quản giáo...
- Quản giáo đứa nhỏ nhà ngươi...
Tiếng hét thảm vang lên liên tục, Cổ Tiểu Bảo cưỡi lên con chim, đấm đá một trận còn chưa nói, không ngừng rút hết lông của nó, đánh cho con chim kêu la thảm thiết.
- Giữ nó lại làm gì? Sát Thủ Vương hồi thần lại, đi tới cùng Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo hành hạ tên kia. Có điều Sát Thủ Vương khó hiểu, Nhậm Kiệt giữ tên kia làm gì.
- Con chim này là dị chủng, nhưng không sinh tồn ở Yêu Thú Thâm Uyên, chỉ ở khu sa mạc, cực hiếm có. Toa Không Điểu cùng Niết Không Thử đều có thuộc tính không gian, là bởi mang huyết mạch Thần thú thượng cổ đặc thù. Toa Không Điểu còn có cái tên khác, gọi là Độc Thiệt Điểu (chim nói ác độc). Độc này là chỉ cái miệng của chúng, những yêu thú này không tầm thường, dù đến Thái Cực Cảnh cũng không hóa hình người, vẫn giữ trạng thái yêu thú.
Nghe hỏi, Nhậm Kiệt chầm chậm nói: - Thứ này rất đáng ghét, cố tình tốc độ cực nhanh, dù người mạnh hơn cũng không làm gì được. Hơn nữa đám này còn nhát gan sợ chuyện, nhưng lại lớn lối hay ăn hiếp kẻ khác, còn đáng ghét, miệng lưỡi ác độc không thôi, đúng là thứ kỳ quái.
Cảnh giới không ngừng tăng lên, Nhậm Kiệt cũng không ngừng học tập, nhiều chuyện ở Ngọc Kinh Thành thì không biết, Nhậm Kiệt thông qua hành trình Đông Hoang liền hiểu biết được. Còn có một số là thông qua Tề Thiên, cho nên Nhậm Kiệt lập tức nhận ra loài Toa Không Điểu cực kỳ hiếm thấy này.
- Vừa rồi đã thấy được, quả thật rất đáng ghét, ta chỉ hiếu kỳ, ngươi giữ thứ này để làm gì? Nghe Nhậm Kiệt giới thiệu Độc Thiệt Điểu, thứ này đáng ghét hay gây chuyện, thật không rõ Nhậm Kiệt giữ lại làm gì, tốt nhất là giết cho xong.
- Tha mạng, đại gia, ngài tha cho ta đi, ta làm thú cưỡi cho ngài còn được không?
- Ta bay rất nhanh, bay giỏi lắm...
Lúc này, tên kia đã bị nhổ mất nửa bộ lông, bị đánh thê thảm không nhìn được, nhưng miệng vẫn không ngừng nói, nhưng lúc này đã cầu xin tha.
Đường đường Thiên Yêu Thú lại thành thế này, làm Cổ Nguyệt cùng Sát Thủ Vương lắc đầu.
Nhậm Kiệt cười nói: - Có người làm ra bảng xếp hạng, một trong số đó là linh thú yêu thú không thích hợp làm thú cưỡi, tuyệt đối không thể giữ bên mình, con Độc Thiệt Điểu này xếp hạng thứ ba. Bởi vì có bí mật gì cũng không giữ được, bọn chúng thích nhất là bay lung tung gây chuyện, nghe ngóng ăn hiếp người.
- Ngươi muốn nghe ngóng chuyện! Vừa nghe vậy, Sát Thủ Vương còn không rõ thì thật có vấn đề.
- Thật ra không cần nghe ngóng gì, chỉ cần chịu được bọn nó nói nhiều, tự chúng sẽ nói ra hết. Chúng ta đến đây còn chưa rõ tình hình xung quanh, ít nhất phải xác định vị trí. Nhưng nếu đã đổi cách, vậy... Nói rồi, Nhậm Kiệt nhìn con Độc Thiệt Điểu: - Đây là chỗ nào? Tình huống xung quanh thế nào, ngươi biết thì nói ra hết.
- Thì ra các ngươi muốn hỏi cái này, ngươi muốn hỏi thì sớm nói đi, đừng đánh mà, a... Ngươi đánh thì sao ta nói, không phải hỏi chuyện hay sao...
- Rầm! Nói mau, nhảm nhí làm gì. Cổ Tiểu Bảo nghe sư phụ hỏi, hắn cũng đánh đã, tạm ngừng lại. Nhưng nghe tên này nói một hồi vẫn không vào chính đề, liền đập cho một cú mạnh, lần này dùng sức lớn hơn, làm cho Độc Thiệt Điểu run cả người.
- Nơi này chính là sa mạc, là sa mạc của chúng ta, tiếp tục đi về phía nam sẽ có một đế quốc lớn, chúng ta từng đi cướp qua. Nhưng má nó đám người kia có liên lạc với đại giáo vô thượng, lão tổ của chúng ta bị bắt đi, sau đó chúng ta cũng không dám làm loạn nữa. Phía đông có một tông môn vạn năm, cũng đi cướp mấy lần, sau đó bọn họ có Pháp Thần Cảnh ra mặt, chúng ta cũng thôi. Lão tổ của chúng ta có thể ngồi ngang hàng với Pháp Thần Cảnh, nói cho các ngươi...
- Rầm! Nói nhảm nữa... Cổ Tiểu Bảo mắng, lại đập một phát.
Hét một tiếng, tên này nói tiếp: - Không phải ngươi muốn hỏi chuyện hay sao, ta có ý tốt nói cặn kẽ thôi, ngươi có bệnh phải không. Đừng đánh, đừng đánh, ta nói được chưa. Tông môn ở phía đông gọi là Sa Hải Tông, chỗ bọn họ trước kia hình như là biển, nhưng bọn họ vẫn không dám chọc chúng ta...
Con Độc Thiệt Điểu nói lời thừa, liền bị Cổ Tiểu Bảo không nhịn được đập tiếp một trận.
- Sa Hải Tông... Nhậm Kiệt nghe tên, liền biết mình ở chỗ nào. Sa Hải Tông ở phía tây nam Thiên Hải Đế Quốc, ban đầu là một phần biển, sau đó thành sa mạc, nối tiếp với sa mạc rộng lớn, cũng là vùng đất tử vong. Nhưng cũng đúng, chỗ có loại Độc Thiệt Điểu này tồn tại, không phải vùng tử vong cũng khó. Dù cho Thái Cực Cảnh mà đụng phải bọn nó cũng sẽ chết rất thảm, mà đây chỉ là một phần, ngẫm lại những thứ nguy hiểm trong sa mạc.
Quốc gia do đại giáo vô thượng nắm giữ, tuy rằng tên này thuận miệng nhắc tới, nhưng Nhậm Kiệt không khỏi chú ý. Nếu không phải lúc này vội vàng trở về, Nhậm Kiệt thật muốn dạo xung quanh, xem thử đại giáo vô thượng nắm giữ vô số quốc gia là như thế nào.
Sau đó tên này lại nói rất nhiều, bao gồm cả chỗ xuất hiện di tích không ai vào, hoặc là động phủ, cùng những chuyện khác. Nhậm Kiệt không thiếu chút thời gian này, nghe nó lảm nhảm rất nhiều, cảm thấy cũng được, liếc Cổ Tiểu Bảo cho giết luôn, rời khỏi đây.
Không nói Độc Thiệt Điểu tập kích mình, chỉ dựa vào hiểu biết của Nhậm Kiệt đối với nó, cũng sẽ không khách khí với chúng. vốn yêu thú có thuộc tính không gian, tiếp xúc đến năng lực không gian là hạng cao quý hùng mạnh cỡ nào, nhưng phần lớn mọi người không gọi Toa Không Điểu mà gọi là Độc Thiệt Điểu, chính vì cái miệng không ngậm lại của nó. Càng là vì đối mặt với tồn tại yếu hơn, bọn chúng rất độc ác. Giống như mình, hoặc là người tu luyện bị bọn chúng thấy được, sẽ bị ăn từng chút một.
Thấy sư phụ ra dấu, Cổ Tiểu Bảo giơ tay lên....
- Các ngươi dám, lão tổ nhà ta đi Thiên Hải Đế Quốc giết đám người kia xong, nhận được phần thường, có thể vượt qua cảnh giới lão tổ, đến lúc đó ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng giết được. Các ngươi chết chắc rồi... Dù sao con Độc Thiệt Điểu này cũng là đầu lĩnh trong đàn, lập tức cảm thấy không đúng, bị uy hiếp sinh mệnh, nó liền hét thảm phát ra uy hiếp cuối cùng.
- Chờ đã. Thiên Hải Đế Quốc, phần thưởng, vừa nghe vậy, Nhậm Kiệt khoát tay cản Cổ Tiểu Bảo.
- Ha ha! Biết sợ chưa, ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng giết được, cộng thêm chúng ta chạy ra nhiều như thế, bọn chúng biết hình dạng khí tức các ngươi, cho nên các ngươi không trốn được. Lập tức thả ta ra... Vừa thấy Nhậm Kiệt ngăn cản, nó liền quên mất thảm cảnh của mình, đắc ý nói.
- Hắc... Nhậm Kiệt cười nhìn nó: - Thiên Hải Đế Quốc chỉ là một quốc gia, có thể thưởng được cái gì. Nói lại, Thiên Hải Đế Quốc cần các ngươi làm gì, giết thì giết.
Nhậm Kiệt không hỏi thẳng, có thể càng tốn thời gian hơn, quả nhiên vừa nói thế, con Độc Thiệt Điểu liền lên cơn.
- Không biết phải không, ha ha, sau lưng Thiên Hải Đế Quốc là Thiên Hải Tông. Không, không đúng, hôm nay là Hải Thần Giáo hoàn chỉnh, Hải Thần Giáo được ý chỉ tiên nhân, đã khôi phục lại, bọn họ gặp rắc rối lớn, muốn cùng nhau chống đỡ. Hải Thần Giáo là đại giáo vô thượng, bọn họ là chỗ dựa của Thiên Hải Đế Quốc. Thiên Hải Đế Quốc bị một đám bên ngoài, gọi là Long Quân gì đó quấy rối, bọn họ treo giải tìm người đối phó, lão tổ nhà ta muốn đi nhận thưởng, giờ biết sợ chưa. Con Độc Thiệt Điểu đắc ý nói.
Nghe những lời này, Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt không khỏi đổi sắc, bởi vì bọn họ liền hiểu là lão tổ bọn chúng muốn đối phó ai.
- Giết! Vù! Nói rồi, Nhậm Kiệt lập tức bay lên.
Lần này không cho tên này nói tiếp, Cổ Tiểu Bảo một quyền đánh chết, thu hồi con Thiên Yêu Thú bị hắn vặt sạch lông, sau đó cùng hai người kia lao theo Nhậm Kiệt.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương