Tà Thiếu Dược Vương
Chương 576
Không có bùng nổ lực lượng, không áp lực mạnh mẽ, thậm chí Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt, Cổ Tiểu Bảo cũng cực độ thu liễm lực lượng, dù lão tổ cũng khó nhìn rõ sâu cạn, ngoài Nhậm Kiệt lên tiếng, ba người lẳng lặng đứng đó.
Nhậm Kiệt cũng chỉ nói chuyện, nhưng lạnh băng cứng rắn, làm Lam Thiên suýt nghẹn chết.
Suýt chút đã tức chết, lòng hắn đang run, lúc này trong đầu không tự chủ nhớ tới Nhậm Kiệt, đáng ghét như thế. Hiện tại hắn cũng liệt người này vào ngang với Nhậm Kiệt, kẻ phải giết, nhất định loại trừ.
- Ặc... Nói vậy ngươi cũng đã xem qua thứ trên linh ngọc, chuyện này không tầm thường, tin rằng ngài cũng nhìn ra ý nghĩa giá trị của nó, cần phải thảo luận hợp tác thế nào... Tuy rằng trong lòng cực độ khó chịu, thậm chí nổi lên sát ý, nhưng ngoài mặt Lam Thiên chỉ lúng túng một chút, lập tức điều chỉnh.
- Bổn tôn không phải tới đây nghe ngươi nói nhảm, rề rề rà ra nói hồi lâu cũng không vào chủ đề, lãng phí thời gian của bổn tôn. Nếu không xem trận pháp ghi chép đó có chút thú vị, bổn tôn đã mặc kệ các ngươi. Lời của bổn tôn có hiệu lực từ lúc này, thời gian 3 nhịp thở, tính từ bây giờ. Lam Thiên nói, không phải Nhậm Kiệt không hiểu ý, chỉ là Nhậm Kiệt lười chơi trò này với hắn, cũng không cần thiết.
Dù sao thật không hợp tác được, hắn cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể để người khác nắm mũi dẫn đi, như vậy sẽ là chuyện xấu, lãng phí thời gian đối với Nhậm Kiệt hiện giờ là không thể chấp nhận. Chiến trường Tây Bắc, đại doanh Tây Bắc, Tây Nam sắp bắt đầu chiến đấu, một khi bùng nổ sẽ không thể cứu vãn. Còn Đan Diệu chờ mình về cứu, về phần hợp tác với bọn họ, chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nếu như đối phương có lòng hợp tác, không cần lãng phí thời gian, không hợp tác được thì càng không lãng phí thởi gian ở đây.
- Ngươi... Rốt cuộc Lam Thiên thật không nhịn được, thậm chí muốn ra tay.
Bổn tôn, bổn tôn, hắn cho hắn là ai, dù những người phàm thế tục không biết, Pháp Thần chí cao vô thượng mà người tu chân luôn coi là thần cũng không giống như vậy.
Lam Thiên vốn tưởng Cổ Thần Trấn Thiên Đồ nằm trong tay mình coi như lợi thế, trước tiên đè ép Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, thuận tiện dò xét thử, kết quả... kết quả...
Lúc này Lam Thiên đã cảm thấy mơ hồ không kiềm chế được muốn bùng nổ, đầu tiên là Nhậm Kiệt đáng ghét, sau đó lại xuất hiện Tiếu Kiểm Sát Thần Vương như vậy, hai lần ba lượt không nhìn mình...
Lúc này mình vốn nắm quyền chủ động trong tay, đã rất nể mặt hắn từ từ nói chuyện, kết quả lại thế, vẫn là thế này...
Lam Thiên thật muốn sôi trào, gần đây hắn bị đè nén buồn bực, chuyện không thuận lợi nối tiếp nhau. Vốn rời khỏi chỗ đè nén làm hắn không thở nổi, hắn toát ra hào quang của mình, làm cho mọi thứ vận chuyển xung quanh mình, hắn là thiên tài làm người ta chú ý, yêu nghiệt chấn động thiên hạ, hắn từ trên cao nhìn xuống người khác, từng bước kế hoạch làm ra một phen thành tích.
Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện mọi chuyện không phải vậy, tâm tính của hắn bắt đầu mất cân bằng, tâm tính suy tính vấn đề cũng không còn bình tĩnh. Nóng nảy rối loạn, cho nên lúc này thật nổi giận. Nếu hắn có thể đủ bình tĩnh, làm ra thủ đoạn đối phó khác, là không hợp tác với Nhậm Kiệt, tiếp tục chờ, hoặc là rộng lượng lập tức hợp tác, lại hoặc...
Tóm lại, bất kỳ lựa chọn nào cũng làm hắn giận run người chỉ vào Nhậm Kiệt, lực lượng bắt đầu bùng nổ muốn lập tức ra tay.
- Đến giờ, chúng ta đi, thật lãng phí thời gian của bổn tôn, chạy tới xem một tên thần kinh run rẩy. Nhậm Kiệt nói xong, không hề do dự dẫn người đi ngay.
Lúc này Sát Thủ Vương cùng Cổ Nguyệt cũng tò mò, thầm nghĩ Nhậm Kiệt đang làm gì, cái này không phải đàm phán, rõ ràng là muốn làm chuyện đổ bể, còn bàn được cái gì.
Nhưng bọn họ không quan tâm, dù không biết Lam Thiên, nhưng kinh nghiệm đời người của bọn họ cũng biết Lam Thiên không phải thứ gì tốt. Loại chuyện này khẳng định không đơn giản là may mắn trời cho, bởi vậy không nói gì, theo Nhậm Kiệt quay đầu chuẩn bị trở về.
Oành... Nếu nói lần trước Nhậm Kiệt chỉ tiếp xúc một chút với Nhậm Kiệt, khi đó hắn còn tỉnh táo suy nghĩ, còn nhịn được. Trải qua đè nén lâu như thế, khai phủ lập tông thất bại, chuyện Phương Viêm, Cao Bằng, hiện tại hắn trở nên đè nén nóng nảy. Điều duy nhất hắn còn mong chờ áp chế là Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, bây giờ Tiếu Kiểm Sát Thần Vương khiêu khích mặc kệ như vậy, cuối cùng Lam Thiên bùng nổ, lực lượng ầm ầm bùng phát muốn hủy diệt tên đáng ghét này.
Nhậm Kiệt tự nhiên biết hắn bùng nổ, cũng nhìn rõ biểu hiện của hắn, đây chính là mục đích của Nhậm Kiệt. Hiện tại Lam Thiên quả thật có vấn đề, ngay cả tâm tình cũng không khống chế được, cố ý dẫn mình ra đây, kết quả nói mấy câu đã vậy, xem ra hắn hàn toàn rối loạn phương tấc.
- Ôi! Nhìn Lam Thiên ra tay, Hạ Cửu Hạc không nhịn được thở dài bất đắc dĩ.
- Sát Thần Vương chậm bước, xem xong rồi nói. Tuy rằng bản lĩnh trận pháp của ngươi rất cao cường, nhưng chưa chắc đủ tư cách mở ra chí bảo này. Người có bản lĩnh quả có tư cách kiêu ngạo, nhưng xem thứ này đã. Bùm! Hạ Cửu Hạc đột nhiên lên tiếng, khoát tay bùm một cái, ầm ầm dẫn động các đạo trận pháp phủ đầy xung quanh.
- Người thành đại sự, nhất định phải nhịn cơn giận nhất thời, đối phương rõ ràng cố ý gây sự, đừng nên vào tròng. Mọi người đều sẽ không thành tâm cho rằng đây là hợp tác gì, cho nên không cần nói chuyện thật sự. Sư phụ biết, con dám mở ra cái này, còn mời người khác tham dự, phải có chút bài tẩy. Nếu đã thế, cần gì quan tâm những chuyện trước mắt chứ. Vừa ra tay bố trí trận pháp, Hạ Cửu Hạc cũng âm thầm thông qua lực thần hồn nói cho Lam Thiên.
Lam Thiên muốn bùng phát bỗng như xối một chậu nước lạnh, nhất là Hạ Cửu Hạc trực tiếp chỉ ra hắn còn thủ đoạn khác, làm hắn lúng túng. Bởi vì bí mật này, hắn không có nói cho Hạ Cửu Hạc, đây là bí mật vẫn giấu trong lòng hắn.
- Sư phụ... con...
- Không cần nói, người ta luôn có bí mật của mình, nhất là người thành đại sự càng phải như thế. Con đừng cảm thấy tội lỗi, đây là chuyện đương nhiên. Nhớ kỹ, mục tiêu của con là cả Kiếm Tiên Giáo, đối thủ cả đời của con. Người muốn thành đại sự, nhất định phải có tấm lòng phi thường. Lam Thiên muốn giải thích, Hạ Cửu Hạc lại cho rằng không cần thiết. Lực thần hồn nhanh chóng nói chuyện, làm Lam Thiên tỉnh táo, Hạ Cửu Hạc cũng điều động xong trận pháp chuẩn bị sẵn.
Đây mới là cách của hắn, lợi dụng thu hoặc phá giải Cổ Thần Trấn Thiên Đồ nhiều năm, trấn trụ Tiếu Kiểm Sát Thần Vương lớn lối. Bởi vì chỉ có hắn biết rõ Cổ Thần Trấn Thiên Đồ lợi hại, đây là trận pháp của hắn tốn 5 năm nghiên cứu Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, lấy ra trấn trụ, cũng là dụ dỗ Tiếu Kiểm Sát Thần Vương.
Vừa nhìn Hạ Cửu Hạc có động tác, Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt, Cổ Tiểu Bảo liền cẩn thận đề phòng, sẵn sàng đối phó.
Có điều không có lời của Nhậm Kiệt, bọn họ không vội vàng, dù sao bọn họ không phải người thường, tài cao gan lớn. Còn Nhậm Kiệt liếc qua trận pháp, đối phương đã sớm có chuẩn bị, tính chất trận pháp này tương tự trận pháp lực thần hồn ngưng tụ cho Giang Trấn, không có uy lực thực chất gì lớn, nhưng tỏ rõ đối phương không cố ý công kích, chỉ là so đấu trận pháp đơn thuần.
Nhưng so với trận pháp ngưng tụ từ lực thần hồn của Nhậm Kiệt, cái này kém hơn nhiều, mà Nhậm Kiệt nhìn xung quanh, không khỏi toát ra mỉm cười. Bởi vì hắn nhìn là biết, đây không phải trận pháp do Hạ Cửu Hạc bố trí ra, mà thông qua nghiên cứu một loại pháp bảo lâu ngày mà lĩnh ngộ được, hắn chỉ là bố trí lại những thứ đã phá giải mà thôi.
Vậy xem thử,hắn phá giải đến cỡ nào, xem có quan hệ lớn tới Cổ Thần hayk.
Vừa nghĩ, Nhậm Kiệt nhấc tay chụp vào khoảng không.
Bùm bùm... Mấy chục tầng trận pháp vòng ngoài ầm ầm nổ tung, tựa như đẩy ngã quân bài domino, nháy mắt 1/10 trận pháp biến mất.
- A.... cái gì... Hạ Cửu Hạc mới nói xong với Lam Thiên, liền ngây ra, không thể tin nổi.
Dù là nổ tung, nhưng không ai hiểu rõ hơn hắn, Nhậm Kiệt không phải bạo lực đánh vỡ, mà giống như nắm được điểm mấu chốt, nháy mắt phá giải tất cả trận pháp.
Nhoáng cái, Hạ Cửu Hạc chỉ có cảm giác muốn hộc máu, chỉ riêng những trận pháp vòng ngoài đã làm hắn tốn hơn 3 tháng phá giải. Hắn phá giải từng tầng một, cuối cùng phá giải sâu bên trong, lúc đó hắn còn đắc ý, nhưng giờ mới cảm thấy mình ngu xuẩn thế nào. Thì ra chuyện mà mình khổ sở giải quyết, chẳng qua là không nhìn thấu chỗ mấu chốt.
Còn đối với Nhậm Kiệt ở cảnh giới người ày, nhiều chuyện có thể nhìn thấu bản chất. Những trận pháp này biến hóa khôn lường, đa dạng không thôi, nếu muốn phá giải từ từ thì tới bao giờ. Giống như 1 cộng 2, cộng 3 lại cộng 4, như vậy dứt khoát bỏ thêm 100 hay 1000. Đối với Hạ Cửu Hạc, hắn chỉ có thể tốn hết sức cộng từng số từng số, còn đối với Nhậm Kiệt, nhìn thấu mấu chốt cũng như nắm giữ được công thức, tìm ra quy luật, nắm được mấu chốt liền dễ dàng giải quyết vấn đề.
Trận pháp tầng ngoài thoạt nhìn dầy đặc, phức tạp khủng bố, nhưng Nhậm Kiệt liếc qua thì chỉ có vậy thôi. Phá vỡ tầng ngoài, Nhậm Kiệt vung hai ty chỉ ra, xâm nhập một chút, không thể phá giải ngay được, cần trận pháp biến hóa tương đối.
Nhưng đối với Nhậm Kiệt, cái này không phải vấn đề lớn, nửa khắc sau, trận pháp biến hóa, Nhậm Kiệt liền mở ra 8 phần trận pháp.
- Hự... Lúc này Hạ Cửu Hạc hừ nặng, sắc mặt thay đổi mấy lần, thân hình lảo đảo. Vốn đã vô cùng già nua như đèn cạn dầu, Hạ Cửu Hạc lại như bị sét đánh, người lảo đảo, đường đường Thái Cực Cảnh lại sắp ngã quỵ.
- Sư phụ, ngài... ngài sao vậy. Lam Thiên hoảng sợ, vội vàng nâng đỡ Hạ Cửu Hạc.
- Ôi... Hạ Cửu Hạc cười thảm lắc đầu, khoát tay ý bảo mình không sao, sau đó cười thảm nhìn Nhậm Kiệt đang phá trận, nói: - Sai! Đều sai! Bây giờ mới biết mình sai quá lớn, nhiều năm nỗ lực đều sai hướng, khó trách không cách nào tiếp tục mở ra trận pháp mặt sau. Người này thật quá khủng bố, trình độ trận pháp của hắn đã vượt xa tưởng tượng của chúng ta.
- Sư phụ, hắn chỉ là phá giải trận pháp do sư phụ mô phỏng ra, không phải Cổ Thần Trấn Thiên Đồ chân chính. Dù sao trên Cổ Thần Trấn Thiên Đồ còn có rất nhiều phù văn, có nhiều chỗ cần lực lượng phá giải, hắn tuyệt không thể dễ dàng mở ra như vậy. Lam Thiên cũng dùng lực thần hồn nói với Hạ Cửu Hạc.
- Không phải chuyện như vậy, ôi... Hạ Cửu Hạc than thở: - Nhìn hắn phá trận, vi sư mới hiểu được, thì ra có những chỗ ta phải dốc hết lực lượng, thậm chí liều mạng bị thương, phải không ngừng tăng lên lực lượng mới có thể phá giải, thật ra là bởi đều là vi sư phá trận sơ suất phát. Nếu chân chính khống chế tốt, căn bản không dẫn phát những lực lượng đó. Xem ra vi sư thật già rồi, lần này giúp con lần cuối, chờ ngày con thành công chớ quên người nhà của vi sư, quan tâm nhiều hơn, vi sư chết cũng nhắm mắt.
Tựa như người nào đó rất tự tin, chuyện đã làm bao nhiêu năm, tiêu tốn vô số công sức, vốn cho rằng mình rất lợi hại. Kết quả đụng tới lợi hại chân chính mới phát hiện, thì ra mình vẫn đi trên con đường sai lầm, đả kích này quá lớn.
- Sư phụ! Vừa nghe thế, Lam Thiên cũng không khỏi biến sắc, bởi vì Hạ Cửu Hạc rõ ràng tâm ý nguội lạnh, không còn hứng thú sống tiếp.
- Vi sư tự biết tình huống của mình, đã không chống được bao lâu, con lấy những dược vật kia ra đây, đến lúc mấu chốt vi sư giúp con lần cuối. Con chỉ cần nhớ kỹ mình phát lời thề là được, về phần những chuyện khác thì không cần con quan tâm, đều có vi sư giúp con. Vi sư không đến mức vì chuyện này liền ngã quỵ, dù sao mời hắn đến là vì trình độ trận pháp cao minh của hắn, nhưng phải cẩn thận người này gấp đôi. Hạ Cửu Hạc biết rõ mình, cũng không cho Lam Thiên khuyên gì, âm thầm giúp hắn làm vài chuyện, ngăn cản Lam Thiên nói tiếp. Tiếp tục nghiêm túc nhìn Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đang phá trận, giống như người già đến quá trăm tuổi liền toát ra già yếu, ánh mắt lại trở nên kinh người không nhìn thấu được, híp mắt nhìn Nhậm Kiệt.
Bùm! Lúc này, Nhậm Kiệt đã phá bỏ chỗ mấu chốt tầng trận pháp cuối cùng, quay sang nhìn Hạ Cửu Hạc: - Khó lắm sao?
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương