Tà Thiếu Dược Vương
Chương 535
- Ngươi. Gia chủ, ngươi nói gì? Ta không nghe lầm chứ? Chờ xảy ra chuyện? Đây chính là địa bàn gia tộc ta mà, hơn nữa lúc trước nhị ca, ngũ đệ cũng không ủng hộ đại trưởng lão, nói rõ bọn họ vẫn trung thành với đại ca mà...
Chiến Thiên Long đang ngẩn người, cho tới khi thấy Nhậm Kiệt sắp tiến vào viện tử mới tỉnh lại, hắn chợt lách người tới bên cạnh nhìn Nhậm Kiệt nói.
Lúc này, người trong viện tử cũng đều nhìn Nhậm Kiệt, dù sao chuyện này quan hệ trọng đại.
- Tây Nam, Tây Bắc dù có mạnh mấy đi nữa, cũng không có khả năng một mình chống lại được Thiên Hải Đế Quốc. Cho dù có thể chống lại nhất thời, nhưng khẳng định không được lâu. Cho nên mỗi thời mỗi khắc đều bị tiêu hao lực lượng súc tích của Nhậm gia. Điểm này cũng là bệ hạ muốn thấy, thậm chí hy vọng Nhậm gia hoàn toàn sụp đổ. Cho nên hai ngày trước ta đã hạ lệnh, tìm cơ hội từ từ tập trung lại, nói cách khác. Rất nhanh tin tức nơi đây sẽ truyền tới, có một phần khu vực sẽ thất thủ.
Nhậm Kiệt nói.
- Cái gì? Như vậy làm sao được!
Chiến Thiên Long sừng cồ lên nói:
- Ngươi để ta đi đi, ta nói rồi, ta lúc nào cũng có thể dẫn binh thân chinh.
Văn Dũng cũng biến sắc, chuyện này không tốt rồi. Bỏ lại một phần cho địch chính là mở một cánh cửa lớn cho chúng vào. Tuy Tây Bắc, Tây Nam chủ yếu là thành thị trung tâm và đại doanh, nhưng cứ như vậy thả địch đi vào thì... Hơn nữa còn mang tiếng binh bại đấy.
Nếu như bị hoàng đế nhân cơ hội này phái người tới thay Nhậm Thiên Hoành và Nhậm Thiên Kỳ thì gay to. Dĩ nhiên thực tế cũng chưa chắc hữu dụng, nhưng tóm lại chuyện sẽ trở nên ngày một phức tạp.
Nhậm Thiên Tung cũng cau mày, nhưng cũng không nói.
- Nhậm gia chúng ta nào sợ kẻ nào? Nhiều năm như vậy chưa từng bị đánh bại đấy. Hoàng đế không chi viện thì thôi. Ngươi không phải nghĩ được rất nhiều biện pháp sao, cho dù không có biện pháp chúng ta cũng không ngại bọn chúng. Làm sao có thể chịu thua chúng được.
Chiến Thiên Long nóng vội đi qua đi lại, trong lòng gấp không chịu nổi.
- Không thắng, không bại, quan trọng gì chứ? Thắng bại cuối cùng mới quyết định.
Nhậm Kiệt thản nhiên nói.
- Các ngươi có biết đám người trên triều hiện tại nghĩ gì không? Bởi vì chúng ta chưa từng thất bại, chỉ có thắng, cho nên có thắng bọn họ cũng chẳng có cảm tưởng gì. Bọn họ chẳng thèm quan tâm Nhậm gia chúng ta thắng lợi ra sao, bọn họ cho rằng đó là chuyện đương nhiên đấy.
- Nhưng trên thế giới này có chuyện đương nhiên sao?
Nhậm Kiệt liếc mọi người một cái, khẽ lắc đầu nói:
- Không có, bổn gia chủ muốn để bọn chúng biết được điểm này. Để bọn họ biết đau, để cho hoàng đế biết hậu quả của chèn ép. Hơn nữa dù chúng ta toàn diện ngăn cản cũng không thực tế. Cho dù 3 vạn đại quân của Chiến thúc ngươi có lợi hại, nhưng bên kia dốc toàn lực tiêu hao, cuối cùng cũng bị tiêu hao không còn. Tới lúc đó chúng ta chỉ biết rửa cổ chờ bọn họ.
- Cho nên chúng ta vừa phải đối phó giặc ngoại, vừa phải đối phó nội bộ. Kế hoạch lần trước chỉ là một phần mà thôi, rất nhanh các ngươi sẽ biết thôi.
Nhậm Kiệt nói xong nhìn mọi người một cái, tiếp đó nhìn Chiến Thiên Long nói:
- Còn một điểm nữa, đây là quyết định bổn gia chủ làm ra, Chiến thúc ngươi phải lập tức trở về Ngọc Tuyền Sơn, những người khác làm gì thì làm đi, đừng ở đây chờ nữa.
- Nhưng mà...
Chiến Thiên Long vẫn không chịu nghe.
Đừng nói là hắn, những người khác đều vậy. Văn Dũng, thậm chí lão Đan Vương đều nhìn về phía Nhậm Kiệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Nhậm Kiệt, mọi người mới hiểu rõ một điểm, không được pháp hoài nghi.
Tuy ở đây đều là trưởng bối, nhưng thân là gia chủ, hắn phải có trách nhiệm với cả Nhậm gia, Văn gia, thậm chí nhiều thế lực phụ thuộc khác nữa, đại sự dính dáng tới ức vạn sinh linh làm sao làm bậy được.
Chiến Thiên Long muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt kia, cũng ngậm miệng lại.
- Vâng!
Chiến Thiên Long lập tức ý thức được, đây không phải là chuyện người nhà với nhua, mà là quân lệnh. Hắn lập tức thực thi quân lễ, sau đó phóng người bay về phía Ngọc Tuyền Sơn.
Mà những người khác cũng cười khổ, từng người cáo từ, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Chỉ có Văn Dũng vừa liếc Nhậm Kiệt gật đầu một cái, lại liếc nhìn Văn Thi Ngữ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, đại viện trở nên yên tĩnh lại.
Văn Thi Ngữ kinh hãi, trong lòng nổi sóng. Giờ này nàng mới thấy sự kinh khủng của Nhậm Kiệt. Nếu tin tức này truyền ra ngoài thì...
Nàng cảm thấy may mắn vì mình không quen biết Nhậm Kiệt trước. Đây còn là Nhậm Kiệt lúc trước sao?
Cho dù thay đổi cũng không nhanh như vậy, cho dù Nhậm Thiên Hành cũng không thể làm được vậy.
- Rốt cuộc cũng yên tĩnh. Tiểu Bảo, Hổ Hổ, các ngươi đánh một trận đi, lâu rồi không biết các ngươi có tiến bộ gì không.
Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo và Hổ Hổ còn đang chơi đùa nói.
- Hổ Hổ.
Nhìn thấy Nhậm Kiệt, Hổ Hổ giống như hài tử gặp mụ mụ nhào vào lòng hắn. Sau đó dùng sức cọ cọ đầu vào ngực, cuối cùng mới lắc đầu. Lông trên người nó lóe sáng, dùng thanh âm non nớt nói:
- Tiểu Bảo rất lợi hại, không đánh. Đánh không lại.
Hổ Hổ dùng móng vuột chỉ về phía Cổ Tiểu Bảo. Nhậm Kiệt không khỏi giật mình, bởi vì chỗ nó chỉ chính là chỗ Nhậm Kiệt phong ấn tổ phù trong người Cổ TIểu Bảo.
- Ha ha...
Nhậm Kiệt ôm lấy Hổ Hổ, vỗ vỗ nó cười nói:
- Cũng không phải bảo ngươi đánh thật, sắp tới phải đi đánh giặc, ngươi cứ luyện với Tiểu Bảo một chút. Tiểu Bảo sẽ không làm ngươi bị thương đâu, có chuyện gì đã có ta rồi. Đi thôi!
Được Nhậm Kiệt khích lệ, Hổ Hổ cũng xông tới.
Tiểu Bảo chơi đùa với Hổ Hổ suốt, nhưng cũng không cảm thấy gì, chỉ thấy nó đáng yêu mà thôi. Hai bên đánh nhau, Hổ Hổ bạo phát lực lượng, rất nhanh Tiểu Bảo bị nếm mùi đau khổ.
Lần này Văn Thi Ngữ lại càng thất kinh, không nghĩ tới Hổ Hổ lại lợi hại như vậy.
- Bây giờ biết nếm mùi đau khổ khi khinh địch rồi chứ?
Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo nói
Cổ Tiểu Bảo có chút mất mặt, rất nhanh trở nên nghiêm túc đánh nhau.
Hổ Hổ theo Tề Thiên học được nhiều thứ quỷ dị, xuất kỳ bất ý, cho dù Thái Cực Cảnh cũng phải gặp tai ương với nó. Quan trọng là nó còn có nhiều tuyệt chiêu, trong lúc nguy cấp có thể chống lại được một gã Thái Cực Cảnh.
- Hầu tử. Giúp ta đánh tên tiểu tử này một trận, dạy dỗ hắn.
Nhậm Kiệt đột nhiên quay sang Tề Thiên nói.
- Hắn dạy ta? Hắn ngay cả Thái Cực Cảnh còn chưa đạt tới đấy...
Nghe vậy, Cổ Tiểu Bảo nhìn thoáng qua Tề Thiên khinh thường nói.
- Vù vù...
Hai con vượn trắng đột nhiên phóng lui về sau.
- Rống!
Một tiếng rống khủng bố vang lên, cùng lúc đó một thân ảnh cao lớn vô biên đã tới gần. Tề Thiên đột nhiên biến thành một cự viên khủng bố, cự chưởng khổng lồ vỗ thẳng xuống Cổ Tiểu Bảo.
- Oanh...
Một chưởng kinh thiên động địa, cả Nhậm gia đều lắc lư.
Cảm thấy uy hiếp, theo bản năng, Cổ Tiểu Bảo bạo phát lực lượng, nhưng do quá vội nên không đạt tới đỉnh điểm được. Mà quan trọng hơn là, đối phương quá mạnh, hắn khôn nghĩ tới Tề Thiên lại biến thân.
- Á...
Văn Thi Ngữ thất kinh che miệng kêu lên, trái tim muốn nhảy ra ngoài.
- Á... Oanh...
Cổ Tiểu Bảo trúng chưởng, cả người bẹp dí dưới đất, máu me ướt đẫm, nhưng rất nhanh từ một bên khác xông ra, lực lượng bạo phát.
- Bịch, bịch, bịch...
Nhưng chuyện càng kinh khủng hơn lại xảy ra. Tề Thiên biến thành cự viên, một trảo túm lấy hai chân Tiểu Bảo.
Một ngón tay cự viên đã to hơn Cổ Tiểu bảo mấy lần, nhưng thần kỳ là bàn tay kia lại tóm chính xác hai chân gã. Tiếp đó tiện tay liên tục đập xuống, Cổ Tiểu Bảo bị nện cho thất điên bát đảo, chấn chỡ tảng đá mười mấy thước.
- Ầm!
Cuối cùng Tề Thiên ném Tiểu Bảo sang một bên, nện lên trận pháp phòng ngự.
- Phốc...
Cổ Tiểu Bảo phun ra một búng máu tươi, thân thể nhũn xuống ngã lăn ra, bị thương không nhẹ.
- Tiểu Bảo...
Văn Thi Ngữ kinh hô định vọt qua. Nhưng lại bị Nhậm Kiệt đưa tay cản lại. Hắn khẽ lắc đầu một cái. Văn Thi Ngữ rất nhanh bình tĩnh lại, mà Tề Thiên tiếp tục ngồi xuống không nói.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương