Văn Thi Ngữ là trưởng nữ của Văn Dũng, sau khi lớn lên lại tiến vào Cửu Âm Tông, một đường có thể thẳng tới Thái Cực Cảnh, cho nên bất luận là Văn Dũng hay gia tộc đều rất nể trọng nàng. Nàng không muốn kế thừa chức vị gia chủ, nhưng sẽ trở thành tồn tại giống như Văn Mặc, bảo vệ gia tộc. Văn Thi Ngữ sau khi biết Nhậm Kiệt từ nhỏ chỉ biết ăn chơi trác táng, không biết phấn đấu, có người cha anh hùng như vậy, mà lại không biết nỗ lực, làm cho nàng rất thất vọng. Cho nên nàng luôn tỏ ra lạnh nhạt với chuyện này. Nàng cũng nói, nếu như Nhậm Kiệt thật sự không trưởng thành, vậy đợi khi nàng trở thành Thái Cực Cảnh, hoặc trước khi kế thừa Cửu Âm Tông hoàn thành hôn ước này. Xem như trả lại ân tình của Nhậm Thiên Hành năm đó. Với nàng, lấy Nhậm Kiệt chỉ là trên danh phận, bảo vệ hắn mấy chục năm mà thôi. Văn Thi Ngữ căn bản chưa từng nghĩ tới tìm ý trung nhân của mình, một lòng tu luyện, cho nên chưa từng để ý tới những lời của Văn Dũng. Nếu trước khi được cứu ra, nàng không gặp hắn, khẳng định nàng sẽ vẫn giữ thái độ kia. Nhưng mà bây giờ... Mà lúc này Cổ Tiểu Bảo cũng trở nên căng thẳng, vẻ mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Văn Dũng. Hôn ước là có ý gì? Phụ thân sư nương, gia gia này có ý gì? Hừ... Gặp con, Văn Dũng cũng vui vẻ hơn rất nhiều, vừa đi vừa kể những chuyện liên quan tới Nhậm Kiệt gần đây, cũng không chú ý tới Văn Thi Ngữ nghe không lọt tai, lại càng không để ý Cổ Tiểu Bảo đã tức lộn ruột rồi. Nếu không phải là phụ thân của sư nương, hắn đã sớm không khách khí rồi. Cứ như vậy ba người người hữu tâm, kẻ vô tâm tới chỗ ở của Văn Mặc lão tổ. Nơi này khá thanh tịnh, trong viện ba người Nhậm Kiệt đang trò chuyện với nhau. Văn Dũng đi rồi, ba người cũng chuyển thành đề tài tu luyện và luyện đan, sau khi lão Đan Vương Ngọc Trường Không đạt tới Thái Cực Cảnh cũng tự mình thử luyện chế một ít đan dược. Nhưng lão lại bất mãn phát hiện, bởi vì hiện tại ngay cả người Minh Ngọc sơn trang cũng bắt đầu vào cửa hàng dược Cao Nhân mua. Hơn nữa sau khi nhìn thấy dược phẩm Nhậm Kiệt luyện chế, lão cảm thấy mình không còn chút hứng thú luyện đan nữa. Bởi vì so với dược phẩm của Nhậm Kiệt thì, đan dược của lão vừa hao phí nhiều, hiệu quả lại kém hơn, lão bất đầu nghiên cứu phương pháp chế dược của Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt cũng không giấu diễm lão, còn cố ý cho lão nhiều phương pháp luyện chế dược phẩm của cửa hàng Cao Nhân. Lão Đan Vương Ngọc Trường Không là Thái Cực Cảnh, có kinh nghiệm luyện đan mấy trăm năm, cho nên học tập cũng nhanh hơn rất nhiều. Trình độ chế dược hôm nay trừ Nhậm Kiệt và Đan Diệu ra thì không thua kém bất cứ ai. Hôm nay lão có đột phá, có thể luyện ra dược phẩm hơn cả Thiên Đan hạ phẩm nữa. Mà cũng nhân cơ hội này hai người Nhậm Kiệt và Văn Mặc nói rất nhiều về tu luyện. Có nhiều vấn đề tham khảo nhau, Nhậm Kiệt cũng nghiêm túc giải thích nhiều cho Văn Mặc lão tổ. Hôm nay hắn cũng không cần phải dựa vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo nữa, bằng vào cảnh giới bản thân đã có thể giải thích được cho hai vị này rồi. Cũng vì đó hai vị Thái Cực Cảnh giống như học sinh tiểu học nghe giảng vậy, Nhậm Kiệt nghiêm túc giải quyết từng vấn đề một. - Nhậm gia chủ. Thật là trùng hợp, vừa lúc Thi Ngữ từ tông môn trở về. Ta cố ý dẫn nó tới đây. Thi Ngữ, mau tới đây bái kiến Nhậm gia chủ, bái kiến lão tổ và lão Đan Vương đi. Văn Dũng mang nữ nhi mình đi tới giới thiệu. - Hả? Văn Thi Ngữ đang thất thần, bỗng nhiên nghe phụ thân nói vậy không khỏi giật mình, vừa định vấn an, nhưng nghe phụ thân giới thiệu không khỏi sửng sốt. Nàng hiểu cha mình nhất, cha mình coi trọng nhất là lễ nghĩa, lễ gia. Phương diện này phụ thân tuyệt đối sẽ không dễ dãi, rất nhiều lễ nghi hoàng gia đều do phụ thân tự đảm nhiệm, nhưng hôm nay giới thiệu rất kỳ quái. Nên biết rằng, cho dù lúc bình thường, hoàng đế ở đây phụ thân cũng giới thiệu lão tổ nhà mình trước, dù sao cũng là tồn tại Thái Cực Cảnh. Nhưng mà cho dù không giới thiệu lão tổ, lấy khách làm chủ thì cũng phải giới thiệu lão Đan Vương Ngọc Trường Không trước đã chứ? Ngọc Trường Không chính là Đan Vương lâu đời đấy, lại còn tấn thăng Thái Cực Cảnh nữa, nhưng sao không giới thiệu trước mà lại giới thiệu Nhậm Kiệt? Quan trọng là phụ thân giới thiệu vậy, vậy mà lão tổ và lão Đan Vương cũng không có ý kiến gì. Nhìn lại Nhậm Kiệt, người này nàng cũng không xa lạ gì, lần trước đã từng thấy qua hắn ở Hội Văn rồi, biểu hiện của Nhậm Kiệt đã sớm in sâu trong lòng nàng rùi. - Gặp qua Nhậm gia chủ, gặp qua lão tổ, lão Đan Vương. Nhưng dù vậy Văn Thi Ngữ vẫn thi lễ vấn an. - Cầm Tiên Tử, ha ha... Cho dù không có Văn gia chủ giới thiệu, chúng ta cũng quá quen thuộc rồi. Gặp lại Văn Thi Ngữ, Nhậm Kiệt rất vui vẻ, ánh mắt đầy ý cười nhìn Cổ Tiểu Bảo. Dùng thân phận khác gặp bọn họ cũng không tệ. Nhậm Kiệt nói vậy cũng chỉ có hắn hiểu được. * Ý nói là quen thuộc trong thời gian còn là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương. Nhậm Kiệt nhìn Cổ TIểu Bảo, xem hắn có phát hiện ra mình không? Thần thông của tiểu tử kia rất đặc biệt. Nếu là người hắn nhớ kỹ, vậy không quản bao xa đều có thể tìm được. Khi đó hắn vẫn chỉ là Âm Dương Cảnh dương hồn, mà hôm nay đã là Thái Cực Cảnh rồi, khẳng định còn lợi hại hơn. May mà Nhậm Kiệt đã dựa vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo nghiên cứu qua vấn đề này, tìm ra phương pháp phong bế cái “lỗ mũi” độc đáo của Cổ Tiểu Bảo rồi. - khịt khịt! Nhưng Cổ Tiểu Bảo vẫn khịt khịt mũi, dường như phát hiện gì đó kỳ quái nhìn xung quanh. Bất chợt thấy tên ghê tởm này nhìn sư nương cười, lại còn nhìn mình, hắn lập tức hiểu rõ. Chính là người này. Cổ Tiểu Bảo đầy địch ý nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt. Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không đều cười gật đầu, nhưng lập tức nhìn ra cầm ý cảnh cửa Văn Thi Ngữ lại gia tăng, không khỏi giật mình. - Tiểu Bảo, sao vậy? Văn Thi Ngữ thấy Tiểu Bảo kỳ lạ, quay sang hỏi. - Sư nương. Hình như ta... Hình như ta ngửi được mùi cửa sư phụ, nhưng mà lại không chắc chắn. Sư phụ chắc ở gần đây, sư nương, tên này là ai? Có phải hắn muốn chiếm tiện nghi của người hay không? Muốn ép ngươi làm đạo lữ song tu với hắn sao? Nếu không để ta giết chết hắn. Cổ Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt nói. Nếu không phải sau lần giết chết tên thiếu tông chủ Thiên Hổ Tông kia, sư nương bắt mình trước khi động thủ phải được nàng đồng ý thì mới được, nếu không hắn đã sớm xông lên xé xác tên khốn kia rồi. - Ách! Đang cười nhìn nữ nhi và Nhậm Kiệt, nụ cười trên mặt Văn Dũng chợt cứng lại. Văn Dũng cảm thấy như bị sét đánh vậy, nhất là bị nói vậy trước mặt Nhậm Kiệt và lão Đan Vương Ngọc Trường Không. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Phải biết mình chưa từng cưỡng ép nữa nhi mình, trên thực tế Nhậm Kiệt cũng không muốn cưỡng ép. Ý của Nhậm Kiệt, Văn Dũng cũng đã nhìn ra, thân cận với Văn gia bọn họ cũng không nhất thiết phải làm đám hỏi. Mà quan trọng Nhậm Kiệt xưa không bằng nay, Văn Dũng hiểu tính tình nữ nhi, nếu cứ vậy thì chỉ sợ sẽ độc thân cả đời, cho nên Văn Dũng muốn tìm cho nàng một người tốt. Không quản ra sao, có được hay không Văn Dũng không để ý, không thích cũng không sao. Dù sao lần trước Văn Dũng đã tuyên bố trước mặt bao nhiêu người rồi, cho dù hôn ước không được hai bên đồng ý, sau đó giải trừ cũng được. Nhưng sao tên tiểu tử này lại một câu sư nương, hai câu sư phụ, chuyện này là sao? Chẳng nhẽ nữ nhi của mình đã... Văn Dũng lập tức trở nên khó chịu, đây là chuyện gì? Càng làm cho hắn khó coi hơn là tên tiểu tử này lại nói muốn giết Nhậm Kiệt. Thái độ nhị lão lúc này chẳng đối với Nhậm Kiệt chẳng khác nào kính như sư trưởng. Đột nhiên nghe vậy cũng cảm thấy không được tự nhiên, mày cau lại, sắc mặt trầm xuống. - Tiểu Bảo, không nên nói lung tung, sư nương đã nói với ngươi thế nào? Văn Thi Ngữ lúng túng nói. Nhưng lập tức phát hiện mình lỡ lời, mặt không khỏi đỏ lên, không dám nhìn thẳng mọi người, cảm thấy có chút quẫn bách. Mà lúc này người duy nhất giữ thái độ tự nhiên, lạnh nhất chỉ có thể là Nhậm Kiệt, không những vậy, hắn còn nín cười trong lòng. Tên Tiểu Bảo thúi này lại giúp mình giữ chặt sư nương mình, thật không uổng phí sư phụ thương yêu ngươi. Ngoan lắm. - Ha ha. Tiểu tử khá lắm. Có đồ đệ như ngươi, sư phụ ngươi nhất định sẽ rất vui. Nhậm Kiệt cười nhìn Tiểu Bảo nói. - Hừ. Cổ TIểu Bảo càng thù địch đề phòng Nhậm Kiệt hơn. Tuy cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ tới tên này muốn tranh giành sư nương, cho nên lập tức huơ nắm đấm nhỏ nhắn với Nhậm Kiệt. - Bịch, bịch! Mặc dù chỉ là con nít, nhưng nắm quyền của hắn khiến không khí nổ vang vặn vẹo, thanh âm người bình thường khó mà nghe được, càng không cảm nhận được biến hóa xung quanh. Thậm chí Văn Dũng cũng không phát hiện ra, nhưng mà nhị lão nhìn thấy vậy liền biến sắc. Bởi vì như vậy chỉ có Thái Cực Cảnh mới làm được. Nhưng sao lại xuất hiện trên người một đứa nhỏ chứ? Tuyệt đối không có khả năng, trừ phi nó không phải là con nít, mà là một tồn tại cường đại biến hóa ra. - Thi Ngữ... ngươi... Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao ngươi không nói với vi phụ một tiếng, tại sao khi không lại đi ước định với người khác. Văn Dũng cũng kịp tỉnh táo lại, lập tức tức giận quát. - Phụ thân. Không phải như người nghĩ đâu. Văn Thi Ngữ lúng túng, có ý giải thích. - Cười... Ngươi cười cái gì? Ta cho ngươi biết, đừng có nghĩ tranh đoạt sư nương với sư phụ ta, nếu không ta đánh chết ngươi. Tràng diện có chút hỗn loạn, Cổ Tiểu Bảo cũng căng thẳng, cảm thấy đám người kia muốn chia rẽ sư nương với sư phụ mình, trong lòng bực không chịu được. Hắn quơ quơ nắm đấm với Nhậm Kiệt, không khí vặn vẹo, bị ép lại, giống như muốn nổ tung vậy. - Cẩn thận... Văn Mặc khoát tay tạo thanh một tấm chắn vô hình bảo vệ trước mặt Nhậm Kiệt. - Cao nhân phương nào, cần gì phải giả thần giả quỷ như thế? - Oanh! Lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng bạo phát lực lượng. Cỗ lực lượng kia đủ để giết chết Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong trong nháy măt, hai người lập tức động thủ. Một người bảo vệ Nhậm Kiệt, một người thi triển khí thế uy áp ép tơi vây khốn Tiểu Bảo. Phòng bị hắn uy hiếp, hai người âm thầm trao đổi, chuẩn bị liên thủ, cứu Văn Thi Ngữ. Không xong rồi. Xấu chuyện rồi. Nhậm Kiệt thấy vậy trong lòng cười khổ, thế này phiền toái rồi.