Đây là một không gian mênh mông to lớn, trong đó có rất nhiều người đang tu luyện, mà ở giữa lại có một con Kim Long chiếm cứ, ở trên một tòa công trình chọc trời không biết xây bằng thứ gì. KIến trúc vượt xa núi non hùng hồn trong không gian này, ở trên đó, có một tia khí tức thẳng lên hình thành tia sáng đặc thù, xuyên qua không gian, nối liền với bầu trời mênh mông. Đây là không gian độc lập ở Đông Hoang, nhưng đã vượt qua không gian độc lập, nó cực kỳ to lớn. Đột nhiên, bên trong chỗ Kim Long, một người bỗng nhiên mở mắt, người này hoàn toàn nằm trong Kim Long bao phủ, không nhìn rõ hình dáng, nhưng vừa mở mắt, lực lượng tựa như xuyên thấu hết thảy. Oành... Lúc này, lực lượng nối liền đại thế giới Đông Hoang chớp động hào quang, ầm ầm lên thẳng chân trời mênh mông. Gần như cùng lúc, hoàng đế trên Kim Loan Đại Điện đột nhiên cảm giác một cỗ cực độ bất an, ánh mắt tập trung, phát hiện Nhậm Kiệt đang cười nhìn mình. Nháy mắt này, trong mắt hắn lóe lên tia sáng, trong thân thể lưu chuyển một cỗ lực lượng đặc biệt. Chủ yếu nhìn xuống Nhậm Kiệt, nhưng đồng thời cũng bao phủ cả hoàng cung, tìm kiếm cảm giác khiến hắn bất an. "Đến rồi!" Nhậm Kiệt phát giác ra đó không phải chân thân của hoàng đế, liền biết tình huống không đúng. Xem ra bí mật của hoàng đế, hoàng gia, càng sâu hơn mình dự liệu. Mà hắn lập tức cảm giác được trên bầu trời có một cỗ lực lượng thần bí, nếu không phải đang trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, căn bản không phát hiện ra được. Khi cỗ lực lượng đặc thù này phủ xuống người hoàng đế, Nhậm Kiệt lập tức thu hồi lực thần hồn Pháp Thần Cảnh, thoáng cái hắn vẫn không tiếc tiêu hao linh ngọc, tiếp tục thúc đẩy cảnh giới Thánh nhân luận đạo, để mình ở trong cảnh giới huyền diệu. Bởi vì hắn cảm nhận được, lực lượng từ bầu trời phủ xuống hoàng đế, là cực kỳ khủng bố. Lần đầu tiên Nhậm Kiệt có cảm giác, nếu mình không che giấu, thân thể Thái Cực Cảnh tầng thứ chín của mình sẽ bị phát hiện, hoặc là một chút bí mật trong người, lực thần hồn nửa bước Pháp Thần Cảnh cũng sẽ bị phát hiện. Cho nên lúc này Nhậm Kiệt mượn Thánh nhân luận đạo, vững vàng khống chế mọi thứ của mình. Vụt! Nháy mắt, lực lượng phủ xuống hoàng đế quét qua, liền tra xét mọi người trong hoàng cung. Nháy mắt này không ai nhận ra biến hóa này, ngay cả lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc là Thái Cực Cảnh cũng không cảm giác, chỉ nháy mắt là qua. "Hả! Chẳng lẽ là ảo giác?" Lúc này, hoàng đế nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chỉ là ảo giác, nhưng rõ ràng vừa nãy có cảm giác bị người tra xét nhìn trộm. Nhưng loại cảm giác này đã biến mất, cộng thêm tra xét không nhìn ra vấn đề, trong lòng kỳ quái, nhưng không làm gì tiếp. Lúc này, Nhậm Kiệt cũng dừng vận chuyển đoạn phim, tiêu hao quá lớn. Nếu không phải lúc trước thu hoạch phong phú, thu được rất nhiều linh ngọc, Nhậm Kiệt quả thật không chịu nổi. Nhưng dù thế, trong lòng Nhậm Kiệt cũng giật mình, lần này coi như là một lượt giao đấu tra xét đằng sau hoàng đế. Nhậm Kiệt lại có nhận thức mới về hoàng đế, hoàng gia, khó trách phụ thân kiêng kỵ hoàng đế như vậy. - Được rồi! Lúc này, hoàng đế nhìn những người tranh cãi bên dưới, trầm giọng nói: - Các khanh cũng suy nghĩ vì nước, trẫm cũng cân nhắc kỹ càng. Lâm Vân nghe lệnh, trẫm lệnh cho ngươi dẫn dắt 50 vạn đại quân, 3 ngày sau xuất phát chi viện Tây Cương. Ngươi vận dụng linh hoạt, luôn lưu ý tình báo, phòng ngừa đối phương dương đông kích tây, tập kích đại doanh Tây Cương. Đồng thời cũng phải phối hợp hai nơi Tây Bắc Tây Nam. - Vũ thượng thư, ngươi nói cũng không sai, lập tức thành lập 50 vạn đại quân trợ giúp Đông Hoang đại tướng quân Ngụy Thế Long chia sẻ một phần áp lực cũng được, chuyện này giao cho ngươi làm. Mặt khác, quân bộ hạ lệnh, cho quân địa phương hành tỉnh Tây Bắc, Tây Nam đề nghe theo đại tướng quân Tây Bắc Tây Nam điều khiển, sẵn sàng đối đầu kẻ địch tập kích, kiên quyết đả kích tất cả kẻ địch dám khiêu khích uy nghiêm Minh Ngọc Hoàng Triều ta. - Hộ bộ Thị lang, các người liên hợp các bộ khác, lập tức tập trung mọi điều cần thiết thành tấu chương cho trẫm, chuyện này không được chậm trễ. Về phần các mặt an bài khác, sau này trẫm sẽ xem xét, lần lên triều sau thương thảo. Hôm nay đến đây, các vị ái khanh mau làm sớm, không ai được chậm trễ quân tình, nếu có ai chống lại, giết không tha. - Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế... Hoàng đế đã nói vậy, trực tiếp vỗ bàn quyết định, những người khác tự nhiên không nói nhiều, lại quỳ xuống hành lễ. Bọn họ đều là đại thần trong triều, lúc này quỳ xuống hành lễ đều bình thường, không ai cảm thấy không đúng. Nhưng hôm nay, khi mọi người quỳ xuống, đột nhiên phát iện Nhậm Kiệt dẫn hai đại Thái Cực Cảnh vẫn đứng đó, cực kỳ chói mắt. - Thượng thu các bộ, tiếp theo đến ngự thư phòng thảo luận chi tiết, bãi triều. Lúc này, hoàng đế vỗ bàn xong cũng không nhìn Nhậm Kiệt, coi như hắn không tồn tại, xoay người vào trong. Tiếp theo thái giám hô bãi triều, liền vội vàng kết thúc lần triều hội khẩn cấp này. - Bệ hạ... Văn Dũng đứng lên còn muốn nói, lại phát hiện hoàng đế đã đi, làm hắn nóng nảy dậm chân cũng không còn cách nào. - Không được, tuyệt đối không thể vậy, sao lại thế này. - Không sai, vậy còn không phải giống như bọn họ nói. - Tây Bắc, Tây Nam bị kẻ địch tập kích, lại phái quân đi chỗ Trấn Tây Vương, hơn nữa còn là 50 vạn tân quân, nói là sẵn sàng phối hợp... - Khụ... Chủ yếu là tân quân, chủ yếu là Tây Bắc, Tây Nam gánh áp lực rất lớn, không thể như vậy được. Ai cũng biết Lâm gia, Vũ gia muốn gì, Lâm Nguyên chỉ là muốn lớn mạnh thế lực của mình, để Lâm gia có cơ hội trở thành một trong năm đại gia tộc. Hắn biết rõ hoàng đế muốn chèn ép Nhậm gia, làm sao lại đi giúp Nhậm gia. Hơn nữa so với chiến đấu cấp bậc này, phái 50 vạn tân quân mới xây dựng, có ích gì chứ. Huống chi cho Lâm Vân dẫn đội, hắn hoàn toàn không thể nào đi cứu viện, hoặc là dứt khoát kéo dài kiếm cớ. Mọi người đều nghĩ tới chuyện như thế, lúc này thấy hoàng đế đứng dậy, những người khác đều nóng vội, có người căm phẫn muốn nói, nhưng liền có người vội cản lại. Bởi vì là hoàng đế đưa ra quyết định, mặt ngoài nhìn không có gì, dù ngươi hiểu thấu bên trong, nhưng tuyệt đối không thể nói ra, bằng không chết chắc rồi. Nhưng đối với quyết định này, Văn Dũng, người Nhậm gia Văn gia đều lo lắng không thôi. Dù sao mọi người chung một thuyền, mà Nhậm gia nắm giữ thế lực quân đội Tây Nam, Tây Bắc, mới làm hoàng đế kiêng kỵ không thôi, không dám tùy tiện làm gì. Một khi Tây Bắc Tây Nam có biến, Nhậm gia sẽ rắc rối. Có thể nói, trài qua Nhậm Thiên Hành phát triển, Nhậm gia nắm giữ Tây Bắc Tây Nam chặt chẽ, xây dựng thành hậu phương lớn, thế mới có Nhậm gia trỗi dậy tiếp theo. Bởi vậy mặc kệ bên Ngọc Kinh Thành xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám tùy ý đụng đến Nhậm gia. Hơn nữa không chỉ thế, hoàng đế rõ ràng cũng muốn bắt đầu ra tay với Đông Hoang đại tướng quân vẫn luôn khó khống chế, phân chia quân quyền của hắn. Lần này, có thể là bởi con trai của Ngụy Thế Long vẫn quan hệ thân cận với Nhậm Kiệt, không chút che giấu đả kích mọi người thân cận Nhậm gia, như vậy lại càng thêm không ổn. Điều này làm cho không ít người đều cảm thấy cực kỳ bất an, mọi người đều nhìn Nhậm Kiệt, lại phát hiện Nhậm Kiệt vẫn lạnh nhạt đứng đó, không có phản ứng gì. - Chúc mừng Lâm đại tướng quân, được bệ hạ tín nhiệm, sau này Minh Ngọc Hoàng Triều chắc chắn sẽ thêm một vị Đại tướng khoáng thế. - Ha ha! Có Lâm đại tướng quân xuất chinh, lần này Thiên Hải Đế Quốc xui xẻo rồi. - Không sai, không sai, Lâm đại tướng quân ra tay, nhất định chiến thắng trở về. Lúc này, đắc ý nhất phải là Lâm Nguyên cùng Vũ Báo Quốc. Vũ Báo Quốc còn được, dù sao ngồi ở Thượng thư Quân bộ, vốn đã rất cao. Lần này Lâm Nguyên coi như lực lượng mới nổi, đương nhiên, bên cạnh hai người đều có rất đông người vây quanh chúc mừng... Dù nói là khai chiến với Thiên Hải Đế Quốc, nhưng những năm gần đây Minh Ngọc Hoàng Triều vô cùng hưng thịnh, nhất là sau Nhậm Thiên Hành, không sợ thế lực nào. Võ lực mạnh mẽ, làm mọi người không hề sợ hãi chiến đấu, ngược lại càng hưng phấn như xuất hiện tài nguyên mới để phân chia. Vũ Báo Quốc liếc qua Lâm Nguyên, hai người ăn ý mỉm cười. Dù sao tình huống hai nhà tương tự, tuy rằng có cạnh tranh lẫn nhau, trước kia đều rất cẩn thận. Nhưng từ khi Văn gia liên thủ Nhậm gia, hoàng đế tìm bọn họ nói chuyện riêng, giữa bọn họ liền biến thành hợp tác. Vũ Báo Quốc đi ra giữa đám đông vây quanh, còn Lâm Nguyên lại không lập tức rời Kim Loan Đại Điện, hắn rất hưởng thụ cảm giác bây giờ. Dù sao mọi người đều nhìn ra bệ hệ ủng hộ, tựa như võ đài chiến thắng, làm hắn ngạo thị những người khác. Tuy rằng hắn chỉ là đại biểu Lâm gia, nhưng nếu như có thể đưa Lâm gia vào năm đại gia tộc, thay thế Nhậm gia, vậy hắn sẽ ghi vào sử sách vào Lâm gia, đến lúc đó tuyệt đối không thiếu chỗ tốt được. - Nhậm gia chủ, bệ hạ đã đi, ngài còn ở đây làm gì, chẳng lẽ còn muốn nói gì nữa sao? Ha ha... Nhưng mà dù sao cũng không thể ở mãi trong Kim Loan Đại Điện, trong đám người vây quanh, cuối cùng Lâm Nguyên đi ra. Đi đến cạnh Nhậm Kiệt, phát hiện hắn vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn chỗ hoàng đế ngồi, không khỏi cười ha hả. Tuy rằng bình thường có vẻ nho nhã, nhưng lúc này quả thật khó nén được, Lâm Nguyên cười lớn nhìn Nhậm Kiệt: - Nhậm gia chủ, yên tâm đi, có bổn đại tướng quân dẫn quân chi viện, tuyệt đối có chuyện gì là sẽ lập tức chi viện. Huống chi đến Tây Cương, còn có thể hội hợp 200 vạn đại quân Tây Cương, như vậy càng không sợ Tây Bắc Tây Nam có chuyện gì. - A! Lời của Lâm Vân nhìn như bảo Nhậm Kiệt yên tâm, nhưng Văn Dũng cùng những người khác vừa nghe, sắc mặt khó coi. Lâm Nguyên cố ý nhắc tới kịp thời chi viện, còn cố ý nhắc 200 vạn đại quân Tây Cương, cái này nói gì là chi viện, rõ ràng là uy hiếp mà. Nên biết, sở dĩ Tây Cương không ngừng tăng binh, tiêu hao rất nhiều tài lực vật lực, từ 100 vạn đại quân ban đầu tăng lên 200 vạn, chính là vì áp chế hai mặt Tây Bắc, Tây Nam. Nghe Lâm Nguyên nói, làm người ta cảm giác như nếu Tây Bắc Tây Nam bị Thiên Hải Đế Quốc công kích xảy ra vấn đề, hắn tuyệt đối sẽ không chi viện hỗ trợ. Chẳng những thế, nói không chừng có thời cơ, hắn sẽ ra tay tiêu diệt hai cỗ lực lượng của Nhậm gia. Điều này làm trong lòng mọi người chợt lạnh, cảm giác không ổn lại dâng lên, chẳng lẽ Thiên Hải Đế Quốc tập kích cũng là.... - Ha ha... Nhậm gia chủ, vậy yên tâm chưa... Lâm Nguyên nói xong, cười to chuẩn bị đi. - Chờ đã, nếu Lâm đại tướng quân nói thế, ta cũng phải cảm tạ ngươi, cảm tạ Lâm đại tướng quân. Lâm Nguyên sắp đi, đột nhiên Nhậm Kiệt chuyển mắt, nhìn vào hắn, nhàn nhạt nói. - Hả, cảm tạ? Lâm Nguyên ngây ra, dừng lại nhìn Nhậm Kiệt. - Qua đây cho ngươi biết... Nhậm Kiệt nói, ngoặc tay với Lâm Nguyên, bảo hắn tới sát đây, như có bí mật gì. Bình thường thì bí mật chân chính đều dùng thần thức trao đổi, nhưng thói quen người ta là vậy, khi người bảo tới gần có chuyện nói, liền theo thói quen áp sát lại, hoặc có thể coi như là phương thức nói chuyện bí ẩn. Trước kia Lâm Nguyên chỉ nghe chuyện về Nhậm Kiệt, tự nhiên không có tiếp xúc gì. Hơn nữa lần này hắn được toại nguyện mọi thứ, tràn đầy đắc ý, hoàn toàn không nghĩ nhiều, thầm nghĩ chẳng lẽ đến lúc này Nhậm Kiệt còn có gì muốn nói với mình? Nhưng mà dù hắn muốn đàm phán gì thì cũng không kịp nữa, nhưng Lâm Nguyên cũng muốn xem trò cười của hắn. Sở dĩ Lâm Nguyên biểu hiện như thế, cũng là biểu hiện thái độ cho hoàng đế biết. Tuy rằng lúc trước xảy ra chuyện quốc trượng, nha môn Tổng đốc thủy vận, nhưng Lâm Nguyên không cho rằng bọn họ có thể so được với Lâm gia mình. Huống chi nơi này là Kim Loan Đại Điện, hắn liền không do dự gì, muốn xem trò cười của Nhậm Kiệt, mỉm cười đắc ý nghiêng người tới trước. Rầm... Nháy mắt Lâm Nguyên bỗng nhìn thấy nắm đấm to ra trong mắt. Dù sao Lâm Nguyên cũng là đại tướng quân, hơn nữa còn là người Lâm gia, thực lực không tầm thường. Nhưng hắn vốn không phòng bị, nháy mắt vận chuyển lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn, muốn thúc đẩy lực lượng áo giáp, nhưng nắm đấm nhanh hơn mọi động tác của hắn. Ầm một cái, nắm đấm nện mạnh lên mặt Lâm Nguyên,liền nghe tiếng xương vỡ vụn, máu tươi văng ra, Lâm Nguyên phun máu, kêu đau văng ra. Rầm rầm... Tốc độ văng ra quá nhanh, trực tiếp đụng mấy người đằng sau văng ra ngoài, đều bị đụng đến hôn mê.