Ôm lấy lục thúc, Nhậm Kiệt thầm cảm thấy may mắn. May mà lục thúc vẫn không chế được, nếu không sẽ không phải như bây giờ. Lục thúc dạy dỗ, Nhậm Kiệt không những không để tâm, mà càng cảm động. Đây mới là thân nhân, cho dù lúc này lục thúc bị Tu La Sát Đạo ảnh hưởng, nhưng vẫn lo lắng cho mình. Chẳng qua chỉ là mấy tiếng quát dạy, có thể làm được gì chứ? Xem ra lục thúc khống chế tâm cảnh, tu thân dưỡng tính trong thời gian qua là rất tốt. - Ngươi. Tên tiểu tử thúi ngươi... Nhậm Thiên Tung tức giận đã bớt, nhưng có chút không thích ứng, thật không biết nên nói sao cho phải. Hiển nhiên tên tiểu tử này đang rất kích động, nếu không cũng không ôm mạnh như thế. Lục gia có cảm giác mình sắp bị nghẹt thở đấy. Tên tiểu tử thúi này sao lại mạnh như vậy? Nhậm Thiên Tung cảm giác như mình bị cự thú thượng cổ hình người ôm chầm lấy vậy. Muốn nói chuyện cũng khó. - Hổ Hổ. Ta ta... ta cũng muốn ôm một cái. Hổ Hổ nhảy lên vai Tề Thiên, dùng thanh âm non nớt lên tiếng. - Ha ha. Tới đây, Hổ Hổ, tới đây ta ôm một cái. Nhậm Kiệt buông lục thúc ra, giang tay về phía Hổ Hổ. - Vù vù... Hổ Hổ chợt biến thành một cơn lốc chừng bàn tay phóng tới, một cơn gió cuốn qua khiến người ta phát lạnh. Đám người Thường lão tứ căng thẳng, mà Nhậm Kiệt lại không tránh né, đứng ì đó chờ Hổ Hổ lao vào lòng mình. Hổ Hổ náo loạn lập tức khiến không khí dễ chịu hơn. Nhậm Kiệt chơi đùa với Hổ Hổ một lúc, lại chào hỏi, chuyện trò với đám người lão Đan Vương Ngọc Trường Không. Vân Phượng Nhị cũng tới bên cạnh lục gia trách mắng đôi câu. Cho rằng không nên nói hắn như vậy, dù sao hắn cũng là gia chủ, làm vậy chắc là có tính toán. - Tính toán cái gì chứ? Hắn âm dương dung hợp đấy, hắn là gia chủ ngươi có biết hay không? Tính mạng của hắn không chỉ là của hắn, hắn phải gánh vác cả gia tộc đấy. Lãng phí nhiều thời gian như vậy, hắn là âm dương dung hợp ngươi có biết hay không? Lại bị vợ mắng, Nhậm Thiên Tung đột nhiên gắt lên, gân xanh trên ót nổi lên, giống như một cơn sư tử đói vậy. - Phu quân bớt giận, bớt giận... Vân Phượng Nhi lo lắng nói. - Lục thúc! Không phải chỉ là đột phá thôi sao? Thật ra lúc nào ta cũng có thể đột phá, ngài không cần lo lắng cho ta. Ngài xem... Nhậm Kiệt cũng lo sợ lão mất khống chế, vội vàng vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, thần hồn lực hơi động. - Oanh... Trong tiếng nổ vang, pháp lực tạo thành một đồ hình âm dương quanh người Nhậm Kiệt, chứng tỏ Nhậm Kiệt đã dung hợp được hai loại lực lượng, âm, dương. Tiếp đó gã chậm rãi khống chế chúng ngưng thành một thể, tuy hai mà một. WOW... Lần này bất luận là Nhậm Thiên Tung hay đám người Văn Mặc đều không còn lời để nói. Đây, đây là chuyện gì vậy? Điều này hoàn toàn lật đổ hiểu biết của bọn họ. Không đúng, lật đổ thường thức cơ bản trong giới tu luyện. Nên biết rằng, tu luyện giả sau khi ngưng luyện âm hồn, dương hồn xong, chỉ khi đạt tới Thái Cực Cảnh mới có thể ngưng nó thành một thể được. Vì quá rung động, cho nên Nhậm Thiên Tung cũng quên cả tức giận, đứng ngẩn người tại chỗ, một hồi lâu mới lắc đầu không dám tin vào mắt mình. - Đây... Tại sao lại vậy? Tên tiểu tử thúi ngươi. Ngươi? Làm sao làm được? Lục Thiên Tung kinh hãi nói. - Khó tin! Thật khó tin! Chuyện này đã hoàn toàn lật đổ thường thức trong giới tu luyện rồi. Văn Mặc lão tổ cảm thán nói. - Ừ. Lão Đan Vương cũng gật đầu. - Nhưng chuyện này xảy ra trên người Nhậm Kiệt cũng không có gì lạ. CÒn nhiều chuyện thần kỳ lắm kìa. Lão Đan Vương Ngọc Trường Không tiếp tục nói. - Ồ? Đừng nói bọn họ, ngay cả Tề Thiên cũng tỏ ra kinh ngạc. - Lục thúc. Người yên tâm rồi chứ? Nhậm Kiệt cười nhìn lục thúc nói. Nhậm Thiên Tung vẫn chưa lấy lại tinh thần được, nhưng vô ý gật đầu, mọi người cảm thấy lão đã bớt giận đi không ít. - Phù... Vân Phượng Nhi rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Cũng may còn chưa xảy ra chuyện gì. - Lão tứ. Ngươi đi chuẩn bị mọi thứ trong danh sách này đi. Nhậm Kiệt khoát tay ném một khối ngọc bài cho Thường lão tứ. - Vâng, thưa sư phụ! Thường lão tứ chụp lấy ngọc bài, tiếp đó phóng lên cao, dùng tốc độ nhanh nhất đi làm. - Văn lão, lão Đan Vương. Mặc dù đã lâu không gặp có nhiều chuyện muốn nói, nhưng bên lục thúc có chút trắc trở, chờ sau khi ta chế thuốc cho ngài ấy rồi chúng ta nói chuyện. Nhậm Kiệt vừa cười vừa vỗ vỗ Hổ Hổ bảo nó mang theo hai tên vượn nhỏ kia trở lại chỗ Tề Thiên. - Chế thuốc? Vân Phượng Nhị kích động dùng tay che miệng, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt, chẳng lẽ, chẳng lẽ Nhậm Kiệt có biện pháp? Tuy vấn đề của nàng đã được giải quyết, nhưng Vân Phượng Nhi thấy tình huống phu quân mình còn trầm trọng hơn mình nhiều. Cũng vì công pháp tu luyện cho nên Nhậm Thiên Tung một mực không dám đột phá tới Thái Cực Cảnh, chỉ sợ sẽ khống chế không nổi. Cũng vì áp chế nhiều năm, cho nên bây giờ có khuynh hướng áp chế không nổi nữa. Lúc trước nghe Nhậm Kiệt nói đã có biện pháp, chỉ là cần phải tìm một ít thuốc, nhưng trong lòng Vân Phượng Nhi vẫn lo lắng, chỉ sợ không được. Không nghĩ tới... Nghe vậy, đám người Văn Mặc cũng vui vẻ rời đi, ngay cả Tề Thiên cũng ôm Hổ Hổ rời đi, Mặc Hồng nhanh chóng lui xuống, rất nhanh chỉ còn Nhậm Kiệt, Vân Phượng Nhi và Nhậm Thiên Tung. - Tiểu tử ngươi có biện pháp? Nhậm Thiên Tung cau mày nói. - Một số loại thuốc quan trọng đều đã làm rồi, tuy không đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất, nhưng đủ để áp chế để lục thúc ngươi đột phá Thái Cực Cảnh không tới mức bị mất khống chế. Sau khi ngươi đột phá, ta sẽ giúp ngươi sửa lại công pháp. Dung hợp với công pháp ta dạy, sau khi làm xong có thể tiếp tục tu luyện Tu La Sát Đạo được. Sau này sẽ không xuất hiện vấn đề nữa. Muốn trị khỏi thì phải bắt đầu từ công pháp, chuyện này Nhậm Kiệt đã sớm làm xong rồi. Vừa giải thích cho lục thúc và lục thẩm, Nhậm Kiệt vừa lấy ra thu hoạch của hắn đi Đông Hoang lần này. Ngoài Long Lân Hổ Cốt ra, còn có sừng Độc Giác Trư Yêu, cùng với mười mấy loại tài liều đặc thù. Hắn đã thu được ba bốn thành dược vật, phần còn lại dể cho Thường lão tứ đi chuẩn bị. Rất nhanh đã xong, Nhậm Kiệt khoát tay bắt đầu chế thuốc.