Tà Thiếu Dược Vương
Chương 538
- 20 năm, tung hoành ai có thể chống đỡ... Lúc này bên trong Lam Phủ Thiên Tông, Lam Thiên cau mày tự lẩm bẩm: - Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu... Nhậm Thiên Hành tuy rằng đã nhiều năm chưa hề xuất hiện, không nghĩ tới người không ở đây vẫn có thể tạo ra uy thế như vậy! Nhậm Kiệt, ngươi có một lão cha tốt lắm, có lẽ hắn sớm đã an bài hết thảy cho ngươi, nhưng không thể đi theo con đường của mình, ngươi thủy chung cái gì đều không phải... Người đâu! Không tiếc bất cứ giá nào tìm cho được Sát Thủ Vương kia, chỉ có hắn có quan hệ với Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, tìm được hắn nhất định là có biện pháp tìm ra Tiếu Kiểm Sát Thần Vương!
Một màn nhiệt huyết này, nhưng chỉ làm cho Lam Thiên cảm thấy trong lòng dâng lên từng cơn phiền muộn. Hắn lầm bầm lầu bầu nói vài câu, sau đó hạ lệnh, rồi xoay người đi vào bên trong không gian độc lập của Lam Phủ Thiên Tông, không để ý tới chuyện bên ngoài nữa.
- Bệ hạ... Nhậm Kiệt này dùng tà thuyết mê hoặc chúng, mê hoặc lòng người, Nhậm gia không chiến mà lui, để địch xâm nhập: tội không thể tha thứ! Hiện giờ hắn lại nói lời như vậy, rõ ràng là muốn kiếm cớ... Thần nghĩ rằng phải mau mau khống chế... Lúc này, sau khi Nhậm Kiệt không nói gì nữa, tuy rằng Văn Mặc bọn họ không ngừng xuất hiện, đẩy không khí lên cao trào, nhưng người trên Kim Loan Đại Điện cuối cùng cũng tỉnh thần lại.
Lập tức có quan lại cảm giác không đúng, vấn đề này cũng không khó đoán, hôm nay Nhậm Kiệt luôn miệng nói nhiều như vậy, không coi hoàng quyền ra gì, hắn một mình kích động người đi chiến đấu, không có bất cứ mệnh lệnh gì, tội danh có thể lớn có thể nhỏ.
Chuyện này tính ra thật sự chính là vấn đề lớn, cho nên hắn lập tức tâu lên.
- Hừ... Hắn thốt ra lời này, lập tức rước lấy bất mãn của rất nhiều tướng quân trung lập hoặc là nhiệt huyết dâng trào, từng người trợn mắt nhìn hắn. Tuy nhiên còn may mà vào hôm nay người trực hệ Nhậm gia, Văn gia đều không có tới. Những người này cũng không ngốc, tuy rằng tâm tình kích động đồng ý với một ít câu nói của Nhậm Kiệt, nhưng cũng không tiện vì thế trực tiếp đắc tội với hoàng đế.
Đối với chuyện này hoàng đế sao không biết rõ, nhưng khi người này đưa ra lời như vậy lại làm cho hoàng đế khẽ nhíu mày. Ở vào thời điểm này nếu thật sự trừng phạt Nhậm Kiệt, thì nhất định sẽ dẫn tới hỗn loạn to lớn.
- Bệ hạ! Thần nghĩ rằng Nhậm gia chủ cũng là muốn công bố, nếu Nhậm gia có lòng như thế, chính là nói rõ Minh Ngọc Hoàng Triều ta khí thế cường thịnh, có dẫn dắt của bệ hạ các thần tử phục vụ quên mình! Thần nghĩ rằng không bằng cứ để Nhậm Kiệt đi Tây Bắc, Tây Nam chi viện, nhìn xem có lập công chuộc tội hay không! Quân bộ Thượng thư Vũ Báo Quốc vừa thấy sắc mặt hoàng đế, liền biết ngay người kia nịnh hót vỗ lộn chỗ. Vào thời điểm này, cho dù bệ hạ muốn làm gì cũng không có khả năng thật sự làm, nếu không sẽ phiền toái lớn.
Cho dù Thiên Hải Đế Quốc kia vốn chỉ nhằm vào Nhậm gia, nếu như thời khắc này Ngọc Kinh Thành đột nhiên nổi lên rối loạn, chỉ sợ mọi người đều sẽ hợp nhau tấn công. Huống chi, cứ nhìn Nhậm Kiệt tạo thành thanh thế hôm nay, bên cạnh chỉ là nhân vật Thái Cực Cảnh đã có ba người, còn là ở bên trong Ngọc Kinh Thành, bọn họ còn là một trong năm đại gia tộc... Dưới tình huống như thế đã không có biện pháp nào tốt cản lại.
- Ừm! Vũ thượng thư lão luyện thành thục, một khi đã như vậy hãy truyền chỉ: lệnh cho Nhậm Kiệt làm Nhị Lộ Viện Quân Phó Thống Soái, nghe theo Uy Viễn đại tướng quân tiết chế, lập tức tổ chức quân chi viện cho Tây Bắc, Tây Nam. Truyền ý chỉ của trẫm: sau này sẽ thiết lập Trung Liệt Từ ở vòng ngoài nghĩa trang hoàng gia, ghi chép lại trong hồ sơ vì nước hy sinh vốn có của hoàng gia. Đồng thời người các đời qua có đủ công lao cũng sẽ đặt vào trong Trung Liệt Từ. Đồng thời truyền lệnh khắp thiên hạ, thân nhân có người vì nước bỏ mình, được miễn mười năm thuế má, hết thảy cấp cho ưu đãi, tình huống cụ thể thế nào sai người mau mau làm đi! Tình huống hôm nay bị Nhậm Kiệt kia biến Ngọc Kinh Thành trở thành giống như một cái hỏa lò đang phun lửa, một khi xử lý không tốt sẽ lập tức nổ tung.
Mà ý tứ ngầm chứa trong lời nói của Nhậm Kiệt, mới làm cho hoàng đế lo lắng nhất, khó chịu nhất, hôm nay hắn nâng Nhậm gia bọn họ lên một độ cao mới, dường như cả Minh Ngọc Hoàng Triều chỉ có Nhậm gia bọn họ là hy sinh vì nước.
Nhưng loại chuyện như vậy, chính là người nào nói ra trước, người đó chiếm ưu thế, nhất là tiểu tử kia một tay làm ra như vậy.
Nói trong lòng không giận là giả dối, nhưng gần đây rõ ràng hoàng đế biến đổi rất nhiều. Đại sự tới gần, tiểu tử kia luôn tạo ra phiền toái ở bên trong Ngọc Kinh Thành, thật sự ra tay thì không tiện, hắn đi Tây Bắc, Tây Nam cũng tốt, Nhậm Thiên Hành để lại nơi đó làm cơ sở cho Nhậm gia, thật cũng xem như đó là nơi tống táng tên Nhậm Kiệt đáng ghét cùng Nhậm gia kia.
Trong lòng nghĩ như vậy, hoàng đế nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nghĩ đến bài hát của hắn vừa rồi kia, còn có câu "Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu", không khỏi làm hoàng đế nhớ lại cảnh tượng năm đó cùng Nhậm Thiên Hành chinh chiến thiên hạ.
Hoàng đế còn như vậy, huống chi là người khác. Nhưng lòng dạ đế vương, cho dù có một chút dao động, cũng tuyệt đối sẽ không vì chút tình cảm nhỏ này mà bị ảnh hưởng chút nào.
Nếu như thời khắc này có Nhậm Kiệt ở chỗ này, nhất định sẽ phát hiện hoàng đế có khác biệt rất lớn so với hoàng đế trước kia. Về phần các đại thần bên dưới thì không có biện pháp phát hiện biến hóa này của hoàng đế.
Mà giờ này, Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo nhìn chung quanh mười mấy Âm Dương Cảnh bay lên không trung, những người này vốn đều là một số thế lực đi theo Thiên Long kiếm trang, Minh Ngọc sơn trang, Văn gia. Nhận được lực lượng bọn họ, quân chi viện của Nhậm Kiệt tăng lên rất nhiều. Mà còn có một số tán tu được lão Đan Vương bọn họ âm thầm liên lạc, sớm đã lặng lẽ đi tới Ngọc Kinh Thành, hôm nay tụ tập tại đây, đẩy thanh thế lên tới đỉnh điểm.
Thẳng đến thời khắc này, nhìn thấy rất nhiều tán tu ở Ngọc Kinh Thành rối rít gia nhập, thấy rất nhiều người gia nhập trong đại quân, cảm nhận được khí thế này làm cho bọn họ đều nhiệt huyết dâng trào, ba người thân ở giữa không trung đều đưa mắt nhìn nhau.
Đến lúc này, bọn họ mới thật sự hiểu ra Nhậm Kiệt nói về vấn đề thời cơ... Chuyện này so với Nhậm gia lén phái lực lượng chi viện chênh lệch nhiều lắm.
Hơn nữa có thanh thế này, có danh chánh ngôn thuận này, cộng thêm chuyện sau đó Nhậm Kiệt cần làm, khẳng định hiệu quả sẽ chấn động thiên hạ!
Bọn họ lại chưa từng nghĩ tới, sau khi đạt tới Thái Cực Cảnh, bọn họ còn có một ngày nhiệt huyết sôi trào như vậy.
Bên cạnh quay chung quanh ba Thái Cực Cảnh, đây là Nhậm Kiệt đã bảo lục thúc, lục thẩm đi làm những chuyện khác, để Sát Thủ Vương hai người chạy đi trước, không cho Cổ Tiểu Bảo xuất hiện càng không để Tề Thiên xuất hiện... Nếu Nhậm Kiệt thật sự hiển lộ ra tất cả, Nhậm Kiệt có thể tưởng tượng được, trừ thanh thế sẽ kinh người ra, sẽ có không ít người sắc mặt thật khó coi đến cực điểm.
Lần này Nhậm Kiệt mượn rất nhiều thủ đoạn đời trước sử dụng, bất luận là trước một bước đưa ra tên người, số thương vong, hát lên bài ca bi tráng... những thứ này đều là thủ đoạn đời trước thường dùng.
Nếu là lúc bình thường Nhậm gia muốn tạo ra động tĩnh lớn gì, tuyệt đối là không có khả năng, bất kể như thế nào hoàng đế cũng không cho phép, nhưng thừa cơ hội này thì khác, hoàng đế có lòng muốn ngăn cản cũng không có biện pháp ra tay.
Muốn nghịch lưu mà lên, muốn quật khởi trong tay đối phương đánh đè xuống, thì phải nắm bắt cơ hội, hiểu rõ khi nào thì nên bạo phát.
Thật ra trước đây Nhậm Kiệt cũng sống tại Ngọc Kinh Thành, tranh đấu trong Ngọc Kinh Thành đối với hắn đã không có bất kỳ lực hấp dẫn nào, bây giờ làm gì đều là bó tay bó chân, Nhậm gia nhất thiết phải tiến một bước tăng lên mới được, mới có thể ứng phó với mưa rền gió dữ sắp tói.
Loại chuyện như vậy, ở Ngọc Kinh Thành là tuyệt đối không có khả năng, chỉ có rời Ngọc Kinh Thành mới được.
Một ngày này ở dưới bầu không khí đầy nhiệt huyết này, chẳng những Nhậm gia là đi chiến trường, còn có một sự kiện những người khác đoán chừng nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại cũng căn bản không đoán được: Là Nhậm Kiệt muốn dẫn Nhậm gia chơi một trò Càn Khôn Đại Na Di, rút toàn bộ Nhậm gia ra khỏi Ngọc Kinh Thành.
Nếu như Nhậm Kiệt không phát hiện bí mật trong hoàng lăng kia, không phát hiện hoàng đế đều không phải là chân thân, có lẽ Nhậm Kiệt cũng không làm như thế, nhưng bây giờ hắn rất kiên định, tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại Ngọc Kinh Thành nữa.
Nơi này là một tòa thành, Nhậm gia giống như một con quái vật vô cùng to lớn, còn muốn phát triển tiếp đã không có khả năng. Huống chi, trong thành này còn tồn tại một nhân vật ngủ say, hoặc là một tồn tại cố ý ẩn núp còn to lớn hơn.
Cho nên nói cơ hội lần này khó có được, Nhậm Kiệt nhất định không lãng phí cơ hội, nhân cơ hội tạm thời có thể mang đi bao nhiêu đều mang đi, trước không cấp bách không nóng nảy.
- Nhậm gia chủ, tốt lắm rồi, chỉ bằng câu nói này của ngài, hôm nay lão tử cầm cái mạng này chơi với ngài!
- Mấy câu kia, nói đến lão tử nhiệt huyết sôi trào, "Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu"... Ha ha... Đã nghiền! Cho dù không về được để lại cái tên cũng đáng giá!
- Có thể làm ra thơ ca như thế, chỉ sợ là Nhậm Thiên Hành để lại, bất quá một môn Nhậm gia vì nước quên mình, một ngày này chúng ta lấy cái chết cùng theo!
- Không sai! Thơ từ bực này tại sao có thể là người không có trải qua chiến trường, không trải qua chém giết bách chiến làm ra được... Nhưng không quản ra sao, là nam nhi thì tuyệt đối không thể chùn bước!
Lúc này, có một số tu luyện giả dũng cảm hướng về phía không trung gào lên; cũng có một số người đọc sách nghe được lắc đầu, không cho đây là Nhậm Kiệt làm ra. Nhưng những người này, không quản cho rằng như thế nào, đều rối rít đầu nhập vào trong đội ngũ, đi theo đại đội nhân mã bắt đầu rời Ngọc Kinh Thành, chuẩn bị đi chiến trường!
- Thân chiến trận băng ba ngàn dặm, Kiếm trong tay địch vạn quân hùng! (Thơ Lão Tướng Hành) Ngay sau khi người kia nói xong, Nhậm Kiệt mở miệng lần nữa, lập tức không ít người lại kinh hãi.
- Người hùng đâu cạn lệ, biệt ly không hề rơi! (Thơ Ly Biệt)
- Xưa nay hỏi có ai không chết? Hãy để lòng son chiếu sử xanh! (Thơ Quá Linh Đinh Dương)
"................."
Đối với Nhậm Kiệt, hắn có thể trực tiếp với ý cảnh của bản thân ngâm lên thành thơ, nhưng không thể không nói tinh hoa của 5000 năm đời trước, một vài thơ từ ca phú đều là sáng tác đỉnh phong, hắn cũng có thể làm ra tương tự. Nhưng lúc này nói ra, lại có một cảm giác khác, Nhậm Kiệt sẽ không thật sự ngâm thơ, hắn chỉ là chọn lựa ra một chút ý từ hợp với tình hình hiện nay.
Thoạt nhìn đông một câu tây một câu, so với chân chính thơ phú một đầu còn có cảm giác hơn, nhưng mỗi một câu vẫn luôn đánh động rất nhiều lòng người.
Dĩ nhiên, sau đó Nhậm Kiệt cũng hạ bút thành văn, căn cứ tình huống trước mắt làm thơ. Nhất là hắn hạ bút thành văn một ít lời, hoàn toàn làm cho những vị tự xưng là tài tử kia hoặc là người tự cho mình là văn võ toàn tài đều trợn tròn mắt.
Tuy rằng lần trước Nhậm Kiệt từng đại náo ở Hội Văn, nhưng bởi vì sau đó Nhậm Kiệt không có bất kỳ biểu hiện gì, những người này vẫn luôn tìm một chút lý do cùng viện cớ cho những chuyện này, nhưng thời khắc này là trước mặt tất cả mọi người ở Ngọc Kinh Thành, Nhậm Kiệt đứng giữa không trung, mỗi một câu nói đều khiến cho lòng người tỉnh ngộ như vậy.
Loại tài văn chương này, cũng không phải kẻ nào cũng có thể so sánh, làm cho bất kỳ kẻ nào đều ngậm miệng lại.
Cũng không ít người Nho học, rối rít ghi chép lại những câu thơ này, bởi vì những câu thơ của Nhậm Kiệt một ngày này, ở hậu thế được xưng là một nghi vấn lớn nhất. Bởi vì vô số người đều muốn biết, mỗi một câu đều kinh diễm tuyệt luân này là câu thơ hoàn chỉnh sẽ ra sao?!.
- Sư nương, sư nương! Chúng ta cũng nên đi rồi, sư nương... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo lắc lắc tay Văn Thi Ngữ kêu mấy tiếng, Văn Thi Ngữ mới phản ứng lại.
Vừa rồi Văn Thi Ngữ đang nhìn Nhậm Kiệt trên bầu trời, người đều đã ngây dại, bởi vì sau đó Nhậm Kiệt nói ra mỗi một câu thơ từ, đều là kinh thế. Mỗi thời đại chỉ có thể xuất hiện một vài câu, xuất hiện một đôi lời cũng đã không tệ rồi, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt ở giữa không trung, lại thao thao bất tuyệt, mỗi một câu đều kinh thế hãi tục.
Bản thân nàng đã nghiên cứu sâu phương diện này, nếu không cũng sẽ không cử hành Hội Văn, tự nhiên niềm say mê của nàng trong đó khó có thể tự kềm chế.
Ngay cả Cổ Tiểu Bảo gọi nàng chuẩn bị đi, nàng phải một hồi lâu mới có phản ứng.
- À... Được! Nàng đáp lời, rồi có chút mất hồn mất vía đi theo Cổ Tiểu Bảo cùng nhau bay ra ngoài Ngọc Kinh Thành, nhưng tâm thần vẫn còn ở trên người Nhậm Kiệt.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương