Tà Thiếu Dược Vương
Chương 493
"Ầm ầm... Ầm ầm..." Đột nhiên, Văn Thi Ngữ tiến vào một khu vực dông tố, hiện tại lực lượng của Văn Thi Ngữ tuy rằng cũng rất cường đại, nhưng không gian này mênh mông, nàng còn chưa có đạt tới trình độ có thể tùy ý bay trên tầng mây.
Dù sao bay trên tầng mây, bên trên có gió mạnh cường đại, loại gió mạnh này tuy rằng nàng cũng có thể ngăn cản, nhưng sẽ tiêu hao rất lớn lực lượng cùng tốc độ của nàng, ngược lại bay ở tầng trời thấp giúp tốc độ của nàng nhanh hơn.
Đây là một cơn mưa to, sau một hồi sấm chớp, tiếp đó những hạt mưa to rơi xuống.
Mưa đương nhiên không chạm được vào Văn Thi Ngữ, nhưng ở trong dông tố, không hiểu sao tâm tình của Văn Thi Ngữ lại bị một chút ảnh hưởng, ở trạng thái bay đi vội vàng này, cộng thêm chuyện xảy ra vừa rồi, vẫn còn làm cho nàng đắm chìm trong một loại cảm ngộ rất đặc thù.
Tuy rằng lúc đó Nhậm Kiệt đề tỉnh nàng, nhưng vấn đề còn tồn tại, áp lực cũng vẫn như cũ, không dám cam đoan đối phương sẽ có hành động gì.
Nhớ tới sư phụ bị giam giữ, lại nghĩ tới tình cảnh của mình, đột nhiên trong lòng nàng lóe lên một bóng người, người kia dám vơ vét tài sản Cửu Âm Tông, dám một mình đi tiêu diệt Thiên Thủy Tông, dám đối mặt với lão tổ Thái Cực Cảnh mà luôn luôn đối kháng với mặt nạ cười.
Người này quá đặc biệt, hắn tạo cho người ta một cảm giác xưa nay chưa từng có... cảm giác nhè nhẹ kia sớm đã tạo thành một tia dao động trong lòng Văn Thi Ngữ. Đột nhiên, trong đầu nàng lại lóe lên bóng dáng một người, đó là trong Hội Văn, một bài văn làm cho tất cả mọi người không lời chống đỡ, một bàn cờ làm cho không ai có thể phá giải, rồi sau khi say tùy ý nói ra vô số thơ từ để cho nàng đều vĩnh viễn khó quên.
Là Nhậm Kiệt gia chủ Nhậm gia, hai nam nhân đặc thù như vậy, làm cho Cầm Tiên Tử cho tới bây giờ trong mắt chưa từng nhìn nam nhân nào khác, cũng có chút động lòng... Giờ khắc này chạy đi, chung quanh ngàn dặm xuất hiện dông tố ầm ầm này, bất tri bất giác tâm tư của nàng biến ảo không chừng.
Dần dần, chính nàng đều không phát hiện, thần thức của nàng đang biến hóa. Cảnh giới bản thân Văn Thi Ngữ đã vượt trội hơn người thường, tuy rằng tu vi còn không phải Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong nhất, nhưng cảnh giới cũng đã cấp bậc Vương giả, thời khắc này thần thức của nàng chợt bắt đầu có một loại biến hóa.
Cảnh giới bàn thân Văn Thi Ngữ lúc này, thần thức hoặc là thần hồn lực đã vượt qua lực lượng của bất cứ người cùng cấp nào, điều này đã vô cùng hiếm thấy, giống như Nhậm Kiệt như vậy, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ. Mà giờ này, bởi vì trong lòng có một loại cảm xúc vô hình, không ngờ đã dẫn động biến hóa của Văn Thi Ngữ, đi vào một loại lĩnh ngộ huyền diệu chưa từng có.
Cảnh giới tăng lên giống như Nhậm Kiệt biến thái kinh khủng như vậy, người khác là không có cơ hội, thời điểm này Văn Thi Ngữ chỉ là muốn miễn cưỡng biến thần thức thành thần hồn lực, cũng đã vô cùng gian nan.
Trong đầu Văn Thi Ngữ hiện lên vô số ảo giác, thân hình lập tức dừng lại dưới tầng mây giữa khu vực dông tố cuồng bạo.
"Ầm... Ầm..." Tiếng sấm tia chớp, đột nhiên, Văn Thi Ngữ bất tri bất giác bạo phát lực lượng, lực lượng của nàng thật ra không có gì, nhưng Cổ Tiểu Bảo vốn đang hôn mê lập tức bởi vì lực lượng của nàng kích động tỉnh lại.
- Gia gia... A... Cổ Tiểu Bảo vừa giãy thoát bàn tay Văn Thi Ngữ, liền vọt lên giữa không trung, vốn hắn đang đắm chìm trong bi thương thống khổ, ngửa mặt lên trời rống giận.
Dưới cơn phẫn nộ tổ phù chớp động, thân thể cùng lực lượng, huyết mạch của Cổ Thần thượng cổ nhất tộc, giờ phút này trong bi phẫn bị dẫn động lưu chuyển, lưu động bên trong thân thể to lớn của hắn.
Đột nhiên, vốn chỉ là sấm chớp rền vang bình thường, bầu trời chợt kéo mây đen dầy đặc, đột nhiên không trung trở nên càng thêm kinh khủng. sấm chớp mây đen trong nháy mắt ngưng tụ dày đặc không chỉ gấp mười lần, sấm chớp đột nhiên biến thành một mảng, trong tiếng nổ ầm ầm lại đánh thẳng xuống Cổ Tiểu Bảo.
Giờ khắc này, Cổ Tiểu Bảo trông giống như một cột thu lôi, giống như là mục tiêu của sấm sét lôi đình kia, nên thiên lôi trực tiếp đánh về phía hắn.
- Còn gia gia ta, còn gia gia ta... Thời điểm này Cổ Tiểu Bảo giống như bị mất khống chế, hắn lại vung quyền đánh về phía sấm sét đánh xuống kia.
"Ầm..." Trong nắm tay to lớn của Cổ Tiểu Bảo chớp lóe tổ phù, thân thể cường hãn cùng huyết mạch lưu chuyển không ngờ một quyền kia lại đánh tan sấm sét, tuy rằng thân thể hắn cũng bị lực lượng lôi đánh cho run rẩy, nhưng lại thực sự đánh tan sấm sét.
Mà giờ khắc này Cổ Tiểu Bảo có vẻ vô cùng khủng bố, phẫn nộ ngửa mặt lên trời rống giận, thân hình lại vì biến cố này tăng lớn lên vài lần.
Trong chớp nhoáng này Cổ Tiểu Bảo so với những yêu thú biến thành bản thể kia càng thêm khủng bố, giờ này hắn có một loại xu thế hoang dã, đứng dưới bầu trời, đối kháng cùng thiên địa.
Ngửa mặt lên trời rống giận, đối kháng thiên uy, không thần phục với hết thảy thiên địa.
Hành động này của hắn dường như là chọc giận Ông trời, chung quanh ngàn dặm mây đen sấm chớp trong nháy mắt tăng nhiều, trời đất biến thành một mảng âm u, giống như là thế giới sắp hủy diệt, kinh khủng đến cực điểm.
Lúc này bên trong chu vi 5000 dặm hoàn toàn bị mây đen sấm chớp bao trùm.
Một vài tông môn nhỏ, một số tán tu thấy một màn như vậy, đều hoảng sợ tới mức phát run lập cập, thầm nghĩ đây là vị lão tổ nào đi ra ngoài, thế nhưng cho dù là lão tổ ngàn tuổi đi ra dẫn động lôi kiếp, cũng không có kinh khủng như vậy đâu?
Mà giờ này, trên bầu trời u ám, sấm sét chớp lóe, rồi tất cả sấm sét ngưng kết lại, dựng dục, dường như hoàn toàn khóa chặt Cổ Tiểu Bảo, dường như muốn hoàn toàn đánh chết tên dám khiêu chiến với trời này.
Thời điểm này, Nhậm Kiệt cũng vừa mới dò xét đến bên rìa khu vực mây đen sấm chớp, hắn cũng không khỏi sửng sốt, đây là chuyện gì xảy ra?!
Nhưng lập tức hắn tăng tốc độ, rất nhanh thần hồn lực mơ hồ cảm nhận được khí tức của Cổ Tiểu Bảo, hơn nữa cũng cảm nhận được mục tiêu của sấm sét kinh khủng này lại là Cổ Tiểu Bảo, mà Cổ Tiểu Bảo cũng đang đối kháng.
"Chết tiệt! Đây là chuyện gì vậy, muốn chết sao?" Nhậm Kiệt phát hiện một màn này, lập tức bị dọa cho hoảng sợ! Nên biết rằng, lão tổ ngàn tuổi cũng không dám tùy tiện dẫn động lôi kiếp, thậm chí có lão tổ ngàn tuổi đến cuối cùng bỏ mình, cũng không dám đi ra ngoài đối mặt với lôi kiếp.
Lôi kiếp, oai của thiên địa, lôi chính là lực lượng hủy diệt, ẩn chứa lực hủy diệt, Cổ Tiểu Bảo mới là cảnh giới gì chứ? Làm sao có thể dẫn động lôi kiếp, mà còn là lôi kiếp khoa trương như vậy? Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhậm Kiệt cũng không nghĩ tới, lại có chuyện trùng hợp như vậy, cũng không giải thích được vì sao Cổ Tiểu Bảo lại dẫn động lôi kiếp.
Thời khắc này thương thế hắn không nhẹ, vốn một đường đuổi theo, không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như vậy!
Dưới sấm sét loại này, vô số tán tu đều liều mạng chạy tránh ra xa, chỉ sợ bị liên lụy, nhưng Nhậm Kiệt lại chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu, tăng tốc xông vào trong đó.
Lúc thật sự uy hiếp đến người bên cạnh mình, đối mặt với Cửu Âm Tông hắn chưa từng lui bước; đối mặt với đại giáo vô thượng hắn sẽ không lui, thời khắc này cho dù dưới lôi kiếp, Nhậm Kiệt như cũ sẽ không tránh lui chút nào.
Có một số thời điểm hắn sẽ xảo diệu lui ra, nhưng có một số thời điểm lại không thể nhượng bộ chút nào.
"Ầm... Ầm..." Lúc này, sấm sét chớp lóe, đột nhiên Văn Thi Ngữ đang cảm ngộ thức tỉnh, trong nháy mắt lĩnh ngộ làm cho thần thức bản thân đạt tới trình độ thần hồn lực của Thái Cực Cảnh, cảnh giới tăng lên rất nhiều.
Văn Thi Ngữ nhìn chung quanh mưa to đã ngưng rơi, nhìn lại sấm sét chớp lóe đan vào nhau bao phủ chung quanh bọn họ, trông kinh khủng dọa người, mà Cổ Tiểu Bảo đang ở giữa không trung đối kháng với sấm sét kia, nàng lập tức ngây dại.
Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?
- Tiểu Bảo... Mau xuống đi... Văn Thi Ngữ vừa thấy Cổ Tiểu Bảo đang ở giữa không trung ngửa mặt lên trời rống giận, đối kháng cùng sấm sét, nàng vội vàng gọi hắn xuống.
"Ầm... Ầm..." Đúng lúc này, lại là một chùm tia sét đánh xuống, Cổ Tiểu Bảo lại một lần nữa điên cuồng hét to đánh lên.
Cổ Tiểu Bảo bị đánh bay ra ngoài mấy ngàn thước, không ngừng lăn lộn, cánh tay máu thịt bầy nhầy, cả người chớp lóe tia chớp nhưng vẫn chặn được một kích này.
Nhưng chỉ là dư uy kia đã chấn cho Văn Thi Ngữ cả người bị thương nặng bay ra ngoài, trong tai mắt mũi miệng tuôn ra máu tươi.
Uy lực của lôi kiếp vượt quá tưởng tượng! May mắn là nàng chỉ là bị dư uy chấn động, nếu như thật sự bị đánh gần, cho dù là cấp lão tổ Thái Cực Cảnh cũng chỉ có một đường chết, đây là lôi kiếp khủng khiếp.
Lão tổ ngàn tuổi kinh khủng biết bao, nhưng tu luyện một hai ngàn năm lại không dám đi ra đối mặt với lôi kiếp, bởi vì lôi là hủy diệt hết thảy, nếu muốn trải qua lôi kiếp khảo nghiệm, độ khó vượt quá tưởng tượng. Cổ Tiểu Bảo là bởi vì giờ khắc này dẫn phát tổ phù, Cổ Thần huyết mạch bên trong thân thể, mà Cổ Thần huyết mạch này dường như rất đặc thù, rồi lại có một loại bài xích với lôi kiếp, nếu không Cổ Tiểu Bảo ở dưới lôi kiếp này đã bị đánh chết rồi.
- A... Còn gia gia ta... Còn gia gia ta... Thời khắc này Cổ Tiểu Bảo đã quên hết mọi thứ, cái gì đều không e ngại, ngửa mặt lên trời rống giận.
Điên cuồng gào thét, trong cơ thể hắn tổ phù chớp động, tựa hồ sau khi bị sét đanh, ngược lại bị kích phát ra. Lực lượng tổ phù trong cơ thể Cổ Tiểu Bảo trước đây tiếp nhận truyền thừa chưa từng chấp nhận, lực lượng này đang không ngừng lưu động, không ngừng tăng trưởng.
Bầu trời ngưng tụ sấm sét tựa hồ cũng bị người cuồng ngạo này chọc giận, sấm chớp chớp động, rồi một chùm tia sét kinh khủng hơn trực tiếp tạo thành lôi cầu đánh xuống.
Cổ Tiểu Bảo cũng không e ngại, giống như điên cuồng đánh lên phía lôi cầu.
"Ầm..." Lần này uy lực bùng nổ, đánh cho Cổ Tiểu Bảo cả người bay ra ngoài, thoáng cái Cổ Tiểu Bảo đã bị đánh bay ra ngoài mười mấy dặm.
Nhưng lập tức, Cổ Tiểu Bảo một thân là máu, tia sét vây quanh còn chưa có tan đi, hắn đã điên cuồng hét to lại phóng vọt lên.
- Còn gia gia ta... Còn gia gia ta... Cổ Tiểu Bảo hét to vang dội bầu trời, sấm chớp lại lần nữa ngưng tụ, uẩn dục một lần đánh xuống mạnh hơn.
Loại cảm giác này, giống như người ta về tới năm tháng trước thời thượng cổ, thời đại hồng hoang, loại chủng tộc cường đại nào đó bị trời cao ghen tỵ, mỗi khi muốn trưởng thành, lúc thành niên là phải trải qua lôi kiếp từ trời cao tẩy lễ. Mà đối với chủng tộc cường đại mà nói, thì lại không phục hết thảy, đối kháng cùng thiên địa đồng thời phải chiến thắng thiên uy, mới có tư cách thực sự trở thành thành niên của Cổ Thần nhất tộc.
Lực lượng cường đại đến khó có thể tưởng tượng, lực lượng có thể đối kháng cùng thiên địa, lôi kiếp.
Mà lúc này, Cổ Tiểu Bảo bởi vì tâm tình bi phẫn, bởi vì lực lượng truyền thừa trước đó, bởi vì ấn ký tổ phù trên thân thể, rồi lại dẫn tới lôi kiếp kinh khủng bực này.
Tuy rằng hắn liên tiếp chặn mấy lần đánh xuống, nhưng rất hiển nhiên, hiện tại hắn hoàn toàn không thể so sánh cùng thành niên của Cổ Thần nhất tộc.
"Ầm..." Lại là một chùm tia sét kinh khủng, trong nháy mắt va chạm với Cổ Tiểu Bảo đang vọt lên, cả người Cổ Tiểu Bảo bị chùm tia sét kia đánh trúng, trong tiếng nổ ầm ầm đập vào trong lòng đất. Sấm sét lần này so với trước mạnh mẽ hơn nhiều, toàn thân hắn một mảnh đen nhánh, giống như bị thiêu đốt, đã hoàn toàn mất đi hình dáng người.
Tuy rằng tổ phù nhanh chóng chớp động, máu cùng lực lượng truyền thừa trong cơ thể đang lưu động, đang trợ giúp hắn nhanh chóng chữa trị thương thế, nhưng cả người hắn cũng đã bị đánh cho hơi thở thoi thóp. Mà lúc này trong bầu trời lại đang hình thành một chùm tia sét còn kinh khủng hơn.
"Vèo.." Sau đó ngay lúc chùm tia sét kia sắp đánh tới trên người Cổ Tiểu Bảo đã mất đi sức đề kháng, đột nhiên Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bao phủ chung quanh thân thể Cổ Tiểu Bảo, trong nháy mắt tạo thành một trận pháp to lớn, bao phủ Cổ Tiểu Bảo cùng với Văn Thi Ngữ đã ngất đi, vào trong đó.
Nhậm Kiệt vận chuyển thần hồn lực, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lập tức vận chuyển tới cực hạn, tạo thành hoàn toàn phòng ngự, mà lúc này chùm tia sét trên bầu trời kia cũng đánh xuống.
"Ầm..."
Sấm chớp lóe sáng, một chùm tia sét còn mãnh liệt hơn trước ầm ầm đánh trên Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
Nhậm Kiệt cũng cảm giác ngực nhộn nhạo. Bất luận là thần hồn lực hay là thân thể, bởi vì hoàn toàn kết hợp thành một thể cùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, cùng chung đối kháng với thiên kiếp, nên Nhậm Kiệt có cảm giác cả người gần như sắp bị nghiền nát, bị ép vỡ ra, xương cốt toàn thân vỡ vụn có thể nghe rõ tiếng động.
Cả đại trận có cảm giác như trong nháy mắt sẽ sụp đổ, loại hủy diệt kia, lực lượng cuồng bạo kia, là tồn tại hoàn toàn phá hủy hết thảy...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương