Tà Thiếu Dược Vương
Chương 527
Vì chiêu mộ tu luyện giả đi vào, Thính Tuyết Hiên mới xây dựng lại có quy mô to hơn còn chưa nói, bên trong còn rất nhiều trận pháp, đây là bày tỏ thực lực. Tầng dưới có thể mua bán giao dịch, sở dĩ Thính Tuyết Hiên có thể nhanh chóng nổi danh, là bởi bọn họ giao dịch rất nhiều, giá tiền cũng tốt, vì vậy thu hút rất nhiều tán tu.
Ở bên trên là phòng giao dịch khách quý, lên tầng trên là tửu lâu, tầng trên đỉnh có thể nhìn ra mười mấy dặm.
Chỗ cao nhất tửu lâu có dạng bông tuyết, tách rời lơ lửng trên không trung, mặt đất là thủy tinh đặc thù, có thể thoải mái nhìn bên dưới. Cho nên ngay cả người đưa đồ ăn lên cũng phải là Âm Dương Cảnh mới bay qua được.
Xung quanh có các loại trang trí như bông tuyết xinh đẹp, tựa như Thủy Tinh Cung giữa không trung.
Chỉ là thủ đoạn này, tông môn bình thường cũng khó làm được, cho nên danh tiếng Thính Tuyết Hiên cũng nổi dần lên. Sau khi Trường Nhạc Thiên Phủ thu hút vô số người tu luyện đến đây, Thính Tuyết Hiên thừa cơ trỗi dậy.
Không ai rõ tình huống về Thính Tuyết Hiên, nghe nói là mấy thế lực liên hợp, mới có tài lực như vậy.
Mà làm khách mời vào tửu lâu bông tuyết kia, cũng thành chuyện mà người Ngọc Kinh Thành lấy làm tự hào. Từ bên dưới nhìn lên thì không lớn, thật ra bên trong vô cùng rộng rãi, lúc này đặt hai cái bàn lớn, hai mươi mấy người ngồi, cũng chỉ chiếm một khoảng ở giữa mà thôi.
Ở xung quanh, còn rất nhiều khoảng trống.
- Các vị, các vị, vốn là Thiên Hải Đế Quốc mạo phạm thiên uy Minh Ngọc Hoàng Triều ta, chiến đấu mới bắt đầu, như vậy không nên uống rượu mua vui, phải lo việc nước đối phó kẻ địch. Nhưng nói lại, Minh Ngọc Hoàng Triều có phụ hoàng trấn giữ, mấy chục năm mở rộng bờ cõi, đánh cho các quốc gia xin tha, thịnh thế như vậy nào lại sợ một trận chiến. Lúc này, ở chỗ chủ vị là nhị hoàng tử Lý Văn Vũ, gần đây Lý Văn Vũ không ngừng được trọng dụng, người ủng hộ càng đông, đúng là lúc chí khí bộc phát.
Lúc này lời nói hùng hồn, nhìn người hai bàn, nói: - Hôm nay bổn hoàng tử mở yến hội lần này, thứ nhất là hoan nghênh Vũ huynh cùng Lâm huynh đến Ngọc Kinh Thành gia nhập phục vụ cho Minh Ngọc Hoàng Triều. Vũ huynh sắp phải theo cha xuất chinh, cho nên tiệc rượu này cũng muốn chúc Vũ huynh chiến thắng trở về. Đây, chúng ta cạn chén này.
Hôm nay nhị hoàng tử làm chủ mời khách, tiệc này tự nhiên không phải mời người thường, lúc này nhị hoàng tử nói xong, mọi người liền cười vội nâng chén. Lúc này ở hai bên nhị hoàng tử có hai người, người bên tay trái thân thể rắn chắc, phát tán khí tức mạnh mẽ, vẽ mặt dữ tợn hung ác, ánh mắt cũng rất hung dữ. Nhị hoàng tử nói xong, hắn trực tiếp một ngụm uống hết. Người này là Vũ Khiếu, con trai của Thượng thư Quân bộ Vũ Báo Quốc, nhưng lại rất ít ở Ngọc Kinh Thành, luôn ở tổ địa Vũ gia, gần đây mới đến.
Còn bên tay phải nhị hoàng tử, là Lâm Vân Thông, con cháu trực hệ Lâm gia cũng vừa đến Ngọc Kinh Thành. Lâm Vân Thông vẫn đầy vẻ văn nhã, tiêu sái bất phàm, cười khẽ gật đầu với nhị hoàng tử, chầm chậm uống cạn chén rượu.
- Nhị hoàng tử nói phải, chiến đấu chẳng qua là chỗ cung cấp chiến công cho chúng ta mà thôi. Vũ Khiếu một ngụm uống hết rượu, vô cùng tự tin nói, tựa như đi chiến trường chẳng qua là chạy một vòng, kẻ địch chỉ như dê bò chờ bị làm thịt.
Nhị hoàng tử nói như thế, tuy rằng Vũ Khiếu nói càn rỡ hơn, nhưng cũng không ai nói gì, người có thể đến đây tự nhiên đều là hạng thân cận nhị hoàng tử. Hiện tại quyền lực của nhị hoàng tử càng lớn, có vẻ như nổi trội lên, đừng nói Vũ gia, Lâm gia hiện giờ uy thế bất phàm, có khí thế đánh sâu vào thay thế Nhậm gia Văn gia.
Mà mọi người đều biết bệ hạ bất mãn Nhậm gia Văn gia, dưới tình hình này, Vũ gia Lâm gia trỗi dậy theo người khác thấy là tất nhiên, liền khen không ngớt lời.
- Vũ thiếu mười mấy tuổi liền săn bắt đại yêu hóa hình, đi chiến trường thì là gì chứ.
- Nghe nói Vũ thiếu tự mình dẫn người trong gia tộc, đánh trận với mấy nước nhỏ gần đó.
- Quả nhiên cha là anh hùng hào hiệp, Vũ thượng thư có con trai như thế, tương lai nhất định thành danh.
- Không sai, nếu như Vũ thiếu sớm đến, nào có chỗ cho Nhậm Kiệt lớn lối.
Ặc.....
Không biết ai kích động ném một câu như thế, lập tức toàn trường yên lặng.
Vốn những người này đang nịnh bợ, khen cái gì cũng không sao, dù ngươi so sánh quá mức, người ta cũng nhịn, chỉ cho rằng kẻ đó vô sỉ hơn mình mà thôi. Nhưng đột nhiên có người nói vậy, toàn trường liền tắt tiếng.
Thậm chí không ít người còn toát ra sợ hãi, cẩn thận nhìn xung quanh. Nhậm Kiệt là ai, uy thế của Nhậm đại gia ở Ngọc Kinh Thành không phải khoác lác mà có, đó là chân chính đánh ra.
Không nói trước kia, mới không lâu trước, ai không biết Nhậm Kiệt đại náo Kim Loan Điện, tức hộc máu Cao Chiến Uyên, đánh cho Uy Viễn đại tướng quân Lâm Nguyên hôn mê, kết quả đi ra như không có chuyện gì.
Có mấy người còn nhìn tên vừa nói, thầm mắng má nó ngươi nịnh bợ kiểu gì không được, chết hay không lại nói Nhậm Kiệt làm gì.
Ngay cả Hải Vương dẫn hai đại Vương giả, Lam Thiên khai phủ lập tông bị phá rối, dẫn Thái Cực Cảnh đàn áp cũng không làm gì được Nhậm Kiệt. Quốc trượng mà hắn cũng dám giết, Kim Loan Đại Điện cũng dám phá rối, hoàng đế công khai bất mãn cũng không sợ, ngươi nói vậy còn không phải tự kiếm chuyện hay sao.
Người kia đột nhiên phát hiện xung quanh yên lặng, không ít người khác thường nhìn hắn, vị này vốn là quan viên tam phẩm, lúc này cũng ứa hết mồ hôi.
- Ta... ta nói là... Vũ thiếu lợi hại... Người này cũng luống cuống, nhất thời không biết phải nói sao, sợ đến lắp bắp.
Lúc này, người ngồi cạnh hắn vẫn nhàn nhã ăn uống, chỉ là ánh mắt có một cỗ đùa cợt. Cao Bằng, lúc này làm việc ở Quân bộ, chẳng qua hắn đã không còn nổi bật nữa, Cao gia cũng có người nói hắn không còn là người thừa kế gia chủ.
Lần này nhị hoàng tử mở tiệc mời, hắn cũng đến, nhưng không ngồi cùng bàn với nhị hoàng tử, cũng biểu hiện ra tình huống của hắn, nhưng hắn tuyệt đối không ngại bị người ta coi như không tồn tại.
- Hừ? Nhìn người kia kém cỏi như thế, cộng thêm vẫn khó chịu Nhậm Kiệt, lúc này nhị hoàng tử trừng mắt, làm người kia sợ đến nhũn ra bàn.
- Nhậm Kiệt chẳng qua là dựa vào dư uy gia tộc mà thôi, bệ hạ không trừng phạt hắn, là bởi gia tộc hắn có công với quốc gia, nhưng hắn vẫn làm loạn như vậy, sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt. Lúc này, Lâm Vân Thông vẫn không lên tiếng, liền bĩu môi khinh thường nói. Nếu Lâm gia muốn trèo lên cáo, vậy tuyệt đối không thể e ngại Nhậm gia, càng thêm không thể ngại Nhậm Kiệt. Hơn nữa Lâm Nguyên vừa bị đánh, hắn phải đứng ra nói chuyện, theo Lâm Vân Thông thấy, Lam Thiên có yêu nghiệt đi nữa thì cũng chỉ mới trỗi dậy, làm sao có thể sánh được với Lâm gia.
- Không sai, Nhậm Kiệt hắn tính là thứ gì, ngông cuồng làm bậy, không phải dựa vào lão cha Nhậm Thiên Hành để lại Miễn Tử Ngọc Bài mới thế. Nếu như thật ra tay, ta một bàn tay là bóp chết hắn. Bùm... Vũ Khiếu còn chưa hồi thần lại là chuyện gì, rõ ràng hắn không phải hạng biết tính kế, nhưng lực lượng của hắn còn mạnh hơn Lâm Vân Thông, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong lứa trẻ tuổi Vũ gia, rất ít người Vũ gia đời trước có thể lợi hại hơn hắn.
Nghe Lâm Vân Thông nói, hắn liền phản ứng lại, thì ra mọi người vừa nịnh nọt mình có nhắc đến Nhậm Kiệt, lập tức lại bị dọa, nên rất là khó chịu.
Liền không phục nói một tiếng, bàn tay chụp giữa không trung, nổ bùm một cái, trực tiếp bóp không khí nổ vang, tỏ vẻ uy thế kinh người.
- Tốt, rất tốt! Nhị hoàng tử cũng hận Nhậm Kiệt không thôi, không ngờ hôm nay mở tiệc mới nói mấy câu liền gặp chuyện như thế, hơn nữa quan tam phẩm kia qua kém càng khiến hắn cảm thấy mất mặt. Lúc này nghe Lâm Vân Thông cùng Vũ Khiếu nói, nhị hoàng tử vỗ tay khen ngợi.
- Quốc có trung thần, chính là như thế, Nhậm Kiệt có thế nào cũng chỉ là thần tử, phụ hoàng ta nể Nhậm gia cùng Nhậm Thiên Hành từng có công lao nên không so đo. Nhưng nếu hắn còn không biết chừng mực, sớm muộn gì cũng gặp tai ương. Nhị hoàng tử nói rồi, nhìn sang những người khác: - Các người đều phải học theo Lâm công tử cùng Vũ thiếu, đây mới là người có khí độ, chẳng qua là Nhậm Kiệt, có gì phải sợ, nhìn sắc mặt các ngươi. Bẽ mặt, làm bổn hoàng tử bẽ mặt.
- Vâng... vâng... Người xung quanh vừa nghe, vội vàng thưa dạ, vừa nãy bọn họ cũng không tự chủ như thế.
- Ta thấy Nhậm Kiệt quen thói rồi, sợ hắn, có gì mà sợ, Vũ Khiếu ta chém giết trong Yêu Thú Thâm Uyên, Thiên Yêu Thú đuổi giết cũng không sợ, hắn tính là gì. Vũ Khiếu ngạo nghễ nói.
Lâm Vân Thông cũng nhẹ nhàng lắc chén rượu, nói: - Không sai, chẳng qua là hạng dựa vào gia tộc ăn vốn gốc mà thôi, có gì phải sợ, sớm muộn gì Lâm gia ta cũng sẽ thanh toán với hắn.
- Hừ! Nếu không phải lập tức xuất chinh, không phải trước kia vẫn ở Ngọc Kinh Thành, nào đến phiên hắn lớn lối. Sợ hắn hắn tính là gì... Lời của nhị hoàng tử càng làm Vũ Khiếu kích động hơn, lớn tiếng quát.
Nghe lời Vũ Khiếu cùng Lâm Vân Thông, Cao Bằng ngồi đó như người ẩn hình, khóe miệng khẽ giật, toát ra mỉm cười không dễ phát hiện.
Vốn nhị hoàng tử lên tiếng, Vũ Khiếu cùng Lâm Vân Thông nói chuyện, không ít người đều tiếp tục nịnh bợt. Dù sao nhị hoàng tử cũng đã nói vậy, tuy rằng trong lòng bọn họ sợ hãi, nhưng vẫn phải bày tỏ trung thành, rối rít bày tỏ Vũ thiếu Lâm công tử nói phải, Nhậm Kiệt kia tính là gì.
Đột nhiên, ặc!
Đám người đang nhìn nhị hoàng tử, bỗng nhiên trợn mắt, miệng há ra lại không phát ra tiếng, ánh mắt tràn đầy chấn động sợ hãi.
Bịch... Có mấy người trực tiếp nhũn người, ngất xỉu ngã xuống, trượt xuống gầm bàn.
Trước sau chưa được mấy câu, hai lần đột nhiên tĩnh lặng, làm sắc mặt nhị hoàng tử cực kỳ khó coi, hôm nay đám người này làm mình quá bẽ mặt. Nhưng hắn đang nghĩ, những người kia bỗng lại tắt lời, còn thấy mấy người trượt xuống gầm bàn.
Những người khác, đều trợn mắt há mồm nhìn đằng sau mình, vậy là...
Nhị hoàng tử bỗng quay đầu, liền cảm giác trái tim đập điên cuồng, muốn nhảy ra khỏi ngực.
- Nhậm... Nhậm... Nhậm gia chủ... Nhìn thấy Nhậm Kiệt, nhị hoàng tử cảm giác lưỡi líu lại không dùng được, lúc này uy thế của Nhậm Kiệt đã không như năm đó. Vừa rồi tuy rằng hắn nói năng khí thế như vậy, nhưng chân chính gặp Nhậm Kiệt, hắn liền sợ không thôi.
Bởi vì từ sau khi Nhậm Kiệt giết Quách Tông Hữu, hắn cảm thấy Nhậm Kiệt này đúng là kẻ điên, chuyện gì cũng dám làm. Đừng nói sau đó Nhậm Kiệt dẫn hai vị Thái Cực Cảnh lên Kim Loan Đại Điện, bây giờ quay đầu đột nhiên thấy Nhậm Kiệt nhàn nhã đứng giữa không trung ở chỗ tửu lâu trên Thính Tuyết Hiên, đi tới gần nhìn bọn họ, làm hắn bị dọa nhảy dựng.
- Oành... Vũ Khiếu đứng vụt dậy, lực lượng mạnh mẽ bùng nổ, nhưng trong mắt tràn đầy kinh nghi. Vì sao, ngay cả Thiên Yêu Thú đến gần như vậy, mình không thể không cảm giác được, nhưng... nhưng người này xuất hiện, mình lại không cảm nhận thấy.
Oành... Lúc này, Lâm Vân Thông cũng xoay người lại, bùng nổ lực lượng, đột nhiên liền lảo đảo ngồi xuống, giống y như các quan viên sợ nhũn người kia.
- A! Bởi vì hắn ở ngay cạnh, nhị hoàng tử liền nhìn rõ ràng nhất, những người khác thấy được, đều giật mình không thôi. Dù sao Lâm Nguyên là người Lâm gia, vừa nãy nói khí thế như vậy, nháy mắt cũng bùng nổ lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng sao giờ lại xụi lơ, thì ra đều là khoác lác.
- Hừ! Phế vật! Vũ Khiếu mặc kệ, tuy rằng Vũ gia Lâm gia liên thủ ăn ý, nhưng cũng có tranh đấu lẫn nhau, nhất là trong một đời trẻ tuổi. Vũ Khiếu nhìn Lâm Vân Thông vừa nãy cũng khoác lác lợi hai, bây giờ lại sợ nhũn ra, liền xem thường không thôi. Nhất là hắn biết, tuy rằng Lâm Vân Thông không bằng mình, nhưng có thể nào cũng là người xuất sắc trong một đời trẻ tuổi Lâm gia, Âm Dương Cảnh dương hồn, lúc này lại sợ đến thế, quá xấu mặt mà.
Nhưng hắn nào có biết, lúc này Lâm Vân Thông suýt nữa thật bị dọa vỡ mật. Hắn không quen Nhậm Kiệt, dù biết hình dạng Nhậm Kiệt thế nào, lần đầu gặp mặt cũng không quá sợ hãi. Nhưng tiếp theo hắn nhìn đằng sau Nhậm Kiệt, lại có một cô gái xinh đẹp, còn có một đứa nhóc con đen thui gầy teo mặc áo da thú.
Trời ạ! Là bọn họ, sao bọn họ lại đi theo Nhậm Kiệt.
- Vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện rất vui vẻ, đúng rồi, vừa nãy các người nói dù bổn gia chủ đến đây thì các ngươi thế này thế nọ, bây giờ bổn gia chủ đến rồi, các người thật không sợ ư? Nhậm Kiệt vừa nói, dẫn Văn Thi Ngữ, Cổ Tiểu Bảo nhấc bước trực tiếp đi vào. Thính Tuyết Hiên cố ý tìm Tông sư trận pháp sơ cấp bố trí trận pháp, lại như không tồn tại đối với Nhậm Kiệt.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương