Tà Thiếu Dược Vương
Chương 591
- Tổ cha nó, suýt nữa... A... sao thế này? Sát Thủ Vương là vua ám sát, vừa rồi hắn ra tay cũng chỉ có Nhậm Kiệt mới nhận ra, cũng không rõ ràng quỹ tích, mọi chuyện chỉ là ngay lập tức, Sát Thủ Vương đã quay về bên cạnh. Vốn Sát Thủ Vương không để ý cánh tay bị đứt, đạt đến cảnh giới này có thể nhẹ nhàng gắn lại, thậm chí bị phá hủy hoàn toàn cũng có thể tái sinh.
Nhưng vừa về cạnh Nhậm Kiệt, Sát Thủ Vương lại cảm thấy không đúng.
- Sao lại như vậy? Cổ Nguyệt cũng bị dọa, bởi vì cánh tay đứt rời của Sát Thủ Vương lúc này nhanh chóng bị mất đi sinh mệnh lực, nháy mắt biến thành tro. Vết thương cũng không ngừng bị một tầng lực lượng ngăn cách, muốn vận chuyển lực lượng tái sinh cánh tay mới cũng khó.
- Hỏng rồi... Nhậm Kiệt đến cạnh, tra xét thương thế của hắn, liền hít một hơi lạnh.
Lực lượng khủng bố, vốn là một lần đánh lén bất ngờ, Du Thủy lão tổ không có thời gian phản ứng, lại bị sợi tóc Cổ Thần tự động ngăn cản. Bây giờ phá hủy một cánh tay, mà lực lượng sót lại trên tay cũng đang dần dần cắn nuốt thân thể của Sát Thủ Vương.
Cũng may lực lượng Sát Thủ Vương đủ mạnh, vận chuyển pháp lực, lực lượng cắn nuốt còn không đủ lập tức lấy mạng hắn. Nhưng cánh tay đứt thì lực lượng sót lại có hạn, nháy mắt bị cắn nuốt thành tro bụi.
- Đi! Bởi vì đã phân tích tình huống quỷ dị này, Nhậm Kiệt sẽ không muốn tham dự vào tranh đấu như vậy. Đương nhiên, tránh né, nói nhảm với Du Thủy lão tổ cũng vô dụng, cho nên trực tiếp ra tay.
Bây giờ cản được công kích, Sát Thủ Vương còn suýt lấy mạng, thừa lúc Sát Thủ Vương bị thương, Nhậm Kiệt trực tiếp dẫn mọi người chạy ra góc xa hơn, sau đó ầm ầm điều động Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
Du Thủy lão tổ lại ra tay, đặc biệt là sợi tóc Cổ Thần quay lại cứu mạng, càng làm cho đám người Tư Mã Thiên Thần, Lộc Lân lão tổ, Cao Bằng, Tào Lộ sáng mắt lên, đánh giá cây roi kia sánh được với ba loại trọng bảo ở chỗ này.
Ngay lúc Du Thủy lão tổ bị Sát Thủ Vương đâm xuyên tim văng ra, Tư Mã Thiên Thần, Lộc Lân lão tổ đều hành động, lao về phía Du Thủy lão tổ, thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn luôn, giành lấy cây roi.
Cao Bằng lúc này cũng động cùng ý niệm, nhưng liếc qua đám người Tiếu Kiểm Sát Thần Vương rút lui ra xa, do dự một chút, chỉ nhướng cằm ra dấu với Tào Lộ, bảo hắn đi tranh giành. Bản thân không động đậy, không có lệnh, Phương Viêm nóng nảy như dã thú bên cạnh cũng không dám làm bừa.
Cũng như người kác, Tào Lộ cũng có kỳ ngộ, lực lượng, tốc độ cũng có đột phá, nhất là tốc độ có được một đôi cánh tắng, lúc này hành động còn nhanh hơn Tư Mã Thiên Thần, Lộc Lân lão tổ một chút.
- Các ngươi... hộc... muốn chết... A... Các ngươi dám làm thế với bổn lão tổ, ta không tha cho các ngươi... Phụt... Du Thủy lão tổ lúc này bị thương nặng, tim vỡ vụn, ngực bị thủng, thần hồn tổn hại không nhẹ. Nếu không phải cây roi chủ động quay lại cứu, hắn đã sớm chết.
Lúc này lực lượng của hắn đang dần tiêu tán, vốn thương thế này không đến mức chí mạng, nhưng vấn đề là hắn căn bản không có thời gian trị liệu. Tuy rằng chỗ này tràn đầy tiên linh khí, nhưng cũng khó hấp thu số lượng lớn, dù sao hắn còn không phải Pháp Thần Cảnh.
Tuy rằng cây roi trong tay sẽ chủ động chặn công kích lúc nguy cấp, nhưng đối mặt với Tào Lộ, Tư Mã Thiên Thần, Lộc Lân lão tổ công kích tranh giành, thương thế của hắn ngày càng nặng, ý thức dần mơ hồ.
Xong rồi, thật xong rồi!
Lúc này Du Thủy lão tổ mất hết hy vọng, sao mình không thể chân chính ngông nghênh một phen trước mặt những cường giả. Tuy rằng trở thành lão tổ Thái Cực Cảnh, ăn trên ngồi trước ở trong mắt người thường, nhưng Du Thủy lão tổ vẫn cảm thấy buồn bực, bởi vì ở những người cùng cấp hoặc cao hơn, hắn vẫn không đủ mạnh, không được tồn tại hùng mạnh thật sự coi trọng. Hắn không cam lòng, cho nên một đường có kỳ ngộ đột phá, lấy được sợi tóc Cổ Thần, hắn liền bùng nổ một lần, nhưng không ngờ vẫn như thế này...
Lúc này, ba người Tư Mã Thiên Thần, Tào Lộ, Lộc Lân lão tổ đều nhìn ra Du Thủy lão tổ sắp không được, hiện tại chỉ là cây roi tự động công kích, nhưng uy lực kém đi nhiều. Nếu không phải ba người bọn họ đang liều mạng tranh giành, đã sớm cướp lấy cây roi. Oành... Bỗng nhiên, Lộc Lân lão tổ há miệng, ngọn lửa phun ra, Tào Lộ vội vàng né tránh, Tư Mã Thiên Thần né không kịp bị chấn văng Lôi Đình Trảo, hai tay run rẩy, pháp lực không ổn định, thân thể nhiều chỗ vỡ vụn.
- Lão già kia, vừa nãy không phải nhìn sắp chết rồi sao, vậy mà vẫn sống đến giờ đi ra giành giật. Tư Mã Thiên Thần mắng, lại xông lên.
- Vốn cho rằng các ngươi có thể đấu đá một phen, không ngờ hắn phế vật như vậy. Chẳng qua là một cây roi mà thôi, lúc trước làm bổn tọa bị thương, không bằng Tư Mã huynhnhường cho bổn tọa, một hồi những thứ khác còn cần ta phối hợp nữa. Trước đó hai người liên thủ nhiều lần, lúc này vừa nói vừa tranh giành.
- Vậy không bằng Lộc Lân lão huynh đưa cho ta trước, những thứ khác Tư Mã Thiên Thần ta sẽ nhường thêm một phần. Cái này không giống tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, lúc đó là thu được dọc đường, mọi người đều không muốn liều mạng, còn cây roi này rõ ràng càng quý giá khủng bố hơn, lúc này không ai muốn bỏ qua.
Tào Lộ không ngừng tăng tốc, chỉ sợ hai người liên thủ thật, vậy thì sẽ nguy hiểm. Ba người kiềm chế lẫn nhau, nhất thời làm Du Thủy lão tổ trọng thương sắp chết chỉ dựa vào cây roi phòng ngự bản năng, tạm thời duy trì được. Bởi vì theo ba người thấy, hắn là kẻ phải chết, để trong tay hắn cũng chẳng sao, một khi có một người giành lấy, hai người kia sẽ liên thủ tập kích.
Phụt... Lúc này, Lam Thiên bị trọng thương ở đằng xa, miệng phun máu, trọng yếu nhất là hắn không còn ý chí chiến đấu, ánh mắt nhìn vào nhật nguyệt to lớn đằng xa.
Ánh mắt của hắn hết sức suy sụp, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn thế.
- Phấn chấn lên, ngươi đã đến di tích, ngươi phải phấn chấn lên. Ngươi là là yêu nghiệt, ngươi là thiên tài, một mình ngươi mở ra Lam Phủ Thiên Tông, ngươi làm sao có thể bỏ qua được. Nhìn bộ dạng của Lam Thiên, hoàn toàn là mất hết tinh thần, Hạ Cửu Hạc nắm lấy hắn rống giận.
Bởi vì bản thân hắn đã tuyệt vọng, dù cho Hạ Cửu Hạc dốc toàn lực cứu hắn, cũng không có hy vọng gì.
- Không cần... Khụ... Hộc... Sư phụ không cần để ý tới ta... Thật ra ngay từ đầu ta đã sai... sai... Lam Thiên lắc đầu, nhìn ngay cả Du Thủy lão tổ hiện tại cũng hung mãnh như vậy, nhìn những người kia tiến bộ vùn vụt, tranh giành, làm sao giành được?
Ngay cả người Cao Bằng thu phục cũng mạnh hơn mình, đừng nói Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, bản thân mình đi ra từ đại giáo vô thượng, thậm chí còn không bằng bọn họ, làm sao mà so với cô ta...
- Ngươi... Nhìn Lam Thiên như thế, Hạ Cửu Hạc hận đến nghiến răng, nếu không phải nhìn Lam Thiên thở ra nhiều hít vào ít, hắn thật muốn trực tiếp vung tay đánh ra, nhưng tay đã giơ lại ngừng.
Hạ Cửu Hạc như đèn cạn dầu, dụng lực lượng sinh mệnh đẩy bản thân lên lão tổ Thái Cực Cảnh, lúc này ánh mắt phức tạp, như đang rối rắm, giãy giụa muốn quyết định một chuyện trọng đại...
- Không thích hợp... Không thích hợp... Lúc này, Cao Bằng cau mày lẩm bẩm, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ở bên kia, Nhậm Kiệt thừa lúc Sát Thủ Vương bị thương, thoạt nhìn là cứu chữa Sát Thủ Vương mà thoát khỏi chiến trường, kéo Sát Thủ Vương ra bên ngoài vạn dặm.
Đương nhiên, vết thương trên tay Sát Thủ Vương cũng rất kinh người, Nhậm Kiệt kéo hắn đi, không ngừng dùng lực thần hồn tra xét. Có thể cảm nhận được tử khí kinh khủng trên đó, tử khí này hết sức khủng bố, hấp thu lực lượng sinh mệnh, vừa rồi cánh tay đứt bị hấp thu thành tro bụi trong nháy mắt.
Nhậm Kiệt không ngừng bóc lực lượng này ra, lại phát hiện vô cùng khó khăn. Cũng may lực thần hồn cùng cảnh giới đủ mạnh, có thể ngăn cản ít nhiều không cho tử khí xâm nhập vào người Sát Thủ Vương.
- Không được thì ta dùng cấm thuật, tổn thất chút lực lượng. Thứ này rất cổ quái, lúc đó chỉ cảm thấy cây roi kia cổ quái, nhưng không ngờ khủng bố đến cỡ này. Nhìn Nhậm Kiệt đi sang một bên, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ chậm rãi xoay vòng, Nhậm Kiệt nghiên cứu kỹ lưỡng, không nói gì, hắn vẫn cảm nhận được Nhậm Kiệt đang toàn lực vận chuyển lực thần hồn giúp mình ngăn cản tử khí bám trên cánh tay.
- Không cần, không phải không có biện pháp, ta chỉ thừa dịp nghiên cứu mà thôi. Mặc kệ thế nào, dù sao chỉ là một chút khí tức bám trên cây roi kia, nói thẳng ra là một chút lực lượng lực thần hồn của tồn tại hùng mạnh để lại, mạnh mấy cũng có hạn, nhất là chúng ta có cái này, tới đây. Nhậm Kiệt nói rồi vẫy tay, tiểu Lôi Long liền bay đến.
Tiểu Lôi Long dù nhỏ, chớp động tia sét, lại rất có tinh thần, bay đến khẽ lắc vảy, râu rồng bay bay, nó rất ít khi nhìn người gần như vậy, tò mò nhìn xung quanh, con mắt không ngừng xoay tròn, hoàn toàn không nhìn ra là khí linh do lực lượng ngưng tụ thành.
- Hủy diệt thứ này. Mặc kệ là tử khí hay lực thần hồn ngưng tụ, Nhậm Kiệt nắm chắc như thế, là vì hắn biết lai lịch của tiểu Lôi Long.
Nghe lời Nhậm Kiệt, tiểu Lôi Long trực tiếp đi qua.
Bụp... Cái đuôi xẹt qua, nháy mắt lực lôi điện lóe lên, lực lượng tử khí đụng tới lôi diện liền tan thành mây khói. Nên biết tiểu Lôi Long là lực lượng lôi kiếp của Nhậm Kiệt lưu lại mà ngưng tụ thành, chính là chuyên khắc chế những lực lượng này.
- Thật thoải mái, bùm... Lực lượng kia bị đánh tan, Sát Thủ Vương liền cảm thấy thoải mái, vận chuyển pháp lực cánh tay, từ từ tái sinh. Dù sao đến Thái Cực Cảnh, tái sinh chi cụt không phải chuyện gì lớn.
- Sư phụ, sư phụ mau nhìn, đã xảy ra chuyện... Đúng lúc này, Cổ Tiểu Bảo kinh hô.
Không cần Cổ Tiểu Bảo gọi, Nhậm Kiệt cũng đã chú ý, lực thần hồn của hắn vẫn luôn lưu ý, bằng không hắn sẽ không cho tiểu Lôi Long giải quyết vấn đề nhanh như thế.
- Mọi người cẩn thận một chút, vừa rồi khí tức bám trên cây roi rất cổ quái, nhìn tính cách của Du Thủy lão tổ, rất dễ bị người ta lợi dụng. Lúc này hắn biến hóa, chỉ sợ có quan hệ với điều này... Lúc này tràng diện xảy ra biến đổi lớn, Du Thủy lão tổ không bình thường, Nhậm Kiệt nhắc nhở mọi người.
- A... Lúc này, Du Thủy lão tổ bị bỏ mặc, đột nhiên trong người bùng phát lực lượng khủng bố, tiên linh khí điên cuồng đổ vào người. Quan trọng nhất, là cây roi trong tay hắn đột nhiên vùng lên, bao bọc quanh hắn.
Ba người Tư Mã Thiên Thần, Lộc Lân lão tổ Tào Lộ cũng phát hiện, nhưng bọn họ đấu đá dần thăng cấp, lúc nàyai cũng muốn cướp đồ vật.
Còn ở bên trong cây roi, Du Thủy lão tổ lại trải qua chuyện quỷ dị nhất, thần kỳ nhất từ lúc sinh ra.
- Có chịu vào đạo ta, có chịu thành ma? Lúc cây roi bao bọc Du Thủy lão tổ, trong đầu Du Thủy lão tổ đã tuyệt vọng chờ chết, đột nhiên vang lên tiếng nói kỳ quái, không ngừng vang vọng trong đầu, làm hắn tỉnh táo lại.
Hả!
Du Thủy lão tổ nhìn xung quanh, vận chuyển lực thần hồn, nhưng không biết âm thanh tới từ đâu.
- Có chịu vào đạo ta, có chịu thành ma? Có chịu vào đạo ta, có chịu thành ma? Lúc này, âm thanh vẫn vang dội trong đầu Du Thủy lão tổ.
- Ha ha... Đột nhiên, Du Thủy lão tổ cười lớn, thương thế quá nặng mà làm cả miệng đầy máu, Du Thủy lão tổ cười to nói: - Thành ma, thằng hề mà bổn lão tổ còn không ngại, bị người ta chà đạp còn phải cười ứng đối, còn sợ thành ma cái gì. Nếu thành ma sẽ có lực lượng, có thể vượt trên bọn họ, thành ma thì thế nào!
Oành... Du Thủy lão tổ vừa nói xong, tiên linh khí xung quanh điên cuồng trút vào. Dù nói Thái Cực Cảnh có thể bắt đầu hấp thu tiên linh khí, nhưng tiên linh khí dù sao cũng là tồn tại cao hơn linh khí, chỉ có Pháp Thần Cảnh mới chân chính tùy ý hấp thu, Thái Cực Cảnh hấp thu có hạn. Cũng như Âm Dương Cảnh hấp thu Ngọc Tinh, phải từ từ dung hợp, Thái Cực Cảnh hấp thu tiên linh khí cũng thế, tiên linh khí quá mạnh, quá tinh khiết, nên hấp thu cũng không dễ dàng.
Nhưng lúc này, lực lượng trút vào người Du Thủy lão tổ nháy mắt chuyển hóa thẳng thành lực lượng của hắn. Ở bên trong vòng roi, một đạo lực thần hồn đánh vào cơ thể hắn, tầng tầng trận pháp đặc thù, ngưng tụ lực lượng khủng bố, làm lực lượng của hắn liên tục kéo lên, tăng vọt như suối phun.
Oành... Không bao lâu, ầm ầm bùng nổ, lực lượng mạnh mẽ đánh bay ba người đang tranh giành bên ngoài. Tiếp theo, Du Thủy lão tổ mới nãy chỉ còn một hơi, lúc này toàn thân tỏa ra lực lượng khủng bố, ngạo nghễ đứng giữa không trung, trong tay lắc cây roi tóc Cổ Thần. Thương thế trước đó đã khỏi, mấu chốt là lúc này hắn đạt tới Thái Cực Cảnh đại viên mãn, chân chính mạnh nhất Thái Cực Cảnh, lão tổ ngàn tuổi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương