Tà Thiếu Dược Vương
Chương 529
Cao Bằng vừa nói vậy, càng làm không ít người nhớ lại, Cao Bằng chính là từ sau lần bị Nhậm Kiệt kề đao lên cổ quỳ xuống, mới dần có biến hóa.
Tuy rằng không ai nhắc tới trước mặt, nhưng dùng sao bị người ta buộc quỳ xuống trước hoàng cung, đây không phải chuyện vinh quang gì. Sau đó Cao Bằng tựa như không theo kịp diễn biến thời đại, cũng không còn khí phách hăm hở ban đầu, lúc này nghe hắn nói thế, những người xung quanh càng kỳ quái nhìn Nhậm Kiệt.
- Nhậm Kiệt, Nhậm gia chủ, khách mời của bổn hoàng tử, không chấp nhận cho ngươi làm loạn, lập tức dẫn người của ngươi... rời khỏi đây. Nhị hoàng tử bị bỏ qua liền nổi giận, kéo lên chút khí thế sau cùng, lớn tiếng hô.
- Quỳ xuống chịu thua, hắc... Nhậm Kiệt bỗng cười nói: - Ngươi không nói, bổn gia chủ thật quên chuyện này. Nhưng ngươi yên tâm, bổn gia chủ nói ngươi không đáng một tấm Miễn Tử Ngọc Bài, vậy sẽ không lãng phí trên người ngươi, chẳng qua hôm nay bổn gia chủ rất có hứng thú, muốn tìm ngươi chơi.
Nhậm Kiệt nói rồi, nhấc tay trực tiếp nắm lấy Cao Bằng.
Trên người Cao Bằng cũng bùng nổ lực lượng, nhưng chỉ là Âm Dương Cảnh âm hồn, chưa làm được gì, đã bị Nhậm Kiệt nắm lấy cổ, hoàn toàn bị lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn của Nhậm Kiệt chế trụ.
Nhậm Kiệt tóm lấy Cao Bằng, trực tiếp xách lên trên bàn.
- Nhậm... gia chủ, ngươi... ngươi mau thả ra...
- Nhậm gia chủ, ngươi muốn làm gì?
- Thật quá kỳ cục, ngươi muốn làm gì, đúng là vô pháp vô thiên mà.
Lúc này, hai người hệ Cao gia ngồi cùng bàn liền vỗ bàn, nhưng bọn họ là quan văn, dù có mấy người nhậm chức Quân bộ, nhưng đều là chức văn, không một người đến Âm Dương Cảnh, cũng chỉ có cả gan hô mấy câu.
Nhậm Kiệt căn bản không để ý bọn họ, chậm rãi xách Cao Bằng lên, nhìn hắn ở gần.
- Nhậm... Nhậm... gia chủ... ngài... ngài muốn làm gì... Ta là... người Cao gia... Cao gia, ngươi dám... Cao Bằng hít thở không thông, đồng thời bị áp chế lực lượng, cảm giác như bị người ta bóp chết tươi.
- Cũng không có gì, chính là bỗng nhiên chán chết, muốn tìm người chơi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có ngươi là đủ tư cách. Nhậm Kiệt nhìn Cao Bằng, lực thần hồn bao phủ.
Lực thần hồn của Nhậm Kiệt chưa đạt đến trình độ hiện tại còn không phát hiện, lúc trước thông qua các điểm đáng ngờ, suy đoán từ từ đặt chú ý vào Cao Bằng. Bởi vì Cao Bằng đột nhiên yên lặng rất không bình thường, một loạt biến hóa đằng sau Phương Viêm, bàn tay thúc đẩy rất lợi hại, hơn nữa hắn cũng cho Mặc Hồng điều tra qua, có quan hệ rất lớn với người nắm giữ Thính Tuyết Hiên.
Nếu như không phải Nhậm Kiệt còn một thân phận khác, từng tiếp xúc với người áo bào đen, nhất là chiến đấu với đại quân hắc thiết ở Cổ Thôn, Nhậm Kiệt cũng khó mà gắn kết mọi chuyện với nhau.
- Ngươi... Ngươi khinh người quá đáng... Ngươi dám... Cao Bằng như đứa nhỏ bị ức hiếp, tức giận nói.
- Rắc... rắc... Có điều, lúc này lực lượng trên tay Nhậm Kiệt càng mạnh thêm, xương cốt Cao Bằng đã phát ra tiếng, khó nói thành lời.
Ngay cả những người tức giận muốn giúp nói chuyện cũng ngây người, Nhậm Kiệt đang muốn làm gì, hắn thật muốn giết Cao Bằng hay sao?
- Nhậm Kiệt, quá ngông cuồng, khách tiệc của bổn hoàng tử mà ngươi dám hành hung, ngươi muốn tạo phản phải không? Nhị hoàng tử đã giận đến run người, chỉ vào Nhậm Kiệt rống to. Mình là nhị hoàng tử, hắn không đếm xỉa tời mình còn chưa nói, giờ còn muốn giết Cao Bằng trước mặt mình.
Tuy rằng Cao Bằng bị Nhậm Kiệt làm nhục liền trở nên yên lặng, nhưng dù sao hiện tại dựa gần với mình, còn dẫn tới những người khác, giúp mình nhiều chuyện. Lại nói hôm nay là khách của mình, làm sao lại cho phép xảy ra chuyện như thế.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Văn Thi Ngữ đi theo cùng, lúc này cũng nhíu mày, không hiểu rốt cuộc Nhậm Kiệt muốn làm gì.
Chẳng lẽ thật muốn vô cớ giết người thừa kế Cao gia hay sao?
Chuyện này thật là quá lố, chẳng lẽ hắn làm cho hả giận, hay là vì chuyện gì?
Nhưng cho đến nay, dường như chỉ nghe hắn chiếm thượng phong, Cao gia cùng Phương gia trước nay chưa hề chiếm được tiện nghi với hắn.
- A... A.... Lúc này Cao Bằng đã khó nói chuyện được, chỉ phát ra tiếng rống, sắp không thở nổi, nhị hoàng tử chỉ có đứng rống, không dám xông lên.
Càng đừng nói những người khác, có mấy người lấy can đảm rống Nhậm Kiệt, vừa định xông lên, nhưng bị ánh mắt Nhậm Kiệt quét qua.
Chỉ riêng khí thế, đã đè bọn họ không còn dũng khí xông lên.
Nhưng trong lòng đều dấy lên sóng gió tận trời, điên rồi, Nhậm Kiệt tuyệt đối điên rồi. Hiện tại Cao Bằng đã như thế, hắn vẫn không buông tha, hắn muốn làm gì, chẳng lẽ thật muốn chém tận giết tuyệt hay sao.
Nhưng ngay cả chém tận giết tuyệt, cũng không nên tìm Cao Bằng, rất nhiều người đã nói Cao gia sắp bàn luận tìm người thừa kế gia chủ mới, Cao Bằng đã suy sụp sắp biến mất, hắn còn không buông tha, thật là quá đáng.
Có những người nhìn nhị hoàng tử tức giận gào thét, cũng không dám tiến lên, chẳng lẽ Nhậm Kiệt muốn giết gà dọa khỉ, giết Cao Bằng cảnh cáo nhị hoàng tử cùng Lâm gia Vũ gia, chỉ có vậy mới giải thích được.
Người nghĩ vậy, đều cảm thấy Cao Bằng quả thật xui xẻo, đã sắp bị người ta coi như không tồn tại, bây giờ còn gặp tai họa thế này.
- Em trai của ngươi là tự tay bổn gia chủ đánh chết, hôm nay cho anh em ngươi gặp mặt. Oành... Nhậm Kiệt nói rồi, pháp lực đột nhiên tăng vọt, nháy mắt pháp lực trào ra từ bàn tay bóp cổ Cao Bằng. Lực lượng này đánh vào, ngay cả núi nhỏ cũng phải biến thành tro bụi.
Lúc này Cao Bằng như đã sắp không được, nghe lời Nhậm Kiệt, cảm nhận được Nhậm Kiệt quả thật không chút lưu tình đánh tới, muốn hủy diệt thân thể hắn, con mắt vốn trợn trắng chợt bắn ra tia sáng.
Nháy mắt, một cỗ lực lượng cực kỳ bí ẩn phong ấn sâu trong người ầm ầm bùng nổ, trong mắt bắn ra hai tia sáng đen.
Rầm! Nhậm Kiệt chợt rút tay về, khoát tay che trước người. Tuy rằng tia sáng kia mãnh liệt, nhưng cánh tay Nhậm Kiệt vận chuyển lực lượng không yếu, hai cỗ lực lượng ầm ầm đụng vào nhau.
Oành... Rầm rầm rầm... Uy lực to lớn chấn hai bên văng ra, những người nói giúp Cao Bằng đều bị đánh bay ra ngoài, ngay cả nhị hoàng tử cũng suýt bị lan tới. Cũng may lúc xảy ra chuyện, một vị cung phụng trong cung sai phái bảo vệ hắn xuất hiện, ngăn cản cỗ lực lượng này.
- A... Nhưng biến cố này, lại làm nhị hoàng tử tròn mắt.
Vừa nãy hắn còn nói, mặc kệ thế nào Cao Bằng cũng là người của hắn, Nhậm Kiệt dám động tới thì sẽ là địch, bây giờ liền biết không đúng.
Bởi vì Nhậm Kiệt nói thế nào cũng là Âm Dương Cảnh dương hồn, ai cũng biết hắn một đường thu được nhiều thứ tốt, bây giờ lực lượng không yếu. Tuy rằng lâu không thấy hắn tự mình ra tay, nhưng nói thế nào trên Kim Loan Đại Điện có thể đánh Lâm Nguyên thành như thế, cũng biết lực lượng của hắn không yếu.
Nhưng mà Cao Bằng mới lực lượng gì, còn bây giờ.
Nháy mắt giãy khỏi tay Nhậm Kiệt, thân mình bay lên không trung, trên người có những phù văn màu đen đặc thù chớp động, cả người tràn ra lực lượng khủng bố, lúc này Cao Bằng lắc lắc cổ họng bị bóp nát.
Trên cổ phát ra tiếng xương cốt cọ xát, nhưng vài cái liền... liền như không có chuyện gì, hoàn toàn khôi phục lại.
- Nhậm Kiệt, ngươi muốn chết. Cao Bằng lúc này chớp động lực lượng phù văn màu đen, nếu đã bại lộ, vậy thừa cơ hội này giết Nhậm Kiệt. Hắn biết Nhậm Kiệt không đơn giản như bề ngoài, một mực ẩn giấu rất sâu, cho nên hắn nhìn nhị hoàng tử, Phương Viêm luôn đối đầu với Nhậm Kiệt mà cảm thấy buồn cười, những tên không biết lượng sức.
Đương nhiên, chính hắn đã sớm biết Nhậm Kiệt có che giấu, nên mới ẩn giấu chính mình thật sâu. Hôm nay không biết Nhậm Kiệt nổi điên cái gì, sao lại đột nhiên lên cơn với mình, nhìn hắn rõ ràng là không giết mình sẽ không bỏ qua.
Làm cho Cao Bằng buộc phải bùng nổ lực lượng, hắn biết Nhậm Kiệt ẩn giấu, nhưng lại càng có lòng tin vào bản thân ẩn giấu lịch lãm. Tuy rằng lúc này không có nhiều thứ vận dụng được, nhưng đã đủ để giết Nhậm Kiệt. Nếu Nhậm Kiệt muốn chết, buộc mình ra tay, vậy thì triệt để giải quyết thôi.
Cao Bằng trở tay đánh xuống một chưởng, lực lượng mênh mông ngưng tụ thành bàn tay màu đen to lớn, vỗ xuống Nhậm Kiệt.
- Hắc hắc! Không chơi với ngươi, qua kia. Đột nhiên, Cổ Tiểu Bảo chiến đấu với Vũ Khiếu nãy giờ chợt dùng thân thể xuyên quan pháp thuật thần thông của hắn, vọt tới ngay bên cạnh.
Trong lúc Vũ Khiếu bị dọa đến trợn mắt há mồm, liền nắm lấy Vũ Khiếu ném lên phía Nhậm Kiệt, đồng thời hắn cũng lắc người theo sau.
- Dừng tay, người mình, là ta... Vũ Khiếu căn bản không khống chế được mình, mắt nhìn bị ném đến trước Nhậm Kiệt, ngay lúc này bàn tay đen đã vỗ xuống.
Lúc này Vũ Khiếu bùng nổ lực lượng, nhưng bàn tay đen kia tạo thành áp lực quá lớn, cảm giác hoàn toàn không thể ngăn cản. Vũ Khiếu kinh hoảng vội hét lên, muốn Cao Bằng dừng tay.
Người mình, hừ, Cao Bằng nghe lời Vũ Khiếu, chẳng những không dừng lại, còn tăng tốc đánh xuống.
Tuy rằng hắn một mực ẩn nhẫn, nhìn những người này như thằng hề, nhưng lúc trước Vũ Khiếu biểu hiện lớn lối vẫn làm hắn khó chịu, căn bản không để ý sống chết của Vũ Khiếu, chỉ cần giết được Nhậm Kiệt, cái gì cũng được.
Đến lúc đó đừng nói Vũ gia, ngay cả Hoàng thượng cũng phải cảm ơn mình. Về phần giết Nhậm Kiệt dẫn tới hậu quả gì, hiện tại hắn hoàn toàn có năng lực gánh vác, cho nên không chút do dự tăng tốc.
Ầm! Vũ Khiếu gào thét, trực tiếp bị bàn tay đen vỗ nát, hóa thành sương máu nổ tung.
Cùng lúc Vũ Khiếu bị đánh nát, bàn tay đen đánh xuống Nhậm Kiệt. Ngay lúc này, Cổ Tiểu Bảo vọt lên cao, tựa như đốm lửa đen xông thẳng tới.
- Ầm! Bàn tay màu đen trực tiếp bị Cổ Tiểu Bảo xuyên thủng, một quyền ầm ầm đánh vào Cao Bằng.
Lực lượng thật là mạnh, sao lại thế này, đứa nhỏ đen thui kia là ai, là người giết Ba Hổ, nhưng lực lượng của hắn...
Tuy rằng trước đó theo tình báo, Cao Bằng cũng biết Văn Thi Ngữ dẫn một đứa bé giết Thiếu tông chủ Thiên Hổ Tông trước cửa thành, nhưng hắn không để ý, bởi vì hắn biết tình huống của Văn Thi Ngữ, nghĩ rằng là một vị lợi hại trong Cửu Âm Tông, nhưng cũng không ngờ đối phương chính là Thái Cực Cảnh. Nhưng bây giờ Cổ Tiểu Bảo nháy mắt bùng nổ lực lượng Thái Cực Cảnh đánh lên, lập tức hù dọa Cao Bằng chưa bùng nổ hoàn toàn.
Ầm! Cao Bằng vung hai tay, nháy mắt phù văn cổ quái che trước người, khí tức màu đen quấn quanh. Nhưng dưới lực lượng khổng lồ của Cổ Tiểu Bảo, thân thể hắn vẫn bị đánh mạnh văng ra.
Đồng thời, cánh tay, thân thể vỡ vụn nhiều chỗ, có xu thế lan tỏa, bởi vì lực lượng một quyền của Cổ Tiểu Bảo quá mạnh, mà Cao Bằng chưa hề chuẩn bị xong.
Phụt... Tai mắt mũi miệng trào máu còn thôi, thân thể bị lực lượng đánh vào như muốn rời ra nhiều mảnh.
- A! Lần này, vì cứu vãn thân thể sắp tan rã, Cao Bằng buộc phải tăng cường bùng nổ lực lượng. Lúc này hắn bất chấp mọi chuyện, thân thể liền có khí đen bao phủ, cả người phát tán lực lượng phù văn quỷ dị.
Ngay trong nháy mắt này, trong hoàng cung, Tam Bảo thái giám đang soi gương chỉnh chân mày, đột nhiên nháy mắt hiện ra trên không, trong tay vẫn cầm chiếc gương, tay nhẹ nhàng vuốt lông mày.
- Ồ, lại xuất hiện ở Ngọc Kinh Thành, lần này xem ngươi chạy đằng nào. Nói rồi, Tam Bảo thái giám lao ra.
- Xảy ra chuyện gì? Lúc này, trong Lam Phủ Thiên Tông, Lam Thiên chợt đứng lên, nháy mắt lao lên cao.
Những phương hướng khác, cũng có 7-8 đạ lực thần hồn dồn dập tra xét bên này, càng có vô số thần thức mạnh mẽ kiểm tra.
"Tiểu Bảo, xuống đi, chuyện còn lại không cần chúng ta lo." Nhậm Kiệt vừa động lực thần hồn, gọi Cổ Tiểu Bảo đi xuống.
Cổ Tiểu Bảo lại như có chút quen thuộc lực lượng của Cao Bằng, lúc trước Cổ Thôn xảy ra chuyện, Nhậm Kiệt chiến đấu nói chuyện với Cao Bằng mặc áo bào đen, Cổ Tiểu Bảo đang chìm trong đau thương vì gia gia, cho nên không nhớ được.
Nhưng Cổ Tiểu Bảo vẫn cảm giác ra được, trên người kẻ này có lực lượng làm hắn quen thuộc, thậm chí... là rất đặc biệt. Còn mơ hồ làm tổ phù phong ấn trong người có chút rung động. Nhưng cổ lực lượng này không giống của hắn, cảm giác âm u khủng bố, muốn hủy diệt tất cả.
- Thì ra là ngươi! Gần như cùng lúc, tiếng nói của Tam Bảo thái giám và Lam Thiên vang lên.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương